Tôi không tả được cảm giác trong lòng mình lúc này tồn tại bao nhiêu thứ khác lạ. Tôi chỉ biết, mình đứng trước mặt của A Lâm, lẳng lặng nâng mắt nhìn anh, chờ đợi và thu hết những biểu cảm trên khuôn mặt rám đen nam tính đó. Lúc ấy, tôi nghĩ nhiều lắm, còn nghĩ xem sau khi anh nghe tôi nói như vậy xong có kích động trong sung sướиɠ hay không? Nhưng tiếc là, mọi thứ xảy ra đều không phải như thế?
Ở bên cạnh, A Lâm chỉ sửng sốt nhìn tôi một vài giây, đáy mắt xẹt qua một tia sáng trong phút ngắn ngủi, sau đấy cứ thế vụt tắt ngay lập tức. Anh rút tay mình khỏi tay tôi, chẳng nói gì nhiều, cũng chẳng đáp lại lời tôi hỏi, mà chỉ qua loa như thể tôi là một khách thuê xe của anh vậy.
– Muộn rồi, để tôi đưa cô về.
Giọng nói của anh rất khẽ, hòa vào tiếng nói chuyện của mọi người, nghe giống như kiểu đang cố kìm nén, càng lúc càng khiến cho tâm tư tôi rối bời. Chỉ bảy từ ngắn ngủi, lại cảm thấy xa cách vô cùng.
Tôi đối với A Lâm, nói về quan hệ tình cảm nam nữ thì chưa đến mức sâu đậm như vậy, nhưng nếu nói là coi anh giống như một người bạn thì hình như có chút không đúng. Bởi vì nếu chỉ là bạn như Tình, thì mỗi lần gặp anh, tôi đã không để cảm xúc của mình lạc lối đến bản thân không thể kiểm soát được như thế này.
Anh không tiền, không nhà, không nghề nghiệp ổn định, chẳng phải khuôn người tôi hướng đến cho một mối quan hệ nghiêm túc. Anh không có hộ khẩu ở thành phố A, anh tương lai cũng chẳng giúp cho tôi với Khánh có cuộc sống tốt hơn, anh chẳng có gì hết. Thế mà tôi lại không kiềm lòng được, không dứt ra được là như thế nào?
Cứ thế, tôi ngẩn người giống như một kẻ vô tri vô giác, không động đậy, cũng không đáp lại. Mãi cho tới khi A Lâm lên tiếng lần nữa, bản thân mới giật mình ngước lên.
– Sao thế? Thấy khó chịu trong người à?
Tôi khẽ lắc đầu, lấy lại một chút tỉnh táo, cố trấn tĩnh lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nhẹ giọng đáp.
– Không sao? Tôi chỉ đang nghĩ đến mấy cái kịch bản chưa sửa xong thôi, không có gì hết đâu.
A Lâm không lên tiếng nói tiếp, anh ngồi lên xe, nổ máy đưa tôi trở về khu xóm trọ cũ. Tôi ngồi ở đằng sau, trên người khoác chiếc áo mưa đen to xụ, khóa kéo đến cằm, kín mít đến mức gió không lùa vào được, vì vậy mới có cảm giác ấm áp hơn hẳn. Thế nhưng, trong đầu tôi lại nghĩ, sở dĩ bản thân thấy như vậy, là vì bên cạnh tôi là anh, chứ không phải là vì có sự tác động của những thứ khác.
Về đến hẻm tối, tôi cởi mũ móc vào khuy treo đồ ở xe, mắt ngước lên nhìn người đàn ông cách mình rất gần, không chần chừ nghĩ ngợi gì nhiều, ngay lập tức cất giọng nói.
– Anh cho tôi số điện thoại, sau này chúng ta có thể thường xuyên liên lạc.
– Không nhất thiết phải thế đâu.
– Anh đừng giữ khoảng cách như vậy. A Lâm, tôi ở thành phố này mười năm, bạn bè cũng chẳng có nhiều, muốn kết bạn với anh cũng không được hay sao.
– Có thật cô chỉ muốn kết bạn thôi không?
Bỗng nhiên giọng nói của anh có phần đanh lại khiến tôi á khẩu không biết phải làm như thế nào cho phải. Những lần trước, gặp nhau tình cờ, nói chuyện đôi ba câu, người đàn ông này dù khó chịu cũng chưa đến mức dùng thái độ này để đáp lại sự tò mò quá đáng của tôi. Nhưng mà hiện tại, anh thật sự khiến tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác đấy.
