Phận Gái Đĩ (Phần 2)

Chương 3


Thời điểm Kiều mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Cả người mềm nhũn, khắp nơi đều cảm thấy đau nhức. Từng đoạn trí nhớ mơ hồ dần được cô ghép lại, từ lúc bị đám người con Thư bắt đi. Cho đến khi bị chúng nó ép cắn thuốc rồi nhốt cô vào một nhà kho ẩm mốc.

” Chị tỉnh rồi à? Khϊếp, chị hôn mê cũng lâu thật.”

Kiều thoáng giật mình hướng ánh mắt về nơi phát ra tiếng nói. Thấy cô y tá đứng bên cạnh đang điều chỉnh lại dây truyền nước cho mình, Kiều nhăn mày hỏi:

” Chị vào đây từ lúc nào?”

” Sáng sớm hôm qua, chị được người ta phát hiện rồi gọi cấp cứu đến. Em hỏi vô duyên tí, chị gây sự với xã hội à? Lúc chị đến trông chị thảm hại lắm.”

” Chị….chị như thế nào.?”

” Trên người chị chẳng có gì mặc cả, người lại bầm dập vết thương nữa. Chị nên báo công an đi.”

” Không cần đâu, cảm ơn em.”

” Thôi chị nghỉ ngơi đi.”

Y tá vừa định rời đi, Kiều vội hỏi: ” Vậy trong nhà kho ngoài chị thì còn có ai không?”

” Không có.”

Y tá nói xong rồi đi thẳng ra ngoài. Trong phòng chỉ còn một mình Kiều, nghĩ lại những điều y tá nói, bản thân cô cũng tự mường tưởng ra cảnh tượng kia kinh hoàng như thế nào.

Bàn tay Kiều nắm chặt lại, trong đáy mắt tràn ngập sự tức giận, miệng lẩm bẩm: ” Con khốn nạn.”

Thằng Trọc cũng không khá hơn là bao, vì cắn nhiều thuốc hơn nên sau vài hôm nó mới tỉnh. Trong cơn mơ hồ ấy, bóng dáng người con gái kia khiến nó cảm thấy giống con Kiều. Trong lòng nó tự nhủ sau khi ra viện, sẽ đi gặp con Kiều để xác minh.

” Anh Trọc, con Thư là người đứng đằng sau vụ này.”

” Mẹ kiếp, con cɧó ©áϊ.”

” Nó cậy thằng Hổ chống lưng đấy anh. Giờ anh định thế nào.?”

” Theo dõi chặt chẽ bên nó, chờ cơ hội mà hành động thôi. Tao nhất định khiến chúng nó phải trả cái giá đắt.”

” Con bé hôm trước anh chơi là con nào thế? Ngon không anh?”

” Mày hỏi làm gì? Việc của mày à? Cút.”

Thằng Trọc nổi điên chửi thằng đàn em của mình. Đến bản thân nó còn không biết con đó là con nào, hỏi thế khác gì hỏi ngu nó.

Một tuần sau,

Kiều xuất viện về nhà, những vết thâm tím cũng đã không còn nhiều. Vừa đặt chân đến cổng nhà, Kiều nheo mắt nhìn bóng người đàn ông đang đứng tựa lưng vào cổng nhà cô.

” Nay rảnh dữ, lại có hứng sang thăm em cơ à?”

” Mày bớt mồm lại, một tuần nay mày đi đâu. Tao sang tìm không có.”

Nghe thằng Trọc hỏi, Kiều thoáng sửng sốt, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình thản vốn có:

” Em đi công tác 10 ngày, vừa từ sân bay về thì gặp anh đấy.”

” Mày không ở trong nước à?”

” Không, em đi với sếp em. Có chuyện gì à?”

” Không có gì. Thôi tao về.”

” Ơ…” Kiều chưa kịp nói gì thằng Trọc đã phóng xe đi mất. Thằng Trọc đi rồi, Kiều mới đưa tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm. Tự dưng đến kiếm cô suốt một tuần nay, xong gặp lại không nói gì. Đúng là dở hơi.

Thành phố New York,

Bà Liên cả đêm không ngủ ngồi bên cạnh giường bệnh. Ánh mắt bà gắt gao nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh. Bàn tay bà nắm chặt lấy bàn tay của cô, giọng nói đầy đau khổ vang lên:

” Sáu tháng rồi, con vẫn chưa muốn tỉnh dậy sao? Con của con lớn lắm rồi nè, thằng bé đạp mẹ này. Sắp đến ngày thằng bé chào đời rồi. Con không muốn nhìn mặt thằng bé à?”

Bà Liên cứ ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, mặc cho bà đã nói chuyện sáu tháng, cô vẫn nằm yên không động đậy. Cả người yên lặng, đến cái mí mắt cũng chẳng giật. Cả cơ thể nhỏ nhắn của cô, chỉ có duy nhất phần bụng là động đậy.

” Bác sĩ à, bao giờ con gái tôi mới tỉnh dậy?”

” Chuyện này còn phải phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân. Gia đình nên thường xuyên nói chuyện với bệnh nhân.”

Khoé mắt bà Liên rưng rưng, nghẹn giọng nói:

” Nhưng….nhưng tôi đã nói chuyện suốt sáu tháng rồi. Tại sao một chút phản ứng cũng không có.?”

” Gia đình nên kiên trì, không thể vội vàng được.”

Một tháng sau,

Cổ phiếu của công ty Kiều làm việc tăng mạnh, Giám đốc liền book nhà hàng cho toàn bộ nhân viên liên hoan.

