Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu

Chương 9

Chương 9
CHƯƠNG 9

Sau khi nghe tôi nói xong,chú cũng im lặng không hỏi thêm gì nữa, chỉ thở một hơi thật dài sau đó xoa đầu tôi rồi nói.

– Được rồi, lên xe đi chú đưa về, đã quá trưa rồi đấy.

Tôi khựng người lại trước đề nghị của chú, về ư, với bộ dáng như thế này tôi sao dám về cơ chứ, về rồi tôi biết ăn nói như thế nào với mẹ đây. Ngước lên nhìn chú, tôi lắc đầu nhẹ rồi đáp trả.

– Chú bận đi làm đi làm thì chú về trước đi, cháu ngồi đây một lát nữa rồi cháu về.

Nói rồi tôi quay đầu nhìn về phía những đám lục bình vẫn lênh đênh trôi trên dòng nước, ánh mắt mông lung suy nghĩ về việc kiếm 10 triệu để đưa cho đám thằng Tiến vào tuần sau,nhưng thật tệ là dù có nghĩ mãi tôi cũng chẳng thể nghĩ ra được cách nào hết.10 triệu đối với nhưng người đi làm công nhân họ còn mất 2 tháng mới gom đủ,vậy mà trong một tuần nó bắt tôi phải gom được,tôi lấy đâu ra đây.

Tôi cứ thẫn thờ ngồi mãi như vậy cho tới khi phía chân trời,những đám mây đen bắt đầu kéo đến, gió dần dần thổi lớn mới rùng mình định đứng dậy đi về thì lại nghe thấy giọng của chú vang lên.

– Cháu định đi đâu, trời sắp mưa rồi.

Quay đầu lại nhìn,tôi có chút bất ngờ vì không nghĩ rằng hóa ra chú vẫn ngồi bên cạnh tôi chẳng hề rời đi, bên cạnh là cốc trà sữa đã mua từ lúc nào. Tránh đi cái nhìn đầy dò xét của chú,tôi mím môi không biết nên trả lời sao,thì lại thấy chú lên tiếng.

– Cơn mưa này lớn lắm,có lẽ kéo dài đến đêm mới ngớt đấy, vào xe đi không lại ướt người bây giờ.

Nói rồi chú đưa cho tôi cốc trà sữa mát lạnh,sau đó mở cửa xe ghế lái phụ.Tôi mặc dù không muốn làm phiền đến chú nhưng lúc này những hạt mưa đã bắt đầu lất phất rơi xuống mỗi lúc một nặng hạt, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Lúc chú vừa kéo sầm cửa xe lại là lúc cơn mưa rào rào đổ xuống trắng xóa cả những con đường,sấm chớp ùm ùm chẳng khác gì cơn mưa mùa hạ ngoài Bắc, tôi thốt lên.

– Đúng là thời tiết Sài Gòn có khác chú nhỉ,rõ ràng vừa nắng to mà bây giờ đã mưa như trút nước rồi

Chú cười nhẹ nhìn tôi, sau đó đưa tay bật lên một bài nhạc nhẹ đáp.

– Ừ, lâu dần rồi sẽ quen thôi..Cháu thích nghe nhạc gì,có nhiều loại lắm..

– Gì cũng được chú ạ, cháu cũng không biết quá nhiều về cái này

Chú Dương thấy tôi nói vậy thì ừ nhẹ một tiếng,sau đó bật lên một bài hát tiếng Anh, chẳng mấy chốc không gian im lặng liền vang lên tiếng nhạc,đó là một giọng nam rất trầm ấm.

Xe đi ra đến ngã tư,chú không rẽ đi về hướng nhà tôi mà rẽ sang hướng tay trái,đi tiếp một đoạn nữa rồi đi thẳng vào hầm xe của khu chung cư rồi mới dừng lại, sau đó quay sang nhìn tôi nói.

– Đến nơi rồi, xuống thôi…

Nhìn bãi xe rộng lớn, tôi cất giọng hỏi chú :” Chú sống ở đây một mình sao”

Chú gật đầu, đưa tay lên xoa đầu tôi vài cái, đáp trả rồi đẩy cửa bước xuống.

– Ừ, chú thích cái cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống, xây nhà thì không đủ tiền,nên chỉ có thể đi ra chung cư thôi.

– Chú cứ nói, cháu thấy mua một căn ở đây cũng tốn nhiều tiền lắm chứ có phải ít ỏi gì đâu.

Trước cái suy nghĩ ngô nghê của tôi, chú bật cười rồi đi thẳng về phía thang máy, còn tôi thì lẽo đẽo theo sau. Chợt nhớ đến chị chủ shop quần áo xinh đẹp đi cùng chú hồi sáng, tâm bỗng dưng có chút khó chịu,tôi nhìn chú ngập ngừng lên tiếng.

