Trên đỉnh đầu bỗng dưng vang lên những tiếng sấm ầm ầm vang vọng khắp núi rừng, tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, mây đen phủ kín từ tứ phía đang cuồn cuộn kéo đến, gió lạnh nổi lên vù vù. Mưa rất lớn, cuồng phong cũng vui vẻ hòa nhập, tạo lên những chiếc roi quất xuống chiếc áo mưa mỏng như muốn xé toạc.
Lúc này, tôi bỗng dưng nghe thấy người đàn ông vừa nãy lên tiếng nói với mình.
– Mưa ở đây rất lớn. Nếu các cô quay xong rồi thì trở về ủy ban thôn cho an toàn. Nơi này nguy hiểm lắm.
Trong nước mưa xối xả, bóng dáng người đàn ông đó bỗng dưng trở nên mơ hồ trong mắt tôi, thoắt một cái đã chẳng còn nhìn thấy người đã đứng ở nơi nào. Mà ở phía sau, Tình cùng với một người đồng nghiệp nữa sốt ruột gọi.
– Vũ Quỳnh, cảnh cũng đã quay được rồi, chúng ta phải mau trở về thôi.
– Cậu về trước đi, một lát tôi sẽ về sau.
Tôi thản nhiên đáp lại đồng nghiệp, ánh mắt vẫn dáo dác nhìn về phía đám người đông đúc đang bận rộn phía trước, chẳng hiểu như thế nào tâm tình lại chỉ muốn tìm hình bóng của người đàn ông kia. Loại cảm giác lạ lẫm này đến từ hai con người xa lạ thuộc hai giới tính khác nhau, vừa có một chút tò mò, lại vừa có một chút hứng thú.
Bất chợt, ánh mắt không hẹn mà gặp, không bất ngờ, không lúng túng, tôi khẽ mỉm cười với người đàn ông đó, bước chân cũng sải dài đi lại trên nền đất lầy lội. Cho đến khi tới gần với đám thanh niên đang tất bật làm cầu tre, khóe miệng mới cất lên.
– Chúng tôi cần lấy những tư liệu thực tiễn, cho nên những cảnh như thế này không thể bỏ qua được.
Sau khi tôi dứt lời, người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn tôi, anh ta không nói gì, chỉ nhìn duy nhất hai ba giây rồi lại quay xuống cột chặt sợi dây thừng vào những góc chốt.
Ở khoảng cách gần như thế này, tôi có thể nhìn thấy được cơ bắp săn chắc cùng với những đường gân mạnh mẽ nam tính nổi lên mỗi khi anh ta dùng sức, so với những người xung quanh có lẽ là nổi bật nhất. Một vẻ đẹp vừa hoang dã mang theo hương vị rừng núi, lại vừa quyến rũ khác ngay từ ánh mắt thâm trầm không cảm xúc.
Đang chìm trong những suy nghĩ miên man chạy dài, bỗng dưng lúc này tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện hốt hoảng trong tiếng mưa rào rào cùng với tiếng sấm ầm ầm vang vọng.
– A Lâm, nước sông càng lúc càng dâng lớn hơn, chúng ta không thể bắc cầu qua được.
Người đàn ông tên Lâm gật đầu, anh đứng thẳng người dậy, chiếc áo mưa mỏng trên người đã rách thành nhiều mảnh, quần áo ướt đẫm. Tôi thấy ánh mắt của anh nhìn về bên kia sông, sau đó hét lớn với mọi người.
– Tất cả trở về, tìm một nơi chắc chắn vừa cao vừa an toàn để tránh mưa. Lũ đến rồi.
Nghe thấy lũ đến, tất cả lớn nhỏ đều hoang mang chạy loạn, người nào người nấy vất hết mọi thứ trên tay xuống chạy nối đuôi nhau tìm chỗ trốn, chốc lát chỉ còn mình tôi và Lâm ở lại. Anh lúc này vẫn đang bận rộn xếp lại mấy bao cát, dường như chẳng phát hiện ra tôi vẫn đứng ở phía sau, mãi cho đến khi xoay người, ánh mắt hổ phách mới sững lại, cất giọng hỏi.
