” Giờ mới 10 giờ sáng, cậu chuẩn bị tiền thua cược đi.” Quân, bạn của Dũng vỗ vai anh lên tiếng.
Dũng chậm rãi uống cafe, khoé miệng cười tươi:
” Cậu đã tìm được thông tin cô ấy?”
” Đúng vậy.”
” Quả không hổ danh biệt danh chó săn.”
” Hừ. Cậu đừng coi thường cái biệt danh của tớ. Nếu cậu đã coi thường như thế, thì cái này cũng khỏi cần đi.” Quân giơ giơ tập hồ sơ trước mặt Dũng, giọng nói lộ rõ vẻ hờn dỗi.
” Được rồi, mình nói sai. Đưa mình xem đi.”
Quân còn chưa đưa, Dũng đã nhanh chóng giật tập hồ sơ trên tay Quân. Ánh mắt anh chăm chú đọc một lượt, không bỏ qua bất kì một chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Đọc xong, anh nhíu mày, bỏ tập hồ sơ xuống bàn, thở dài:
” Hoá ra, cô ấy đã có gia đình rồi.”
” Đúng vậy, nhưng là một single mom. Nếu muốn theo đuổi, cậu vẫn còn cơ hội đấy.”
Ánh mắt Dũng đăm chiêu rơi vào khoảng không trước mặt, từ lúc gặp cô, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh cô, khiến cho anh không thể tập trung làm bất kì việc gì.
” Cậu nhụt chí rồi???”
” Mình không dễ từ bỏ thế đâu. Chỉ là vì cô ấy là single mom nên mình muốn thay đổi cách theo đuổi thôi.”
” Chúc cậu thành công. Đừng quên mình là người chiến thắng vụ cá cược này.”
Quân cười tươi nói, khoé miệng Dũng khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Anh đâu tiếc tiền cho vụ cá cược đó, chỉ cần có được thông tin của cô, thì bao nhiêu anh cũng chi được.
Từ lúc có được thông tin của Ly, Dũng cho người đi theo cô 24/24 để có thể tìm cơ hội thích hợp gặp mặt và làm quen.
Ly đưa bé Minh vào Trung tâm Thương Mại mua chút đồ. Thằng bé ngoan ngoãn đi theo cô đến từng cửa hàng. Nhìn thấy gì cô cũng thấy cần thiết với Bé Minh, thậm chí cô còn muốn mang cả Trung Tâm Thương Mại về. Một tay cô nắm tay Bé Minh, một tay thì xách đồ, vì xách nhiều đồ một lúc nên một túi đồ từ tay cô rơi ” Bịch” xuống đất.
Cô còn chưa kịp quay lại nhặt thì một giọng nói ấm áp vang lên, kèm theo nụ cười toả nắng:
” Đồ của cô làm rơi.”
Ly nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, tươi mát như gió xuân: ” Cảm ơn anh.”
” Hình như cô đang đi ra bãi gửi xe đúng không?”
” Đúng vậy, có việc gì không anh?”
” Không có. Thật tình cờ tôi cũng đi ra đấy, để tôi xách đỡ đồ giúp cô, một mình cô xách nhiều thế này, mỏi tay đấy.”
Nhận thấy lời đề nghị của Dũng, Ly nhíu mày cẩn thận đánh giá anh một lượt, nhìn cách anh ta ăn mặc và nói chuyện chắc cũng là người đàng hoàng tử tế. Thấy cô còn đang do dự, Dũng vội lên tiếng giải thích:
” Tôi không phải người xấu, cũng không có ý đồ bất chính gì cả. Chỉ là tiện đường nên muốn giúp cô chút thôi. Nếu cô ngại thì không sao cả.”
Ly thoáng ngạc nhiên vì thấy anh ta chỉ mất vài giây mà đã đoán được suy nghĩ của cô. Người này cũng không tệ, cô mỉm cười đưa ít đồ cho anh, nhẹ nhàng nói: ” Vậy làm phiền anh.”
Suốt cả quãng đường lái xe về, trên gương mặt Dũng chỉ có duy nhất điệu cười ngô nghê. Vậy là anh đã thành công bước đầu làm quen người đẹp, chỉ cần thêm vài lần tình cờ nữa, anh có thể mời cô đi uống nước rồi. Nghĩ đến đó thôi, mà trái tim anh đã nhảy loạn lên vì sung sướиɠ.
————–
Trong căn phòng Vip ở khách sạn bậc nhất Thành phố A,
” Aaaa, anh nhẹ nhẹ chút đi.”
Người đàn ông kia một tay nắn bóp ngực, một tay kéo tay người phụ nữ kia ra đằng sau, từng nhịp, từng nhịp mạnh mẽ kèm theo sự hoan ái đến cực điểm:
” Không được….anh sướиɠ quá…em làm anh sướиɠ quá…anh không kìm được…”
Tiếng rên nỉ non của một đôi nam nữ khiến cho người ngoài nghe được không khỏi đỏ mặt. Người đàn ông kia ” Gầm.” lên một tiếng, liền buông người phụ nữ kia ra, nằm vật xuống giường thở hổn hển.
Ông ta vuốt vuốt má người phụ nữ kia, ánh mắt dâʍ đãиɠ:
” Bé cưng, em làm anh vui quá. Chưa bao giờ anh thoả mãn như vậy.”
Người đàn bà kia không ai khác chính là con Thuý, khoé miệng con Thuý nhếch lên, ngón tay trắng muốt không ngừng di chuyển trên ngực ông ta, thủ thỉ nói:
” Vậy có hơn mụ vợ già của anh ở nhà không?”
