Cái mong ước của bà An cô sợ không biết lúc nào mới thực hiện được. Đến chạm vào cô, Tùng còn không chạm, thì lấy đâu mà có chuyện có con được. Sau lần say rượu đó, Tùng cũng dường như bỏ luôn cả rượu, cô chưa bao giờ thấy anh say thêm một lần nào nữa.
Dũng nhiệt tình theo đuổi Ly, thậm chí anh còn ngang nhiên thổ lộ tình cảm của mình với cô. Nhưng lần nào cũng bị cô gạt đi, thậm chí còn doạ ngược lại anh, nếu muốn làm bạn với cô thì phải từ bỏ cái tình cảm ấy. Khiến cho Dũng suốt ngày phải che dấu cảm xúc cực kì khổ sở.
Bà Liên pha cốc sữa mang lên cho cô, cười cười: ” Mẹ nghe nói có ai đang theo đuổi con gái mẹ đúng không?”
” Con đừng mắng nó. Cả nhà đều mong con có thể tìm được chỗ dựa vững chắc mà.”
Ly nhìn bà Liên một lúc. Cái đầu nhỏ cúi xuống, cả người rơi vào trầm mặc. Bà Liên nhìn biểu hiện của cô, trong lòng cũng nén tiếng thở dài:
” Con vẫn còn yêu cậu ta à?”
” Vâng.” Cô lí nhí nói.
Bà Liên ôm cô vào lòng, yên lặng không nói gì. Hơi thở mệt mỏi, chán chường của cô khiến cho nước mắt bà chỉ chực trào ra. Đứa con gái đáng thương của bà, bao giờ mới hết khổ đây.
Thằng Hổ và con Thư đang ngồi ăn tối vui vẻ thì con Thuý gọi điện đến. Thư vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã oang oang:
” Chị Thư, chị mau đến quán đi. Có chuyện lớn rồi.”
” Có chuyện gì?”
” Người bên thằng Lợi Béo kéo đến đông lắm chị. Chị mau về đi, nó đuổi hết khách ở quán đi rồi.”
Con Thư nghe Thuý nói xong mặt mũi xầm xì, trong đáy mắt hằn lên những tia máu, nó chửi thế một tiếng: ” Mẹ thằng chó.”
” Có chuyện gì?” Thằng Hổ thấy Thư nổi giận vội vàng hỏi.
” Mau về quán. Người của thằng Lợi Béo kéo đến rồi. Anh gọi cho các đàn em đến đi.”
” Được.”
Thằng Hổ vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho bọn đàn em chuẩn bị vũ khí đến quán Bar. Chưa đầy 20′ sau hai đứa nó đã có mặt ở cửa quán. Vừa đặt chân đến nơi, Thư đã nghe tiếng oang oang ở bên trong:
” Gọi chủ quán ra đây.? Hôm nay chủ chúng mày mà không đến, bọn tao phá quán.”
” Thằng chó nào dám phá quán tao vậy.?”
Con Thư từ phía ngoài dẫn đầu đi vào, theo sau là thằng Hổ, giọng nói đầy tức giận. Nó đi đến trước mặt đàn em thằng Lợi Béo, ánh mắt sắc lạnh quét qua một lượt. Con Thư nhìn chằm chằm thằng vừa nói phá quán nó. Bàn tay nhỏ nhanh chóng đưa lên, cho thằng kia một cái bạt tai.
” Tại sao tao không dám đánh mày. Tao còn muốn mày phải quỳ xuống xin lỗi tao kìa.” Con Thư hất hàm nói.
” Mày…”
Lợi Béo đứng phía sau quan sát hết mọi chuyện, nó vứt điếu thuốc đang hút dở xuống dưới sàn nhà, lạnh giọng nói:
” Được rồi, mày lui xuống đi.”
” Nhưng con này….”
” Tao bảo mày lui xuống.” Thằng Lợi Béo gắt lên. Thằng đàn em sợ quá, ôm má lui xuống phía sau.
Con Thư nhìn thằng Lợi Béo đánh giá cẩn thận một lượt. Khoé miệng nhếch lên, giọng nói đầy châm chọc:
” Còn tưởng ai, hoá ra là một chú ếch con. Sống trong miệng giếng lâu ngày lại cứ nghĩ mình có cả bầu trời.”
” Câu đó nên giành cho mày mới đúng.”