– Sao cô còn ở đây.
Hai mươi tám năm bươn chải, đối diện với sức hút của cái đẹp tôi cũng không còn biểu hiện mặt đỏ chân run nữa, ngược lại bản thân đã quá quen thuộc với nụ cười giả tạo đầy lịch sự.
– Tôi đợi anh. Mọi người đều đã đi rồi, anh còn ở lại một mình như vậy rất nguy hiểm.
– Tôi là người ở đây. Tôi quen thuộc với khí hậu ở nơi này, tôi tự biết mình nguy hiểm hay không. Ngược lại cô thì khác, cô là người của tỉnh xuống, nếu cô có mệnh hệ gì, thôn làng chúng tôi chống đỡ không nổi.
Lâm khách sáo đáp lại lời của tôi, anh đá đá mấy báo cát cho phẳng, xong xuôi cũng xoay người dẫn tôi đi về phía một ngôi nhà hoang ở phía chân núi. Những người dân đã đi được nửa tiếng, lúc này chắc họ đã trở về được ủy ban thôn rồi, mà tôi với Lâm bây giờ muốn về cũng không kịp nữa, bởi vì ở phía sau, những tiếng rào rào ùng ục vang lên mỗi lúc một gần, nước dâng cao gần nửa thước đang gào thét kéo đến.
Thôn Mường Nhé ở bên này cao hơn dòng sông một chút, thế nhưng nước lũ bất chấp hết tất cả, cuồn cuộn kéo đến cuốn phăng mọi thứ. Cỏ dại và đồng ruộng đều bị cuốn trôi, thậm chí những cây cối ở hai bên đường cũng chẳng chống cự được mà bật rễ.
Ngôi nhà hoang tôi với Lâm đang đứng nằm ở lưng chừng sườn núi, tránh được nước lũ, nhưng phía sau lại là đất đồi cùng với núi, không hẳn là an toàn vì bất cứ lúc nào chúng cũng có thể sạt lở. Xung quanh đều là nước chảy siết cuồn cuộn, điện lại không có, ngoài trời thì xám xịt một màu u tối, cảnh tượng phải nói là thật sự dọa người.
Tôi cởϊ áσ mưa, vuốt vuốt đôi tóc ướt đẫm, lúc này mới lôi điện thoại ở trong túi xách đeo trên người ra. Cũng may lúc đi tôi có bọc nó vào một chiếc túi nilon, cho nên nước mưa cũng chẳng dính được vào bên trong, nếu không tôi cũng chẳng dám chắc nó còn có thể hoạt động được.
Gọi điện về thông báo cho Tình về tình hình của mình hiện tại, tôi cố gắng trấn tĩnh cậu ta, thế nhưng ở đầu giây bên kia người đàn ông đó vẫn gấp gáp.
– Vũ Quỳnh, cô bây giờ ở đâu, nước lũ cuốn trôi hết cả làng Mường Nhé rồi.
Không gian yên ắng, tiếng loa điện thoại lại to nên Lâm đứng cách tôi một khoảng vẫn có thể nghe thấy. Vẻ mặt anh nửa sáng nửa tối, biểu hiện không rõ tâm tư như thế nào, có điều hình như chẳng có ý muốn xen vào chuyện của người khác.
– Này Quỳnh, cô có nghe thấy tôi nói gì không thế hả?
Đầu bên kia điện thoại rất ầm ĩ, tiếng mưa rơi lộp bộp cùng với tiếng người, mơ hồ không rõ. Tôi chỉ nghe thấy thấp thoáng ai nấy đều tỏ ra lo sợ nói về trận lũ bất chợt như này, rồi mọi người hỏi nhau có thấy người đàn ông tên Lâm đâu không.
– Tôi không sao?
Mất một lúc mới có thể trả lời lại được, tôi thở một hơi thật nhẹ, tiếp tục nói.
– Tôi đang ở cùng với một thanh niên của thôn, vị trí này khá an toàn, cậu cùng với Loan và mọi người không cần quá lo lắng cho tôi làm gì. Đợi nước rút, tôi sẽ về an toàn thôi.
– Cô lần sau đừng có tùy hứng như vậy được nữa không? Chúng ta đến đây lấy tin, tin cũng lấy xong rồi, những phận sự không liên quan đừng có cố ôm vào người nữa. Không những không giải quyết được gì mà còn khiến cho bản thân nguy hiểm, cô thấy có đáng không hả?
Tình là một người đàn ông thật khó để nhận xét. Cậu ấy nhiều lúc có suy nghĩ hơi tiêu cực một chút, nhưng nhiều lúc cũng có những suy nghĩ rất thực tế đi liền với cuộc sống. Giống như hiện tại, bình thường tôi sẽ không bao giờ làm việc theo cảm tính, nhưng đối với Lâm vì sự tò mò, tôi lại có thể ngoại lệ. Ngoại lệ nhìn anh lâu hơn một chút, ngoại lệ đứng chờ anh trong cơn mưa tầm tã, ngoại lệ muốn suy nghĩ tìm hiểu nhiều hơn về người đàn ông chân chất như thế này.
Khẽ gật đầu, tôi đáp lại với Tình.
– Được rồi, tôi biết lần này là do mình sơ suất, cậu muốn trách hay muốn mắng thì đợi tôi quay về rồi nói tiếp nhé. Tôi tắt điện thoại đây, sóng yếu quá nên chập chờn không nghe rõ.
Để lại cho Tình lời nhắn, tôi cúp máy rồi lấy túi nilon bọc lại bỏ vào túi, xong xuôi mới xoay người tiến lại phía Lâm ngồi xuống. Lúc này anh đang ngồi đốt điếu thuốc lá được cuộn bởi lá chuối tươi, khói thuốc tản ra từ đầu ngón tay của anh, quanh quẩn bên mặt anh, cuối cùng là tan biến đi mất.
Bình thường, đối với những người hút thuốc lá như thế này, tôi thật không thể ngửi nổi bởi cái mùi gay mũi của nó. Nhưng không hiểu sao đối với Lâm, tôi lại cảm thấy nó mang theo một chút gì đó vừa phong trần lại vừa cuốn hút, một sức hút vô cùng lạ lẫm.
Cảm nhận được động tĩnh, Lâm xoay người lại nhìn tôi một giây, bỗng nhiên lúc này lên tiếng, ngữ điệu mang theo một chút trầm khàn.
– Đáng lẽ cô không nên ở lại.
Tôi khẽ vuốt những sợi tóc ẩm ướt lòa xòa ở trước mặt của mình, chân gạt gạt những viên đá sỏi dưới nền đất, hỏi anh.
– Anh là người ở đây sao? Hai năm trước tôi về nhưng không gặp anh.
Lâm rít thêm một hơi thuốc nữa, anh không quá lạnh lùng, ngược lại vô cùng khách sáo đáp lại tôi.
– Tôi lên thành phố làm. Mấy ngày trước mới trở về, đúng lúc gặp trận lũ lụt nên giúp mọi người.
Tôi à lên một tiếng, Lâm cũng không nói gì, thành ra bầu không khí xung quanh cứ im lặng như thế. Mất đến tận một vài phút, tôi mới lại hỏi.
– Anh có hay về quê không? Mọi năm vào mùa mưa thôn Mường Nhé đều phải chịu cảnh như thế này sao?
– Thi thoảng mới về, nên cũng không nắm rõ được mọi chuyện. Nhưng cũng mấy năm gần đây mới có lũ lớn và sạt lở như thế.
Lời nói của Lâm vô cùng khách sáo, tôi đoán anh ta chắc không muốn nói chuyện quá nhiều với người lạ nên cũng hạn chế chỉ hỏi về những thiên tai ở thôn làng, tuyệt đối không hỏi về những điều cấm kị liên quan đến đời sống riêng tư.
Bốn tiếng qua đi, mưa bên ngoài vẫn rào rào rất lớn, nước lũ đã dâng cao mấp mé đến giữa bậc thang đi lên căn nhà hoang, tôi đưa mắt nhìn toàn bộ thôn nhỏ chìm trong bùn đất đυ.c ngàu, suy nghĩ miên man. Mười năm qua, cuộc sống của tôi quá vất vả, so với những người ở đây thì sung túc hơn nhiều nhưng cũng không phải là sung sướиɠ. Em trai tôi mỗi tháng cần mấy triệu tiền thuốc, tôi phải nhai lưng làm lụng, phải bươn chải sớm ngày, có mấy ai thấu hiểu được cái cơ cực mà tôi gánh đâu. Họ nhìn thấy tôi là người của đài truyền hình tỉnh là mặc định tôi có điều kiện, mặc định tôi là một nhà lãnh đạo có tiền có quyền, có tất cả mọi thứ.
Trong khoảnh khắc suy nghĩ miên man, tôi bỗng dưng nghe thấy một âm thanh kì quái phát ra từ lòng đất, rung chuyển nặng nề, như truyền đến từ phía chân trời xa xôi. Âm thanh ấy càng lúc càng gần, tựa như hàng vạn con ngựa nổi điên lao vào quân thù trên chiến trường, xe lẫn là tiếng cây cối bị bẻ gẫy, nứt xé.
Lúc ấy, tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị Lâm kéo mạnh tay chạy ra khỏi căn nhà gỗ, đi về hướng con đường đi lên mô đất cao hơn. Đến khi rời khỏi một đoạn, tiếng ùng ục lớn dần, tôi mới hiểu ra được mọi chuyện, đầu ngoái lại nhìn về phía sau nhà. Ở đó đất bùn kéo theo bụi đất ùn ùn ào ào đổ xuống, chớp mắt đã phá nát căn nhà hoang tôi cùng với người đàn ông này dừng chân trú lại suốt bốn tiếng, mọi thứ đáng sợ đến mức khó có thể tưởng tượng.
Lâm là người ở đây, anh thuộc đường đi cùng với địa hình nào thuận lợi, nhưng vì phải mang theo một người chậm chạp như tôi nên từng bước di chuyển cũng không được nhanh. Tuy vậy, anh không hề cất lên một lời oán thán nào, ngược lại còn cẩn thận từng chút chăm lo cho tôi. Thế nhưng thiên tai lần này quá lớn, chúng tôi rõ ràng đã leo gần được đến nơi an toàn rồi, nhưng từ bên trên lần nữa lại đổ xuống một trận sạt lở nữa, chẳng mấy chốc hất tung cuốn luôn tôi và Lâm vào bên trong.
Xung quanh tôi mọi thứ lúc ấy đều trở nên mơ hồ, tôi không nhìn thấy gì, cũng không rõ mình đang bị cuốn đi đâu. Mà tôi chỉ rõ được nhất một điều, hình như bàn tay to lớn kia, vẫn không hề buông tôi ra…
**** **** ****
Tiếng nước chảy cùng với tiếng mưa rào rào khiến cho bản thân run lên vì lạnh, tôi mở mắt, thử cử động tay chân một chút, phút chốc cả người chỗ nào cũng truyền đến đau đớn giống như kiểu bị nghiền nát. Xung quanh là màn đêm tối đen như mực, tôi chẳng rõ được hiện tại mình đang ở đâu, chỉ biết hình như mình đang nằm trên một tảng đá lớn, và bản thân đã thoát khỏi cái chết gần trong gang tấc.
Nhớ lại lúc cả người bị cuốn vào trong lũ, bản thân đã nghĩ mình có lẽ thật sự sẽ không qua được, vì trận cuồng phong này rất dữ dội, rất lớn. Tôi không biết bơi, cả người bị gai nhọn cùng với gạch đá cào xước, thậm chí móng tay còn bị bật hẳn, đau đến mức dù đã nghiến răng nhưng vẫn không thể tránh được hốc mắt rơm rớm nước.
Từ ngày bố mẹ mất, tôi đã không tin vào kì tích hay mong chờ một điều gì may mắn, vì đối với tôi, chỉ có chính bản thân mình mới là người quyết định. Nhưng hiện tại, tôi đã biết, mình thật sự may mắn, được ông trời ưu ái để ý đến rồi.
Nằm mười phút, cố gắng thử cử động thân thể một chút, tôi nén cơn đau ở lưng cùng với ở tay ngồi dậy, sờ soạng dưới mặt đá trơn nhẵn tìm kiếm Lâm, nhưng mà tìm mãi vẫn không thấy. Người đàn ông đó đã cứu tôi, nhưng bây giờ anh ở đâu, anh như thế nào, tôi lại thật sự không biết….
Ngồi co ro ôm đầu gối chờ thời gian qua đi, khi ánh sáng đầu tiên của nắng sớm thấp thoáng ló rạng ở phía chân trời xa xa, mí mắt nặng trĩu của tôi cũng dần dần thích ứng được với mọi thứ xung quanh của mình.
Mưa lớn đã ngớt, mắt nước xung quanh phẳng lặng, bốn bề tứ phía đều chìm trong yên tĩnh và cái lạnh của sương sớm núi rừng. Vết thương ở ngón tay cũng nhìn rõ, tôi bị bật hai ngón trỏ và ngón giữa, máu đã khô cóc lại, dính cả bùn đất, trở về nếu không xử lý ngay thì khả năng cao sẽ bị nhiễm trùng, để lại di chứng nặng nề.
Nhặt lấy một cành thân cây nhỡ bị quật gãy, tôi dùng làm nạng để cố định bước đi của mình, dọc suôi theo bờ sông nhỏ đi về phía trước. Nơi này ở đâu, cụ thể là ở chỗ nào tôi đều không rõ. Tôi chỉ biết đi theo quán tính của bản thân, hi vọng tìm được đường ra, hoặc hi vọng mình có thể gặp được một người nào đó tốt bụng dẫ mình về ủy ban thôn. Hơn hết, tôi hi vọng tôi tìm thấy người đàn ông tên Lâm, tận mắt thấy anh ta bình yên vô sự, bởi vì dù sao anh ta cũng là người cứu tôi thoát khỏi cái chết.
Đường núi trơn trượt, tràn gập bùn đất, đôi ủng dưới chân tôi cũng bòm bõm nước ở bên trong. Tôi cứ đi, chẳng rõ mình đã đi mất bao lâu, bây giờ là mấy giờ, liệu có đúng đường hay không, hay là lại đi lạc sâu hơn vào núi đồi trùng điệp.
Trời sáng rồi ngả về chiều, tôi mệt mỏi muốn bỏ cuộc, cả người ngồi phịch xuống tảng đá bẩn thỉu ria bờ sông. Đột nhiên lúc này, phía trước mắt thấp thoáng bóng người đàn ông chống gậy đi tới, bước chân của anh ta nhanh hơn tôi một tí, nhưng nhìn qua cũng đủ biết chủ nhân của nó cũng bị thương.
Nhận ra người đó là Lâm, hơi thở tôi dần dần hòa hoãn, nhịp tim từ kích động rồi dần ổn định. Anh có lẽ cũng nhận ra tôi, đôi mắt hổ phách hơi sững lại một chút rồi mang theo sự vui mừng, từng bước tiến lại gần lên tiếng.
– May quá, tôi tìm được cô rồi.
Tôi ngạc nhiên, mất một lúc mới hiểu ra được lời của Lâm nói, môi khẽ mấp máy.
– Anh… anh thật sự đi tìm tôi sao? Nhìn anh cũng bị thương rồi kia.