Khẽ liếʍ môi, tôi mỉm cười nhìn anh.
– Vậy anh nói xem, suy nghĩ của tôi lúc này là gì? Tôi nhớ, mọi hành động của mình đều không có một chút gì gây hiểu lầm hết.
Tiếng nói của A Lâm trầm thấp, vang lên đầy ôn hòa.
– Là do tôi nghĩ quá nhiều. Cô vào đi, tôi phải về rồi đây.
Hẻm tối vẫn còn mùi ẩm ướt của cơn mưa heo may mấy ngày trước, đèn điện lại mờ, chẳng đủ thắp sáng một khoảng rộng rãi. A Lâm không nổ máy, đèn xe cũng tắt, bóng dáng chúng tôi mơ hồ chồng lên nhau, khuôn mặt tranh sáng tranh tối, rất khó để bắt được cảm xúc lúc này.
– Nếu anh đã nghĩ mình nghĩ quá nhiều, vậy anh đưa số điện thoại của anh đây. Sau này, chúng ta có thể liên lạc như một người bạn.
A Lâm yên lặng một hồi, anh mím môi, sau một lúc cũng nói ra một dãy số. Tôi bấm điện thoại, đợi cho đến khi tiếng chuông của anh vang lên đơn độc trong ngõ tối, cùng với tiếng tút tút từ máy mình phát ra, khóe miệng mới nở nụ cười hài lòng.
– Được rồi. Chúc anh ngủ ngon. Còn nữa, nhớ đi về cẩn thận. Về đến nhà thì báo cho tôi một tin.
A Lâm gật đầu, quay xe lao vυ't ra khỏi con hẻm lầy lội. Tôi đứng cạnh cột đèn, chờ cho bóng dáng của anh chẳng còn nhìn thấy trong màn đêm tối đầy sương mới xoay người trở về phòng. Lúc này, Khánh đã ngủ với bác Sầm từ lâu, tôi chẳng muốn đánh thức em nên cũng không có ý định gọi, bước chân cứ thế đi một mạch thẳng về phòng trọ.
Dọn dẹp, tắm rửa, giặt quần áo, cuộc sống của tôi bao nhiêu năm qua đi đã dần dần trở thành một thời khóa biểu không bao giờ có chuyện sẽ thay đổi. Ban công không đóng, tôi ngồi ở chiếc bàn ghế tre vẫn còn mới mà chủ nhà để lại, mắt thi thoảng nhìn máy tính, rồi lại nhìn thành phố A muôn sắc ánh đèn, trạng thái rơi vào tâm tư vô định.
Thật ra, tôi đang chờ đợi…. Dẫu biết rằng, cái điều này hình như có một chút điên rồ.
Gần mười năm lăn lộn ở cái đô thị phù phiếm, tôi cứ tưởng bản thân đã luyện được cái mặt nạ nghìn lớp, thậm chí có lúc còn nghĩ rằng mình đã dung hòa nó làm da mặt thật rồi. Ai ngờ, từ ngày gặp lại A Lâm ở Tây Hồ, cùng anh trò chuyện cởi mở, tôi mới biết, đáy lòng ít nhất vẫn còn giữ được một chút cảm giác.
Nghĩ nhiều, đầu óc không thể tiếp tục tỉnh táo làm việc, tôi thở hắt ra một hơi thật dài, uống cạn cốc cafe vẫn còn âm ấm đặt trên bàn, động tác có một chút chán nản. Ngón tay chăm chú vân vê thật lâu vào cái tên Lâm mới được lưu cách đó một tiếng, tôi mím môi, thế nào trong lòng lại xuất hiện một suy nghĩ, cái tên này thật sự khá là hay.
Mười một giờ hơn, điện thoại vụt sáng báo tin nhắn đến, tôi bấm mở. Chẳng có gì nhiều nhặn, chỉ vẻn vẹn duy nhất hai từ.
– Đã về.
Trong bóng tối, hai chữ này hiện trên màn hình, phát ánh sáng có một chút chói. Ban đầu, tôi có ý định nhắn lại, nhưng nghĩ đến những vấn đề mà chính bản thân mình vẫn đang mông lung không tìm được câu trả lời, tôi chần chừ một hồi, quyết định tắt máy, chuyên tâm vào công việc vẫn còn dang dở.
