Suốt một tuần từ khi cô tỉnh dậy, bà Liên cùng Bé Minh ngày nào cũng dìu cô đi lại, lúc thì tập đi trong phòng, lúc thì hành lang bệnh viện, lúc thì ngoài vườn hoa bệnh viện.
” Mẹ, mấy năm con hôn mê, Kiều nó có thế nào rồi? Lập gia đình chưa?”
Nhắc đến Kiều, bà Liên thở dài nói: ” Mấy năm vừa rồi mẹ cũng bảo gọi hỏi han xem nó thế nào. Nhưng không liên lạc được, hôm con tỉnh mẹ cũng gọi báo cho nó biết, mà cũng có liên lạc được đâu.”
” Chẳng biết mấy năm nay nó như thế nào mẹ nhỉ. Nó là đứa thân thiết nhất của con.”
” Thôi con ạ, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Có điều kiện con đi tìm nó sau cũng được.”
” Vâng.”
Với sự nỗ lực và chăm chỉ tập luyện, cô nhanh chóng được xuất viện. Ngôi nhà sáu năm im ắng nay bỗng tràn ngập tiếng cười. Gương mặt người nào cũng vô cùng vui vẻ, những nếp nhắn trên gương mặt ông Thành bà Liên dường như giảm đi rất nhiều:
” Chị, lần này tỉnh lại, chị phải phụ giúp Bố chuyện công ty đi. Chứ một mình em áp lực quá.” Thằng Hưng vừa ăn vừa nói.
” Chuyện công ty giao cho em phụ trách là đúng rồi. Chị còn bận bé Minh.”
” Được rồi, con nghỉ ngơi vài tháng, sau giúp Bố chuyện công ty nữa. Mình thằng Hưng, bố không yên tâm.”
” Vâng.”
Một tháng sau đó, ngày nào cô cũng tự mình đưa con đi học rồi đón con về. Thời gian rảnh cuối tuần cô thường đưa bé Minh đi chơi công viên, đi dã ngoại.
Bàn tay nhỏ nhắn của bé Minh nắm lấy tay cô, e dè nói:
” Mẹ, các bạn bảo con không có bố.”
” Vậy bé Minh có buồn không?” Ly vuốt ve tóc con trai mình, ánh mắt buồn bã hỏi lại.
” Không ạ, có mẹ là bé Minh hạnh phúc rồi.”
Cô ôm lấy con trai vào lòng, trẻ con làm sao có thể giấu kín cảm xúc được. Mặc dù con trai cô nói không buồn, nhưng cô biết rõ trong lòng nó buồn như thế nào. Không phải cô không muốn cho con mình một người bố, mà đúng hơn là cô không biết bố của con trai mình là ai.
Cô cũng không bao giờ dám thắc mắc, vì quá khứ dơ bẩn của mình. Cái quá khứ là một con đĩ ấy, khác gì làm vợ thiên hạ đâu. Một con đĩ như thế thì có tư cách gì mà đòi hỏi cho con mình có một người bố. Nghĩ đến đó thôi mà khoé miệng cô nở một nụ cười chua chát: ” Bé Minh, mẹ xin lỗi con nhiều lắm.”
Tối đến, cả nhà cô đang dùng cơm, ông Thành liền lên tiếng:
” Tối mai là buổi ra mắt dòng sản phẩm công nghệ mới. Bố cũng muốn giới thiệu con với tất cả mọi người….”
Ông Thành còn chưa nói xong, Ly đã ngắt lời: ” Bố, không cần đâu. Mai con sẽ đi cùng gia đình, Bố đừng giới thiệu con. Con…quá khứ dơ bẩn ấy, con không muốn lại bị người khác đào bới lên rồi ảnh hưởng đến công ty nhà mình.”
Ông Thành nghe lời cô nói, ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu:
” Như thế thật thiệt thòi cho con.”
” Không sao đâu ạ. Con bây giờ chỉ muốn yên bình bên bé Minh thôi ạ.”
Tối hôm sau, cô dẫn theo bé Minh cùng gia đình tham dự buổi tiệc. Vì đây là buổi tiệc lớn và quan trọng của công ty. Chính vì vậy, ngay khi vừa đến cô đã tách ra, ngồi riêng dưới cuối hội trường.
Mặc dù cô đã chọn cho mình góc khuất, thế nhưng gương mặt xinh đẹp của cô khiến người khác không khỏi liếc nhìn.
” Cô gái kia, thật xinh đẹp.”
” Cậu nói ai?”
” Cô gái ngồi đằng kia. Nhìn từ góc độ nào cũng thật đẹp, vẻ đẹp mong manh như tuyết vậy.”
Dũng nhìn theo hướng chỉ tay của bạn mình, thân ảnh mỏng manh, cô độc của cô gây ấn tượng mạnh với anh. Khiến anh nhất thời ngắm mãi không thôi, cho đến khi bạn anh lay mạnh vai anh:
” Sao thế, đừng nói với tôi cậu trúng tiếng sét tình yêu nhé.”
” Không có.” Dũng phủ nhận, nhưng trong mắt không dấu nổi sự xấu hổ.
Suốt cả buổi tiệc, ánh mắt Dũng chỉ chăm chú nhìn cô, giống như nhìn một kiệt tác mãi không chán. Cho đến cuối buổi, mới lặng lẽ quay sang người bạn của mình:
” Chúng ta chơi cá cược không?”