Con Thư cười khẩy nói, dường như mấy lời khích tướng của người khác đối với nó là vô dụng.
” Mày muốn gì? Muốn nói chuyện tử tế hay dùng hành động?”
” Đương nhiên là tao muốn nói chuyện tử tế rồi. Nhưng trước khi nói chuyện tử tế thì….” Bốp.”
Một cái bạt tai kêu giòn tan rơi trên mặt con Thư, cái bạt tai mạnh đến mức khiến nó lảo đảo vài bước về phía sau. Sự việc xảy ra nhanh đến mức thằng Hổ đứng ngay sau con Thư cũng không kịp phản ứng.
Tĩnh…! Cả quán Bar rơi vào tĩnh lặng, yên tĩnh như chết, không ai dám hó hé nửa lời, đến thở mạnh cũng không ai dám.
Con Thư bị choáng váng mặt mày một hồi, nó đưa tay lên lau vệt máu trên khoé môi. Đôi mắt long sòng sọc hằn rõ những tia máu nhìn về phía thằng Lợi Béo:
” Mày….mày….”
” Tao chỉ trả lại cái mày đã đánh em tao thôi. Mà hình như tao hơi mạnh tay rồi. Xin lỗi nha.”
” Để tao xem, nắm đấm mày nhanh hơn, hay đạn của tao nhanh hơn.”
Thằng Hổ khựng lại, gương mặt tức giận nhìn thằng Lợi Béo. Nhìn người mình yêu bị đau, nó hận, hận không thể gϊếŧ chết thằng Lợi Béo ngay lập tức.
” Đừng nhìn tao như thế, hôm nay tao tới là muốn đòi công đạo cho thằng em tao. Bọn tao chưa hề gây sự với chúng mày, chưa hề đánh người của chúng mày. Thế mà, chúng mày dám bắt người của tao, rồi đánh nó, cho nó cắn thuốc chơi đến mức kiệt sức phải cấp cứu.”
” Cứ đánh rồi cho chơi thuốc là mày đến ăn vạ bọn tao à? Gây thù với ai, thì đi mà tìm người đó.” Thằng Hổ nói.
Lợi Béo cười khẩy một tiếng, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía con Thư, lạnh giọng nói: ” Hỏi tao làm gì? Quay sang mà hỏi con bồ của mày đi. Là nó hạ lệnh đấy. Hôm nay, đứa nào đánh em tao 1 cái, tao đánh lại 10 cái. Đứa nào cho em tao cắn 1 viên thuốc, tao cho nó cắn lại 10 viên. Lợi Béo tao hôm nay quyết thua đủ đến cùng.”
Thằng Hổ nhíu mày nhìn Thư, thấy Thư im lặng không nói gì. Nó cũng ngầm hiểu con Thư đã thừa nhận. Thằng Hổ hướng thằng Lợi Béo nói:
” Vậy thì sao? Chúng mày định làm gì? Muốn ăn thua đủ luôn không? Ông đây tiếp hết.”
Lợi Béo vừa định mở lời nói thì thằng đàn em chạy lên ghé tai nó thì thầm: ” Cớm đến, rút thôi anh.” Lợi Béo gật gật đầu, nhìn thằng Hổ và con Thư:
” Thua đủ không phải hôm nay, nhưng mà…canh chừng con bồ mày cho tốt. Đừng có thả nó nhông nhông ra đường một mình, có ngày tao bắt gặp, tao xích luôn lại đấy.”
————
Thành phố New York, Mỹ,
” Công việc dạo này con làm rất tốt. Bố muốn con lần này về Việt Nam một chuyến, bố muốn xây dựng một nhà máy sản xuất bên đó. Dù gì bên đó nhân công, điện nước đều rẻ.” Ông Thành nhìn con gái mình nói. Quyết định này, ông và vợ đã suy nghĩ rất kĩ rồi.
” Bố bảo thằng Hưng đi.”
” Thằng Hưng tiếp quản bên này rồi. Con về nước khảo sát tình hình một chuyến.”
” Con…”
” Chuyện quá khứ đã là quá khứ rồi. Trốn tránh cả đời làm sao được, tiện thể con về mà thăm con Kiều, chẳng phải con luôn muốn biết nó sống ra sao, có tốt hay không sao.”
Ánh mắt cô cụp xuống, mười đầu ngón tay bấu chặt vào nhau, rất lâu sau cô mới trả lời: