Hôm sau, Ly đang đứng đón Bé Minh tại trường, Dũng từ đằng xa đi đến, nhìn cô nở nụ cười tươi:
” Lại gặp cô rồi. Chúng ta thật có duyên. Cô đến đón ai vậy?”
Ly nhìn Dũng, người đàn ông hôm qua giúp cô xách đồ, qua ngày hôm qua cô cũng không có ác cảm với anh, cô nhìn anh gật đầu nói:
” Đúng là có duyên thật, tôi đến đón con trai tôi. Còn anh?”
” Tôi đến đón cháu tôi.”
” Cô đã lập gia đình rồi à?”
Câu hỏi của Dũng khiến cho cô thoáng khựng lại, cô nhìn anh, nở nụ cười chua chát: ” Cũng không hẳn như vậy.”
Dũng bất ngờ khi thấy cô không ngại chia sẻ với mình. Lời anh muốn nói còn chưa nói ra, Bé Minh đã chạy lại ôm chầm lấy cô:
” Mẹ.”
Ly cười tươi ôm Bé Minh, nụ cười của cô sáng như trăng rằm khiến cho Dũng ngây người vài giây.
” Tôi phải đi rồi, tạm biệt anh.”
Ly dắt tay Bé Minh đi lướt qua Dũng. Anh ngẩn người ” Ừ…ừ…”. Cho đến khi cô đi hẳn rồi, Dũng mới chợt nhận ra mình bị quê trước mặt người đẹp.
Suốt một tuần sau đó, Dũng ngày nào cũng viện cớ đón cháu ở trường để có lí do gặp cô. Mặc dù mỗi lần gặp chỉ nói được vài ba câu, đợi cô đi về hẳn anh mới lững thững đi về. Thật ra Dũng làm gì có cháu mà đón, tất cả chỉ là lí do để anh có thể gặp cô thôi.
Những lần nói chuyện đó giúp cho khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp lại. Dũng nhìn cô cười cười:
” Anh có thể xin số điện thoại em được không. Hôm nào em rảnh anh mời em cafe.”
” Được ạ.”
Cô cũng thoải mái trao đổi số điện thoại với Dũng. Vì cô mới tỉnh lại không lâu, bạn bè ở đây cũng chưa có mấy ai. Thêm một người bạn cô sẽ bớt cô đơn hơn.
Tối đến, sau khi Bé Minh đã say giấc. Ly ngồi trước bàn làm việc, cô mở máy tính lên. Mười đầu ngón tay không nhịn được tìm kiếm Công Ty CP An Lạc. Cô chăm chú đọc tất cả những bài viết về Công Ty An Lạc và CEO của An Lạc. Hình ảnh Tùng vừa hiện lên, cô liền click chuột vào xem. Ánh mắt cô tràn đầy nhung nhớ nhìn ảnh anh. Sáu năm nằm hôn mê chỉ như một giấc mộng, đến mức cô tỉnh dậy, tình cảm của cô dành cho anh vẫn nguyên vẹn như xưa. Một chút phai nhạt cũng chưa từng có.
Ngón tay không an phận đưa lên vuốt ảnh anh, mấy năm không gặp, ánh mắt anh u buồn cô đơn nhiều quá. Đọc những thông tin về anh, CEO An Lạc vẫn chưa lập gia đình, đọc đến thông tin đó cô đã khóc. Sáu năm trôi qua, anh vẫn độc thân, là do cô tổn thương anh, nên anh mới như vậy sao?
Ly đưa tay lên bịt chặt miệng, ngăn cho những tiếng khóc nấc phát ra. Đối với tình yêu dành cho anh sớm đã khắc sâu tận xương tủy, dù cho thế nào cô cũng không thể nào quên được anh. Chỉ tiếc là, khoảng cách giữa cô và anh lại quá lớn.
” Tùng, em xin lỗi. Ngàn vạn lần xin lỗi anh.”
————–
Tại phòng làm việc Công Ty An Lạc,
Tùng vừa ngồi xem báo cáo của công ty, liền không nhịn được mà hắt xì vài cái. Bỏ tập báo cáo sang một bên, mở ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một khung ảnh. Anh ngửa đầu ra sau ghế, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn người con gái trong bức ảnh, buồn bã trách móc:
” Em đúng là đồ xấu xa, vô tình. Nhưng tại sao tôi lại không thể quên đi em.”
Sáu năm nay, anh vẫn luôn đợi cô. Nhiều lần anh nhớ cô đến mức chỉ có thể uống thật say nhưng đáng tiếc, cô còn đi hẳn vào trong giấc mơ của anh. Khiến cho anh càng đau khổ hơn.
Mấy ngày nay, quán Bar của con Thư cũng ít bị soi mói. Sáu năm nay, quán Bar chỉ là bình phong cho nó, còn thực chất là nơi để nó tạo dựng mối quan hệ, tích luỹ những thông tin. Trong tay nó cũng có không ít những thông tin mật của mấy lão quan chức chính trị. Đó chính là lí do dù cho bên nó buôn hàng trắng, kẹo ke, vẫn không ai có thể làm gì được.