***** *****
Làm thêm hai ngày, cuối cùng cũng được nghỉ chủ nhật, tôi quyết định dành hết một buổi sáng tổng vệ sinh lại căn phòng cho sáng sủa để không khí ẩm ướt bay mùi, còn buổi chiều thì đưa Khánh vào nội thành đi chơi công viên, tiện thể mua sắm một vài thứ ở trong khu trung tâm thương mại.
Thành phố A là tỉnh trọng điểm, những tòa nhà mọc lên như nấm, nếu chỉ mua những vật dụng bình thường thì không quá khó khăn. Nhưng vì tuần trước bác sĩ có dặn tôi mua cho Khánh mấy đồ dùng để cho em luyện vẽ, mà tôi nhớ không nhầm hình như ở đây chỉ có Trường Hải bán, nên suy đi tính lại cũng quyết định bắt xe đi đến đó.
Trung tâm thương mại Trường Hải nằm cách đài truyền hình nơi tôi làm một khoảng, được xây dựng cách đây bảy năm bởi một công ty bất động sản khá lớn. Diện tích rất rộng, thiết kế cũng đẹp, đặc biệt là bên trong có rất nhiều nơi để đi, nên Khánh rất thích thú. Mỗi một tầng, em đều đưa mắt ngó ngang ngó dọc, sau đó cười toe toét đầy ngây ngô, đôi mắt lấp lánh những ánh sao trời rực rỡ, kéo tôi đang mệt cũng phải vui vẻ theo.
Đang đi, đột nhiên em xoay người ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi một câu.
– Chị, chỗ chị làm việc có lớn như thế này không?
Tôi gật đầu, biết rõ em chỉ mang tâm hồn của một đứa trẻ nên cũng chẳng để ý quá nhiều, đưa tay vuốt lại mái tóc bồng bềnh hơi rối của em cho gọn lại, đáp.
– Không được đẹp như thế này. Nhưng mà cũng rất cao, rất rộng.
– Vậy mọi người có tốt với chị giống như bác sĩ tốt với em không.
– Tốt lắm. Em còn nhớ không, đồng nghiệp của chị ngày trước đã đến nhà mình chơi, còn mua cho em quần áo với cả sữa để uống đấy.
Khánh gật đầu lia lịa nói :” Nhớ… Nhớ…”, nhưng mà thật ra tôi biết, em bây giờ có gặp lại cũng chẳng phân biệt được họ là ai. Trí nhớ em không tốt, mấy tháng nay đi trung tâm mới cải thiện được một ít, miễn cưỡng bắt đầu thích nghi với các nét viết. Thật ra trước giờ tôi vẫn hi vọng em cải thiện, nhưng tôi cũng biết rõ, cái gọi là kì tích, là một điều gì đó rất xa vời với một người mắc bệnh Down như em.
Khẽ lắc đầu, tôi mỉm cười với Khánh, sau đó đẩy xe lăn đi vào thang máy, cùng em lên tầng năm mua hoa quả với thức ăn cho mấy ngày tới.
Trong lúc chọn đồ, bên cạnh nghe thấy có tiếng người nói chuyện, lại có người gọi tên mình, tôi bất giác nghiêng đầu nhìn lại phía sau, phát hiện ra đó là trưởng phòng của chuyên mục giải trí.
– Phóng viên Quỳnh, dẫn em trai đi mua đồ sao.
Đối với cuộc gặp mặt không dưng mà chạm này, thật lòng mà nói tôi chẳng cảm thấy có một chút hứng thú nào hết, bởi vì trước đến giờ, tôi đối với người của chuyên mục giải trí không có đồng quan điểm. Nhưng mà người khác đã có lòng lên tiếng, không đáp trả cũng không được, nên tôi chỉ có thể cười miễn cưỡng một cái, gật đầu.
– Trưởng phòng Cường…
Người đàn ông gật đầu, ông ấy đáp lời tôi qua loa, sau đó mới quay sang người đứng ở bên cạnh của mình, bắt đầu giới thiệu.
– Đây là nhân viên của đài truyền hình chúng tôi, làm bên chuyên mục đời sống xã hội. Mấy tháng trước cô ấy có về Tây Hồ lấy tin về hội chữ thập đỏ mà giám đốc Vỹ cũng tham gia, không biết ngài đã gặp cô ấy chưa.