” Ý kiến rất hay đấy. Cậu muốn cá cược gì?”
” Tớ cần thông tin cô gái đó. Nếu cậu có được thông tin cô gái đó trước 12 giờ trưa mai. Tớ sẽ mất cậu một chuyến Dubai không giới hạn số lượng người. Và ngược lại, nếu cậu không có được thông tin cô gái ấy, cậu sẽ mất tớ một chuyến như vậy.”
” Được thôi, cậu cứ chờ tin đi.”
————–
Thành phố A,
Tại một căn biệt thự bên biệt lập trong khu Nhà giàu,
” Kỳ à, con không được nghịch như vậy nhé. Bà Nội sắp về rồi, con làm vậy để bà nhìn thấy, bà sẽ mắng nghe chưa.?”
” Nhưng mà con đang chơi mà mẹ.” Con bé nũng nịu nói.
” Mẹ bảo không được là không được. Nếu con cứ tiếp tục như vậy, mẹ sẽ phạt con không được ăn bánh kem.”
Bé Kỳ nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn mẹ mình, uất ức thu dọn đống đồ chơi lại. Tiếng người giúp việc cùng lúc đó vang lên: ” Bà chủ đã về.”
Bé Kỳ vội chạy ra ôm chầm lấy bà nội, nũng nịu: ” Bà nội, con nhớ bà quá.”
Bà An xoa đầu bé Kỳ, giọng nói đầy cưng chiều: ” Bà cũng rất nhớ bé Kỳ của bà. Bà có quà cho bé Kỳ đây.”
Kiều mỉm cười đi về phía bà An, nhẹ nhàng nói:
” Mẹ lại mua đồ chơi cho con bé rồi. Đồ chơi mẹ mua còn tốt lắm.”
” Con xem, con bé thích như vậy kìa.”
” Mẹ, lần sau mẹ đừng chiều con bé quá. Mà lần này mẹ về lâu không ạ.”
” Bệnh tình của mẹ đã ổn cả rồi. Lần này mẹ về chắc là lâu đấy. Thằng Tùng vẫn chưa về à?”
” Vâng, dạo này công ty nhiều chuyện, anh ấy ở công ty suốt thôi ạ.”
” Để mẹ gọi nó về ăn tối. Con làm món gì ngon ngon cho nó ăn.”
” Vâng.”
Sau bữa ăn tối, Kiều cho bé Kỳ đi ngủ, còn bà An cùng với Tùng thì ngồi trong phòng làm việc nói chuyện. Bé Kỳ vừa ngủ, Kiều liền pha hai cốc nước ép mang vào phòng cho hai người họ. Bàn tay vừa định giơ lên gõ cửa phòng thì chợt khựng lại:
” Bé Kỳ cũng 4 tuổi rồi. Con định bao giờ mới cùng Kiều tổ chức hôn lễ.”
” Chuyện này để sau đi mẹ. Đợt này công ty nhiều việc, con chưa nghĩ đến chuyện đó.”
” Nếu khó quá thì để mẹ nghĩ giúp con.”
” Để sau đi mẹ. Con còn bận việc công ty.”
Bà An bất lực nhìn con trai mình đứng dậy ra ngoài. Vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy Kiều đứng đó. Bà An có vài phần khó xử:
” Con đứng đây lâu chưa? Con nghe thấy hết rồi?”
” Vâng, chuyện này để sau đi mẹ. Công ty cũng đang nhiều việc lắm ạ, con không muốn làm anh Tùng căng thẳng rồi lại ảnh hưởng công việc.” Kiều bặm môi nói.
” Con đúng là đứa con dâu ngoan, người vợ hiền mà. Lần này mẹ về, nhất định mẹ sẽ làm chủ cho con.”
” Con cảm ơn mẹ.”
Kiều trở về phòng, cô nén tiếng thở dài, khoé mắt rưng rưng. Từ ngày anh bảo chịu trách nhiệm với cô. Cái trách nhiệm của anh là đưa cô về nhà ở, còn anh một lần ân cần với cô cũng chẳng có, thi thoảng chỉ là vài lời hỏi han. Kể cả bé Kỳ cũng vậy, số lần được đi chơi với bố đếm trên đầu ngón tay. Chưa bao giờ anh đưa cô đi tham dự các buổi tiệc của công ty, dù lớn hay là nhỏ.
Từ ngày cô chuyển về, anh đều viện lí do công việc bận rồi ngủ luôn tại công ty. Qua đêm ở nhà thì cũng nằm nghỉ ở phòng làm việc. Anh coi cô là gì, chưa một lần âu yếm ân cần. Nhiều lần cô trong đêm cô khóc nấc lên, khoé miệng nhếch lên nụ cười chua chát: ” Hoá ra cái trách nhiệm của anh là như vậy.”
Mấy năm nay, cô một mực ở trong nhà, số lần xuất hiện ra ngoài cúng rất ít. Vì trong lòng cô vẫn dâng lên một nỗi sợ hãi, cô sợ gặp lại những người trước kia, sợ rằng mẹ anh sẽ biết cô từng làm đĩ. Bản thân cô đã chứng kiến thái độ gay gắt của mẹ anh đối với Ly, và cô không muốn mình mắc phải sai lầm đó.