Nhân viên vừa bê đồ ăn lên, mùi cá hồi sộc thẳng lên mũi khiến cho Kiều vô cùng khó chịu. Cố gắng nuốt sự khó chịu xuống, nhưng càng nhịn cô càng không chịu nổi, vội đưa tay lên bịt miệng chạy thẳng về hướng nhà vệ sinh mà nôn.

” Này Kiều, em ổn không. Chị thấy em chạy đi chạy lại mấy lần rồi đấy.”

” Em không sao, nhưng cứ ngửi mùi cá này em lại buồn nôn quá.”

Một chị đồng nghiệp chăm chú quan sát Kiều, quan tâm nói:

” Hay em dính bầu rồi. Dạo này kinh nguyệt đều không? Chứ trước chị bầu là biểu hiện y như em vậy đó.”

Nghe bà chị nói, mặt mũi Kiều tái mét, cầm vội túi xách xin phép về trước. Trên đường về, Kiều ghé qua tiệm thuốc mua rất nhiều que thử thai. Trong lòng cô không khỏi lo lắng, nếu hôm nay chị đồng nghiệp không nhắc, cô cũng quên mất mình bị trễ kinh đã một tuần.

Cầm que thử thai trên tay, đôi mắt như không tin nổi những gì mình vừa thấy, khoé miệng liên tục lẩm bẩm:

” Không thể nào….không thể nào…..”

Thử đi thử lại, kết quả vẫn là hai vạch, Kiều ngồi sụp dưới đất, nhất thời vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được. Cô có thai….có thai….nhưng với ai??? Chẳng lẽ….

” Chết tiệt.” Kiều khẽ chửi thầm một tiếng. Lần ở nhà kho đó do mấy hôn mê mấy hôm mới tỉnh, vậy nên cũng quên luôn chuyện phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp.

Cả ngày hôm đó, Kiều ngồi thu mình trong phòng, ánh mắt lơ đễnh rơi vào khoảng không trước mặt. Giữ lại đứa bé hay bỏ nó, đứa bé không có tội, mà bản thân cô sợ sẽ không nuôi nổi nó, mà bố đứa trẻ là ai cô cũng không biết.

Kiều đang đau đầu không biết phải giải quyết thế nào thì Tùng gọi điện cho cô. Cô do dự một lúc lâu mới nghe điện thoại Tùng, ngay sau đó, trong đầu cô cũng bất đắc dĩ phải lên kế hoạch đối với Tùng.

Chọn một góc trong quán Bar, hai người mỗi người một tâm trạng, uống hết ly này đến ly khác.

” Anh từ bỏ Ly đi, nó không muốn gặp anh đâu.”

” Ly liên lạc với em à?” Tùng đặt ly rượu xuống bàn, thái độ có chút khẩn trương.

” Vâng, nó nhờ em chuyển lời tới anh. Hãy sống tốt, cảm ơn anh suốt thời gian qua giúp đỡ nó. Và bảo…anh đừng tìm nó, đừng hy vọng gì ở nó.”

Kiều vừa dứt lời, tim của anh cũng chợt đau nhói, dường như bị ai đó đâm thủng, đau đến tê tâm phế liệt. Thì ra đau lòng lại khó chịu đến thế, đến mức thở cũng khó khăn.

Tùng rót hết ly này đến ly khác, cạn hết chai này đến chai khác. Cho đến khi bản thân rơi vào trạng thái vô thức, anh mới cảm thấy bớt đau đớn.

Kiều loạng choạng từng bước một đưa Tùng về nhà anh. Thường xuyên đưa anh về mỗi khi say, đối với cô việc đưa anh về đã không còn lạ lẫm.

Kiều nhìn anh nằm trên giường, đặt nụ hôn nhẹ lên môi anh, bất đắc dĩ nói:

” Em xin lỗi, em yêu anh. Em không muốn con em không có bố. Ngàn vạn lần xin lỗi anh.”

—————

” Bác sĩ, bệnh nhân có dấu hiệu sinh non.”

” Mau chuẩn bị phẫu thuật.”

” Vâng.”

Bà Liên chạy lại túm tay bác sĩ, giọng nói có chút khẩn trương:

” Bác sĩ, con gái tôi sẽ không sao chứ?”

” Chúng tôi sẽ cố gắng nhất có thể.”

Ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, cảnh tượng ngày nào hiện hữu trước mắt bà. Hai tay bà bấu chặt vào nhau đến mức lòng bàn tay bên trong còn rỉ ra chút máu. Ông Thành ôm lấy vai bà Liên, động viên:

” Không sao, con gái và cháu chúng ta nhất định sẽ không sao.”

” Tôi lo lắm ông à. Tôi sợ lắm. Tại tôi hết, tại tôi hết.”

” Bà đừng tự trách mình nữa. Tôi xin bà, nhìn bà như thế này, tôi đau lòng lắm.”

Thời gian nặng nề trôi qua, ánh mắt bà Liên nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, dù một giây cũng không rời. Cánh cửa phòng phẫu thuật vừa mở, trên tay bác sĩ bế đứa bé ra bên ngoài:

” Chúc mừng gia đình, là một bé trai.”

” Con gái tôi….”

” Bệnh nhận không sao. Chỉ là vẫn luôn nằm yên như vậy. Thế nhưng lúc đứa bé cất tiếng khóc, chúng tôi để ý thấy khoé mắt cô ấy lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt. Đó cũng là dấu hiệu tốt. Gia đình hãy cố gắng chăm sóc cho bệnh nhân và đứa bé.”

” Cảm ơn bác sĩ.”

Bà Liên nhìn đứa bé mỉm cười, sau quay sang nhìn con gái mình bật khóc nức nở, nghẹn ngào:

” Nếu con chưa muốn tỉnh lại, thì cứ ngủ đi. Một năm, hai năm nữa…mẹ gọi con dậy, có được không.???”

---------