Nghe ba từ “ giám đốc Vỹ” từ miệng của trưởng phòng Cường, tôi lúc này cũng mới đưa mắt ngước lên nhìn người đàn ông mặc tây trang nghiêm chỉnh đứng bên cạnh ông ấy, ánh mắt có hơi một chút sững lại, tuy vậy thời gian cũng chỉ ngắn ngủi có một giây.
Khẽ gật đầu coi như một lời chào hỏi, tôi còn chưa biết bản thân có nên mở lời hay không thì đã nghe thấy người được gọi là giám đốc Vỹ cất giọng.
“ Chúng tôi có nói chuyện với nhau”. Quay sang tôi, anh ta đưa tay, miệng chào hỏi tôi :” Chào phóng viên Quỳnh, lâu lắm rồi mới gặp lại.”
Là một người thương nhân, Trần Vỹ rất biết cách điều chỉnh bầu không khí và đối nhân xử thế. Mặc dù suy nghĩ của anh ta như thế nào không ai đoán được, nhưng lúc này nụ cười trên khóe môi vẫn giữ lại nét nhàn nhạt của cuộc nói chuyện hồi hãy. Ngữ điệu thì khỏi phải nói, vô cùng tùy ý, giống như hai người bạn cũ từng gặp nhau, chứ không phải là người gì xa lạ.
– Đã mua xong chưa?
Tôi lắc đầu :” Vẫn chưa, vừa mới lên thôi, vẫn còn đang chọn.”
Trần Vỹ không phản ứng gì quá nhiều, anh ta nhìn Khánh một giây, sau đó móc ví, lấy đưa cho tôi một chiếc thẻ hình như được cho là thẻ VIP của trung tâm thương mại Trường Hải, nói tiếp.
– Vậy cô cứ tiếp tục mua đi. Cầm lấy cái này, chút nữa tính tiền sẽ được giảm 35% đấy.
Chẳng phải là một người ngu ngốc, tôi đương nhiên biết ý của Trần Vỹ lúc này là gì. Ánh mắt anh ta lẳng lặng đặt trên khuôn mặt tôi có chút ẩn ý không rõ ràng, còn tôi cũng không né tránh, sắc mặt không hề gợn sóng, chẳng đưa tay ra nhận lấy, mà chỉ nói.
– Cảm ơn ý tốt của giám đốc Vỹ, nhưng mà không cần đâu.
Thấy tôi từ chối, đáy mắt Trần Vỹ xẹt qua một tia không hài lòng, anh ta im lặng, nụ cười trên khuôn mặt đào hoa vẫn hiện lên như có như không, nhất thời khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt. Cũng may, trưởng phòng Cường là người lanh trí, ông ta đương nhiên nhận ra được nếu cứ kéo dài như này kiểu gì cũng có chuyện không hay hay xảy ra, nên bèn hướng tôi cười giả lả.
– Được rồi phóng viên Quỳnh. Hiếm khi mới có dịp người quen gặp nhau, giám đốc Vỹ là chủ của trung tâm thương mại này, ngài ấy có lòng thì cô cũng không nên từ chối. Như vậy thật không hay chút nào đâu.
Thật ra đối với những lời nói không liên quan như thế này, tôi chẳng muốn nán lại nghe một chút nào. Nhưng vì Trần Vỹ là người có địa vị, lại có nhiều mối quan hệ thân thiết với quan chức của tỉnh, suy đi tính lại tôi dù không thích cũng phải giả bộ gật đầu, đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ.
– Trưởng phòng Cường nói đúng, tôi đúng là sơ xuất rồi.
Lần này, Trần Vỹ cũng mới hài lòng xỏ hai tay vào túi quần, thoải mái xoay người cùng với những người khác đi thị sát tiếp quanh trung tâm thương mại. Còn tôi, tâm trạng vui vẻ nãy giờ cũng chẳng duy trì được thêm, nên chỉ chọn vài thứ khác rồi đi ra thanh toán.
Rời khỏi Trường Hải, ngó thấy thời gian vẫn còn sớm, tôi tính nhẩm một lúc cũng quyết định đưa Khánh đến công viên Tân An, nơi mà mọi người ở thành phố A vẫn thường xuyên lui đến vào những ngày cuối tuần. Đây là một công viên cũ mới được tu sửa lại cách đây hai năm, muốn vào thì phải mua vé, tuy nhiên giá vé cũng rẻ, chỉ có 10.000đ/người.