– Thế cái chị đi cùng chú sáng nay đâu rồi,sao cháu không thấy đâu, bạn chú ạ.

– Đúng rồi, một người bạn mới quen.

Tôi à lên một tiếng khi nhận được câu trả lời, cũng biết điều im lặng không hỏi chú thêm gì nữa. Khoảng chừng hai phút sau, chú lại lên tiếng hỏi tôi.

– Cậu nhóc sáng nay là “bạn trai” cháu đấy hả, nhìn cũng được đấy.

– Chú nói Hoàng ấy hả, cậu ấy là “bạn thân” của cháu ngoài Hà Nội, mới chuyển vào đây hôm qua.

Vừa nói tôi vừa lén nhìn chú, thấy chú cười cho có lệ lại sợ chú hiểu lầm, nên nói tiếp.

– Hoàng với cháu học cùng nhau từ lớp lá cho đến lớp 11, nhà cậu ấy ở đối diện với chung cư nhà cháu ở, chỉ cần mở cửa sổ phòng ngủ ra là nhìn thấy nhau rồi.

– À, kiểu như trong ngôn tình của mấy đứa bây giờ gọi là “thanh mai trúc mã” ấy hả.

– Kiểu như vậy ấy chú,cháu với Hoàng….

Nói đến đây, tôi chợt nhớ tới lời Hoàng nói lúc cậu ấy ra về rằng 1h sẽ đến đón tôi đi học, nhưng bây giờ hiện tại đã là 4 giờ rồi, không biết là cậu ấy có đi học không hay lại đợi tôi nữa. Nghĩ đến điều ấy, tôi quay sang chú lên tiếng nhờ vả.

– Chú cho cháu mượn điện thoại của chú một tí, cháu gọi điện..

Nghe thấy tôi nói vậy,chú rút từ trong túi quần ra chiếc điện thoại Iphone vừa mới được tung ra thị trường. Nhìn thấy nó mà tôi suýt choáng, thật không nghĩ rằng chú lại có thể “bon chen” mua được nó trong khi Apple mới đăng bán có 20 chiếc tại Mỹ.

Gọi vào số điện thoại của Hoàng,đầu giây bên kia vang lên bài nhạc chờ của Michael, một bài hát mà tôi với Hoàng nghe đi nghe lại không biết chán. Cuộc thứ nhất không có người nghe, cuộc thứ hai cũng vậy, đến cuộc thứ ba cuối cùng cậu ấy cũng bắt máy, giọng cất lên gắt gỏng.

– Gọi thì mà gọi lắm thế..quen nhau à.

Bởi vì đang đứng trong thang máy,không gian lại nhỏ và kín nên tiếng gắt của Hoàng cũng vọng ra bên ngoài. Thấy chú nhíu mày, tôi giật thót mình, lắp bắp.

– Tớ đây..cậu đang học à

– Học cái gì mà học, cậu bây giờ đang ở đâu, tớ đến đón cậu

Tôi liếc lên nhìn chú,nói với Hoàng :” Tớ không sao,tớ đang ở nhà của chú tớ, tối tớ về”

Đầu giây bên kia, Hoàng nghe tôi nói xong liền cất giọng ngờ vực

– Cậu có chú nào trong này sao,sao tớ không biết…

– Là chú họ hàng xa về đằng ông bà ngoại tớ, cậu biết làm sao được. Mà thôi, tớ tắt máy đây, tối tớ về tớ gọi cho cậu, vậy nhé.

Nói xong tôi cũng chẳng đợi Hoàng trả lời liền ngắt luôn cuộc gọi,quay sang chú cười trừ.

– Cậu ấy là vậy đó chú, lúc nào cũng gắt gỏng với cháu không à, nhiều lúc cháu cảm thấy phiền phức lắm

– Chú thấy cậu nhóc ấy là đang quan tâm đến cháu ấy chứ, chỉ là cách quan tâm của cậu bé đó không được nhẹ nhàng thôi

Nghe chú nói vậy,bất giác tôi lại nghĩ liệu ngày xưa có phải chú cũng quan tâm đến mẹ tôi nhiều lắm đúng không,cho nên đến việc ngay cả bà ấy ăn phở nhưng không ăn rau cũng biết. Thắc mắc là như thế nhưng tôi cũng chả dám hỏi,một phần vì tôi biết chú không muốn nhắc lại chuyện quá khứ,phần nữa là tôi cũng không đủ can đảm khi nghĩ đến việc chú yêu mẹ. Nhưng nếu thật sự hiện tại chú vẫn còn yêu bà,thì tôi sẽ chôn đi thật sâu cái sự rung động khở dại này để tác thành cho hai người,bởi vì đó là mẹ của tôi,và hơn hết tôi muốn bà được hạnh phúc. Tôi cười đáp trả chú.