Lâm gật đầu, anh ngồi xuống tảng đá bên cạnh tôi, ánh mắt vô tình như có như không nhìn vào ngón tay sưng vù của tôi, miệng hình như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được. Tôi đoán, có lẽ anh đang tự trách mình, hoặc có lẽ đang thắc mắc, tại sao một cô gái như tôi lại không nức nở kêu gào vì đau như bao người khác.
– Mất hai móng tay, tôi không sao?
Lâm thu hồi ánh mắt, anh gật đầu nói với tôi.
– Trời sắp tối rồi. Cô có đi được nữa không, chúng ta phải ra khỏi đây thôi. Nếu không tìm chỗ trú, đêm mưa lại xuống thì sẽ ốm mất. Với cả vết thương của cô cũng phải được sơ cứu, không thể để như thế này được.
Di chuyển cả nửa ngày, đã vậy trên người còn chồng chất vết thương lớn nhỏ, tôi thật sự đau đến mức muốn ngất đi cho rồi. Nhưng vì khao khát được sống, vì muốn mình được nghỉ ngơi ở một nơi an toàn không thấp thỏm, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài miệng nghiến răng mỉm cười với Lâm, cố gắng tỏ ra bản thân vẫn ổn.
– Tôi không sao? Anh biết có chỗ trú sao.
– Có, ở trên kia có một ngôi trường cũ bỏ hoang. Tuy không có điện sáng nhưng có thể được coi là nơi an toàn nhất rồi. Chúng ta nghỉ đó một đêm, ngày mai trời sáng thì tôi đưa cô về ủy ban. Chứ bây giờ về ủy ban không kịp đâu.
– Chúng ta bị cuốn xa như vậy sao.
– Ừ, chỗ này cách ủy ban gần mười cây số. Chân cô bị thương sẽ không đi nổi.
Tôi biết Lâm muốn tốt cho mình, nên bản thân cũng không hề ương bướng hay tùy hứng. Thiên tai ở đây đến bất chợt, nếu tôi muốn an toàn, thì bây giờ chỉ có thể bám víu vào cọng cỏ này, chứ một mình làm theo ý mình, chẳng khác gì đi vào chỗ chết cả.
– Được, vậy phiền anh rồi.
Lâm gật đầu, anh ta chống gậy đứng dậy, xé vạt váo phông chỗ sạch nhất của mình thành hai miếng vải nhỏ, hướng tôi nói tiếp.
– Để tôi giúp cô băng bó lại. Tay như vậy tí di chuyển chẳng may bị cành cây đâm vào thì đau lắm.
Đối với những việc liên quan đến mạng sống, tôi không quá khắt khe, nên trước sự ngỏ ý của Lâm, bản thân cũng không hề tỏ ra bài xích một chút nào. Ngược lại lúc anh cẩn thận băng bó giúp cho tôi, tôi còn quan sát rất tỉ mỉ, khóe môi hơi cười nhẹ.
– Anh cũng biết băng bó đấy chứ.
Lâm hơi khựng người một chút, anh thắt nút cho tôi xong xuôi, lúc này mới hờ hững đáp lời.
– Đi làm thường xuyên bị thương, tự học cách băng bó cho mình thì sẽ tiết kiệm tiền đi bệnh viện với đến các phòng khám tư nhân.
Tôi à lên một tiếng, đột nhiên lúc này lại muốn cùng Lâm nói chuyện nhiều hơn, vì thế bản thân vẫn mặt dày tiếp tục hỏi.
– Anh cũng làm ở thành phố A sao?
– Đúng rồi. Tôi đã làm ở đó được hơn mười năm rồi.
– Vậy anh làm gì?
Tôi hỏi tiếp, lần này Lâm khựng người hẳn, tôi thấy sắc mặt của anh có một chút nặng nề, có một chút buồn bã, và có cả một chút thất bại tự chế giễu. Lúc ấy, tôi chợt muốn xin lỗi, nhưng Lâm lại cất giọng đáp lại tôi.
– Làm công việc phổ thông thôi. Tôi là người học ít, không có học đại học.