Tân An này có diện tích rất rộng, xung quanh đều trồng những cây liễu và cây cảnh được cắt tỉa, xanh mơn mởn cả một màu. Tuy nhiên, thứ thú hút những người đến đây chơi chẳng phải là những bóng râm của tán cây này, mà là những chiếc đình nghỉ mát nằm ở hòn đảo nổi lên giữa lòng hồ rộng lớn. Tất nhiên, để đi ra được đến đó, chúng tôi phải thuê ca nô hoặc thuyền chèo mới có thể cập bến được.
Thời tiết nắng đẹp, có rất nhiều người nên tôi với Khánh phải đợi xuồng từ cù lao trở về mới có phương tiện để sang. Trong lúc ấy, tôi ngó ngang ngó dọc, thế nào lại phát hiện bóng lưng quen thuộc của A Lâm cách mình một đoạn.
Người đàn ông đó đứng dưới tán cây liễu rủ bên hồ, trên miệng ngậm điếu, ánh mắt buồn bã nhìn xa xăm về phía cù lao người người qua lại. Anh đứng đó một mình, rõ ràng rất cao lớn, nhưng trong nắng chiều, tôi đều chỉ nhìn thấy cô đơn bao phủ lấy anh.
Khoảnh khắc ấy, tôi tự hỏi chính bản thân của mình rằng, rốt cuộc đằng sau sự mạnh mẽ mà ngày ngày anh đeo trên mặt, thì tính cách thật sự của anh là như thế nào. Bấy nhiêu năm qua, anh đã từng trải qua những đắng cay khổ cực gì, anh làm sao để vượt qua nó, tôi thật sự muốn biết.
Thế rồi, nhìn một lúc, đợi A Lâm nói chuyện điện thoại xong tôi mới định tiến lại bắt chuyện, nhưng không ngờ sau khi cúp máy, anh đã vội vàng bước về phía cổng, dường như là có chuyện gì đó rất gấp. Ban đầu, tôi còn muốn đuổi theo, chỉ là xuồng đã cập bờ, Khánh lại cứ nhéo nhéo muốn sang cù lao, nên tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đành phải mỉm cười gật đầu rồi đẩy em lên thuyền.
Buổi tối, đưa Khánh về nhà giao cho bác Sầm tắm giặt, tôi đấu tranh suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng cũng quyết định lấy điện thoại gọi cho A Lâm. Ba cuộc đầu tiên đều phải nghe những tiếng chuông đơn điệu, mãi đến cuộc thứ tư, chủ nhân của nó cũng bắt máy. Anh nói với tôi.
– Có chuyện gì thế?
Tôi ngập ngừng, tất nhiên sẽ không thể nói trắng ra với anh là tôi đột nhiên muốn cùng anh nói chuyện được, nên bèn nói dối.
– Không có gì quan trọng. Chiều nay được người khác tặng cho một hộp chè Phổ Nhĩ mang về từ Trung Quốc, tôi không uống nên muốn hỏi anh có đón khách ở đường 5A không, tôi mang đến cho anh.
Thật ra là chẳng có khách nào tặng cả. Hồi chiều đưa Khánh đi trung tâm thương mại, ghé qua cửa hàng chè thấy nhiều người đổ xô nhau mua vì số lượng có hạn, nên tôi cũng chen chúc mua được ba lọ, vì trước đó cũng biết được anh thích uống nước chè.
Ở đầu giây bên kia, A Lâm sau khi nghe tôi nói xong thì nhất thời im lặng. Anh không cười, bên cạnh hình như có người đang nói chuyện, cùng tiếng đồ đạc va vào nhau leng keng.
Tôi lại ngờ vực hỏi anh.
– Sao thế, anh đang bận à?
Lần này, A Lâm trả lời lại ngay lập tức.
– Ừ, đang bận sửa hộp số cho một chiếc xe công. Tay chân vẫn còn nhiều dầu mỡ.
Tôi đứng ở ban công, chiếc áo khoác gió mặc trên người vẫn chưa cởi ra, cánh tay chống vào lan can sắt nhìn về thành phố nhộn nhịp hào quang đầy ánh sáng. Trên bầu trời, những chiếc đèn pha sân khấu của ban nhạc đang tổ chức buổi gặp mặt chạy đi chạy lại, mặc dù không nhìn nhưng tôi biết rõ, nơi đó lúc này nhộn nhịp như thế nào.