Thằng Hổ đưa một ly rượu vang cho con Thư, giọng nói đầy quan tâm:
” Nghĩ gì thế.?”
” Mấy chuyện linh tinh thôi. Anh có thông tin gì mới chưa?”
” Chưa có. Đợt này đang bị tranh giành địa bàn, anh chưa tập trung tìm nó cho em được.”
” Tranh giành địa bàn gì?” Con Thư nhíu mày hỏi.
” Địa bàn bảo kê cho các hàng quán. Mấy tháng trước đột nhiên nổi lên thằng tên Lợi Béo. Nó ngầm quy tụ được nhiều đầu xã hội nhỏ. Các hàng quán, cửa hàng đang thuê bên nó bảo kê chứ không chọn mình nữa.”
” Anh không đi gặp nó mà nói chuyện, định im im cho nó ngồi lên đầu à?”
” Làm sao tự dưng anh đi ngỏ lời gặp nó. Bảo mấy thằng bên dưới đi. Mẹ kiếp, nó còn không nể mặt luôn.”
” Nó không nể thì anh cần gì nể nó.”
Thấy thằng Hổ im lặng không nói gì, con Thư liền quay sang ôm nó: ” Để em giải quyết vụ này.”
Sáng sớm con Thư đã gọi con Thuý đến. Bị vực dậy từ sớm, con Thuý khó chịu nói:
” Chị bị điên à? Sáng sớm không cho ai ngủ à. Đêm em đã đi tiếp khách mệt muốn chết rồi.”
” Mày kêu ít thôi, hồi như mày, tao tiếp cả ngày lẫn đêm. Tối tiếp bọn già, ngày đi chăn trẻ. Mày có bao giờ thấy tao mở mồm ra kêu không.?”
Con Thuý ” Hừ” lạnh một tiếng nói: ” Thế chị gọi cho em có việc gì.?”
” Mày đi tìm hiểu thằng Lợi Béo cho tao.”
” Tìm ở đâu.?”
” Mày bị ngu à. Hỏi mấy con trong ngành ở các quán khác ấy.”
” Ừ nhỉ. Để em đi hỏi. Mà sao chị muốn tìm nó? Chị có anh Hổ rồi còn chưa đủ à?”
” Mày bớt tò mò lại. Không tốt đâu.” Con Thư lườm con Thuý. Nhận thấy ánh nhìn sắc lạnh của Thư, con Thuý im bặt không dám hé một lời, yên lặng đi làm việc của mình.
Quả không hổ danh cánh tay đắc lực của con Thư. Con Thuý ra ngoài gọi điện thoại vừa vặn ba mươi phút liền đem thông tin về cho con Thư:
” Lợi Béo cũng mới nổi lên gần đây. Nhưng đó là do đằng sau nó có một thế lực khác chống lưng. Trước đó nó không hề có tiếng tăm gì, mục tiêu của chúng nó là thâu tóm, bảo kê hết những khách hàng của mình. Giá chúng nó đưa ra rẻ hơn bên mình, làm việc nhanh nhẹn hơn nên khách hàng bây giờ sang bên nó rất nhiều.” Con Thuý tuôn một tràng dài.
” Có biết ai đứng sau nó không?”
” Cái này không ai biết chị ạ. Mấy con gái kia cũng không được chúng nó chuộng, nên không biết moi thông tin như bên mình đâu. Gái bên đó, ngu lắm.”
” Được rồi.”
Những thông tin con Thuý lấy được chỉ là những thông tin cơ bản mà thôi. Nhưng muốn đối đầu với cô cùng thằng Hổ??? ” Hừ. Còn lâu.”
Tại Showroom ô tô ACE,
Thằng Trọc ngồi tựa lựng vào thành ghế, chậm rãi thử điếu Cigar ( xì gà) Cuba mà thằng em mới xách tay về. Thằng Tèo ngồi đối diện thằng Trọc, kiên nhẫn đợi thằng Trọc.
” Đại ca, mọi việc anh giao đã làm xong rồi ạ.”
” Việc tung tin thâu tóm địa bàn của bọn thằng Hổ làm đến đâu rồi?”
” Em đã cho loan tin đến mấy con làm gái ở các quán Bar của thành phố để đánh tiếng cho chúng nó biết rồi.”
” Mày dặn thằng Lợi Béo, không được lui tới chỗ tao nữa. Tránh chúng nó theo dõi, bắt gặp lại sinh nghi. Tao muốn chơi trò mèo vờn chuột đã.”
” Vâng, đại ca.”
Thằng Trọc vẫy vẫy tay bảo thằng Tèo ra ngoài, còn nó tựa lưng vào ghế, vừa thưởng thức Cigar vừa lên kế hoạch hạ bệ thằng Hổ. Khoé miệng nó nhếch lên, trong đáy mắt xuất hiện vài tia âm lãnh, giọng nói nhỏ chỉ đủ một mình nó nghe thấy: ” Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi.”