” Hơn chứ, hơn chứ. Đương nhiên là hơn rồi. Cưng à, em làm anh chỉ muốn ở bên em thôi,”
” Nhưng mà, hôm nay em phải về sớm rồi. Không ở lại qua đêm với anh được.”
” Bé cưng, em đi đâu?”
Thấy cá đã cắn câu, Thuý bắt đầu buồn bã kể lể:
” Còn đi đâu được. Chẳng phải vì chuyện quán Bar, em phải đi qua chỗ anh Cẩn, để anh ý nương tay cho chị em. Làm em không được bên anh đêm nay.”
” Thằng Cẩn phó Giám đốc công an Thành Phố đó hả.”
” Vâng, vì đợt vừa rồi bên anh Cẩn đi kiểm tra, mấy bạn lén mang thuốc vào. Anh Cẩn đang điều tra gắt lắm. Người ta không muốn đi qua chỗ anh Cẩn đâu, muốn ở bên anh cơ. Nhưng em mà không đi, thì anh Cẩn lại làm khó chị em và quán.”
Người đàn ông kia nghe xong, chửi thề một tiếng: ” Mẹ kiếp, thằng cỏn con đó mà cũng dám qua mặt anh, cướp lấy bồ của anh à. Em không cần đi đâu hết. Để đó anh giải quyết.”
” Anh nói thật không?”
” Bé cưng, anh nói thật. Chỉ cần xong việc, đêm nay phục vụ anh hết mình.”
” Người ta cũng chỉ muốn bên anh thôi.”
Con Thuý nũng nịu nói. Nó biết quyền năng của người đàn ông này đến đâu. Ông ta là Kiêm, Bộ trưởng Bộ Công An, lời của ông ta chính là lệnh.
Không muốn làm nhân tình buồn, ông Kiêm bấm số gọi ngay cho Cẩn, ngay lập tức huỷ bỏ lệnh điều tra tại quán Bar, nếu không thì chuẩn bị nhận quyết định chuyển đổi công tác là vừa.
” Chuyện nhỏ như vậy mà em không nói luôn từ đầu, làm mất vui ra.”
” Em không muốn làm anh lo lắng thôi.”
” Những chuyện cỏn con như thế này, em cứ nói một tiếng. Anh sẽ lo hết.”
Con Thuý nở nụ cười gian xảo, vòng tay ôm lấy Ông Kiêm, bàn tay nhỏ bé như con rắn không ngừng trườn khắp người ông Kiêm, rồi dừng lại ở phần hạ thân nóng bỏng của ông ta. Nó từ từ cúi xuống, nâng niu, nhẹ nhàng đặt nụ hôn nhẹ khiến cho ông Kiêm cả người đê mê.
” Mày không dậy đi.” Giọng nói chanh chua của con Thư phát ra khiến cho con Thuý khó chịu nhíu mày:
” Mẹ kiếp, chị thử cả đêm phục vụ lão già đấy xem. Mẹ nhà nó, lão ta còn hơn tuổi bố em đấy, đã già còn dê, đã đê mê rồi còn hành động kỳ quặc. Vì việc của chị với quán mà cả đêm nó hành em như con chó. Xong lại bắt em thực hiện toàn những động tác bệnh hoạn. Già rồi mà còn khoẻ, cả đêm vật lộn với lão, dập hết cả hàng họ rồi. Tối nay em nghỉ làm đấy.”
Con Thuý tuôn một tràng dài, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở. Con Thư ngồi cạnh nó, rít điếu thuốc rồi đưa cho nó:
” Chuyện thế nào rồi?”
” Giải quyết xong hết rồi, bỏ lệnh điều tra rồi đấy. Em nghe nói bên mình đang bị để ý, chị đừng cho hàng vào nhiều, đi tù cả lũ đấy.”
” Mày không phải dạy.”
” Đợt này bên trên làm ngặt đấy, ô dù không to là bay hết cả lũ.”
Nghe con Thuý nói, con Thư nở nụ cười gian xảo:
” Thế mày nghĩ tao bảo mày cặp bồ với lãi Kiêm để làm gì?”
” Lão chống lưng cho mình hả? Lão cũng cáo già lắm.”
” Cáo đến mấy gặp tao cũng phải đứt đuôi.”
” Cao thủ ở đây chứ đâu. Càng ngày em càng thấy chị lắm chiêu trò đấy. Mà lần sau chị sắp con khác cho lão đi. Em là con bệnh hoạn mà còn sợ lão đấy. Hàng họ bầm dập như này, tiếp khách làm sao được.”
” Mày lắm mồm thế, tối nay nghỉ một tối đi. Nhớ chăm sóc lão Kiêm cho tốt.”
Con Thư ra ngoài, thằng Hổ đã đứng dưới xe đợi nó:
” Xong việc rồi.”
” Ừ, xong rồi. Tháng này ngừng lấy hàng, tháng sau rồi tiếp tục. Mình đang bị chúng nó để ý ghê lắm đấy. Không đùa với bọn chó săn này được đâu.”
” Anh biết rồi.”
” Anh có thông tin gì của hai con kia chưa?”
” Chưa có, anh đang cho người tìm rồi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi.”
Thư đưa tay sờ lên mặt, ánh mắt đăm chiêu của Thư nhìn về phía trước, dưới đáy mắt thi thoảng ánh lên vài tia chết chóc: ” Trốn được thì cứ trốn đi. Sáu năm tao cũng đợi được rồi, thêm một thời gian nữa cũng không thành vấn đề.”