Cũng không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc tôi lại nghe thấy chính mình hỏi A Lâm.
– Gara của anh ở đâu, tôi đến tìm anh…
Nói xong, tôi mới giật mình một cái bởi vì không nghĩ chính mình lại có thể nói được những lời này, bản thân còn đang định sửa lại thì người đàn ông ở đầu bên kia đã nhanh hơn cất lời.
– Tôi phải làm rồi. Nếu không còn chuyện gì quan trọng thì tôi cúp máy đây.
Tôi cúi đầu, môi hơi mím, thở hắt một hơi thật dài, định bụng muốn nói thêm nhưng rồi lại sợ bản thân làm phiền anh nên suy đi tính lại cũng ậm ừ đồng ý.
– Ừ. Vũ Đình Lâm, ngày mai tôi đợi anh ở đường 5A, anh nhớ đến, đừng bắt tôi phải đợi.
A Lâm không nói lời nào, trong điện thoại rất yên tĩnh, chỉ có mình tôi độc thoại tự nói tự nghe. Hai giây sau, người đó tắt máy, tôi nhìn chằm chằm màn hình rất lâu, thế nào bản thân bỗng dưng cảm thấy có một chút khó chịu. Cái cảm giác khó chịu này, khiến tôi không nghĩ ngợi được một chút gì, bức bối đến mức khó tả.
Đang đứng, điện thoại lại phát sáng, tôi giật mình nhìn xuống, rơi vào tầm mắt là dãy số nhấp nháy của Loan hiện trên màn hình. Tuy chẳng muốn nghe, nhưng nghĩ đến giao tình của mình với cô ấy đã có, khóe miệng lại chỉ có thể kéo lên nụ cười đầy gượng gạo.
– Có chuyện gì à? Không dưng lại gọi điện cho tôi thế.
Ở đầu bên kia, Loan lè nhè giống như là uống rượu say, cô ấy đập đập bàn hai ba cái, sau đó nói với tôi với cái giọng nghèn nghẹn hình như là đang khóc.
– Có chuyện. Phạm Vũ Quỳnh, chị nói có phải tôi ngu lắm không. Tôi thích anh ta mấy năm, cứ tưởng bản thân cố gắng thì anh ta sẽ nhìn đến mình. Ai ngờ…. Anh ta lại tuyệt tình như thế.
Ba tháng trước, sau khi Tình quyết định không còn theo đuổi tôi nữa, Loan bất đầu chiến dịch cưa trai của cô ấy với thái độ vô cùng nghiêm túc, nên chỉ trong một ngày, mọi người làm trong đài truyền hình đều biết. Lúc ấy, tôi đối với Loan đã có cảm tình hơn trước nên cũng có khuyên cô ấy đừng đặt hi vọng quá nhiều vào Tình, nhưng mà người ta đã rơi vào bể tình rồi thì sao có thể tỉnh ngộ được.
Cứ thế, ba tháng dòng dã, Loan luôn cố gắng để có thể được hợp tác với Tình. Tôi còn cứ tưởng cô ấy sẽ không gấp gáp mà đi bày tỏ, ai ngờ hôm nay thế nào lại nói ra rồi, tệ hơn là còn bị thẳng thừng từ chối nữa. Cái cảm giác ấy, chắc là khó chịu lắm. Đến tôi vừa nãy A Lâm không trả lời tôi đã thấy bí bích rồi…
– Quán bar Rose. Cô có làm gì không, đến đây uống rượu với tôi.
Tôi biết quán bar này, nếu không nhầm thì nó là một quán nổi tiếng và khá lớn ở thành phố A, thường là nơi tụ tập của mọi người hẹn nhau đến để xả stress. Người trong đài truyền hình tôi làm họ cũng đi nhiều, nhưng tôi thì chưa đặt chân vào đó bao giờ, bởi vì mấy năm nay mải chăm em trai, tiền cạn kiệt, tôi không thể tùy ý chi vào những cái vô bổ không ý nghĩa.
– Cô ngồi yên đấy. Đợi tôi đến, đừng có đi lung tung.
Tôi dặn dò Loan một hai câu, sau đấy tắt điện thoại, kêu bác Sầm cho Khánh ăn với đi ngủ, xong xuôi đâu vào đó mới chạy xuống dưới bắt xe ôm. Mấy ngày trước, nghe nói Loan chuyển ra ở riêng, bạn bè cũng chẳng thấy có nhiều, nên lúc này tôi đã biết thì không thể bỏ mặc người ta được. Quán bar chẳng phải là nơi an toàn, ngộ nhỡ cô ấy gặp chuyện gì không may, thì cuộc đời sẽ bị hủy hoại mất.
Bắt xe Grab chở mình đến Rose, đập vào mắt tôi lúc này chính là người người đông nghịt, những thanh niên xăm trổ thì đứng đầy ở bên ngoài cổng, nét mặt vô cùng dữ tợn, đoán không nhầm là bọn họ được quán thuê đến bảo kê.
Mặc dù bản thân đã 28 tuổi, nhưng vì là lần đầu đặt chân đến nơi như thế này nên trong lòng tôi vẫn không tránh được sự thấp thỏm lẫn lo âu. Từ ngày lên thành phố A, bản thân chưa từng chơi bời hay đến những nơi tụ tập uống rượu, cũng chẳng thích giao du với ai, nên suốt mấy năm đi học và đi làm, tôi chẳng để mình quan tâm quá mức đến người khác. Cho đến thời điểm hiện tại, thì Loan chính là người đầu tiên.
Bước vào bên trong, tiếng nhạc xập xình cùng với trai gái cùng nhau lắc lư nhảy điên cuồng làm tôi có một chút hoa mắt. Tôi lôi điện thoại gọi cho Loan muốn hỏi xem cô ấy ở đâu, nhưng mà tiếng nhạc quá to, dù chính mình đã cố gắng, nhưng vẫn không lắng nghe được xem cô ấy nói cái gì.
Ra ngoài, tắt đi gọi lại, gọi bốn cuộc không có người bắt máy, đến cuộc thứ năm thì điện thoại báo không liên lạc được. Lúc này, tôi quả thật có một chút sợ, bởi vì xâu chuỗi lại sự việc thì giờ này Loan vẫn ở bên trong vũ trường, cô ấy chưa ra? Đã vậy máy tắt, có khi nào cô ấy gặp chuyện rồi không?
Càng nghĩ, cái suy nghĩ tiêu cực càng khiến lòng thấp thỏm, tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài cách gọi điện cho Tình nhắn cậu ấy đến Rose. Thế nhưng dường như ông trời lại đang trêu ngươi tôi vậy, bởi vì lúc này, ở bên kia Tình cũng tắt máy từ lúc nào.
Trong điện thoại chỉ có số điện của Tình và Loan là đồng nghiệp, bây giờ cả hai đều không gọi được, lựa chọn phương án bỏ đi thì chỉ sợ Loan ở bên trong xảy ra chuyện, nên suy nghĩ đấu tranh một hồi rất lâu, tôi cũng chỉ có thể cắn răng đi vào bên trong ngó một lần nữa. Chỉ là trong quán đông người, tôi dù đã cố cẩn thận, nhưng vẫn không tránh được việc phải va chạm với người khác, khuôn mặt cứ vậy mà đập vào một l*иg ngực sực mùi nước hoa.
Ngước mắt nhìn lên, phát hiện đấy là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, tôi hơi lùi người lại, rất lịch sự nói.
– Thật xin lỗi, ngài không sao đấy chứ.
Gã đàn ông kia nhìn tôi, trong ánh mắt nụ cười chậm rãi lan tràn, ban đầu đúng là có một chút thiện cảm, nhưng sau dần thì lại chuyển sang kiểu chăn dắt con mồi rồi.
– Tôi không sao. Em lần đầu đến đây đúng không?
Mặc dù có một chút hơi sợ và không quen với cái nơi như thế này, nhưng vì bản tính cứng rắn mình đã tôi luyện suốt gần mười năm, tôi vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt, nhìn gã đàn ông trước mặt, nói dối không chớp mắt.
– Không phải?
Gã đàn ông à lên một tiếng, nhếch môi, xoay người với lấy ly rượu đỏ đặt trên bàn đưa đến trước mặt tôi.
– Uống một ly nhé?
Tôi nhìn anh ta một cái, không đáp, tâm tình vốn đã tệ càng trở nên tệ hơn. Gã đàn ông kia thì vẫn nhìn tôi chằm chằm, sau một hồi liền nói ra một câu.
– Chơi cùng đi…
*** *** ****
✴️ Lời tác giả : Trong nhóm hôm nay không có nhưng em vẫn đăng ra ngoài nên các chị ai theo dõi thì like và share cho em với.