– Vâng, Hoàng tính cách cậu ấy thất thường lắm chú, nhưng giúp cháu rất nhiều. Những ngày lễ như Noel hay kỉ niệm gì đó, chúng cháu toàn đi với nhau nên bị mọi người gán ghép là người yêu ấy.

Chú “Ồ” lên mộ tiếng sau đó liền im lặng không có hỏi thêm cái gì nữa. Còn tôi thì vô tư cứ huyên thuyên về Hoàng đủ điều mà chẳng hề nhìn đến nét mắt của chú, để rồi cho đến tận về sau,tôi mới biết được hóa ra trong mắt chú, cái người để lại dấu vết mờ ám ấy trên người tôi là Hoàng, và còn hơn thế nữa là tôi biết được trong mắt chú- tôi vẫn luôn tồn tại.

Cửa thang máy mở ra, tôi đi theo chú trở về căn hộ của mình,bên trong phòng khách chỉ đơn giản với bộ ghế sopha nhung màu xám tro, một chiếc tivi 54 inch được đặt ở chính giữa chiếc kệ gỗ và dàn âm thanh hai bên,ngoài ra thì chẳng còn gì khác.

Nhìn chú đi vào trong phòng ngủ, tôi lơ ngơ không biết làm gì ngoài việc cứ chôn chân đứng im như vậy,cho đến khi thấy chú đẩy cửa bước ra lần nữa,trên tay cầm theo tuýp thuốc , cất giọng.

– Ngồi xuống đi,cháu định đứng mãi đến bao giờ nữa.

Tôi lúng túng:” Quần áo cháu bẩn lắm..cháu đứng cũng được,không sao đâu chú”

Chú cau mày tỏ ý không hài lòng nhìn tôi, không nói không rằng ấn tôi ngồi xuống ghế sopha mặc cho bụi trên quần áo vẫn còn, sau đó mở lắp tuýp thuốc bóp một ít ra tay bôi lên một bên má sưng vù cho tôi,xong xuôi mới nói tiếp.

– Được rồi,đây là thuốc giảm sưng và giảm đau,một lúc nữa sẽ hết thôi…

Nghe thấy giọng nói của chú, tôi lúc này cũng mới hoàn hồn lại,ấp úng :” Cháu cảm ơn chú..”

– Bây giờ có thể nói cho chú biết cháu đang gặp phải chuyện gì không,tại sao lại đánh nhau.

Tôi giật mình đánh rơi tuýp thuốc chú vừa đưa cho xuống đất,lại chạm phải ánh mắt của chú thì trở nên hoảng hơn,miệng ấp úng.

– Cháu, cháu, chỉ là xích mích nhỏ thôi chú ạ

.- Xích mích nhỏ mà lại bầm dập ra như thế này à. Vũ, nếu cháu không dám nói với mẹ thì có thể nói với chú,chú sẽ giúp cháu xử lí. Cháu cứ im lặng như vậy chịu đựng không nói ra,rồi đến lúc sự việc nó nghiêm trọng hơn thì sao…

Từng câu từng chữ của chú làm suy nghĩ của tôi lung lay,tôi định lên tiếng kể hết nhưng rồi cuối cùng cổ họng lại nghẹn ứ lại chẳng thể thốt được thành lời. Bọn chúng là xã hội đen cái gì cũng dám làm,chú thì vừa mới về Việt Nam không lâu,sự nghiệp đang dần đi vào ổn định,tôi sao có thể để chú bị liên lụy rồi rơi vào tầm ngắm của đám thằng Tiến cơ chứ. Lại còn cửa hàng hoa của mẹ nữa,bị chúng nó đập nát thì phải làm sao,rồi còn cái clip hoang dại của tôi nữa.

– Thật là không có gì có mà chú..bọn cháu chỉ là ganh ghét nhau về điểm số nên mới như vậy thôi. Với cả từ mai có Hoàng đi học cùng,bọn nó cũng không có dám làm gì cháu đâu,cậu ấy hung dữ lắm.

Nhìn chú vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ như có vẻ không tin lời nói ấy,tôi nói tiếp.

– Cháu nói thật mà chú.Nếu chú không tin,lần sau nếu cháu còn bị bầm dập như vậy nhất định cháu sẽ nói cho chú biết

Sau khi tôi nói xong,chú vẫn im lặng như vậy,mãi cho đến vài phút sau đó mới đáp trả.

-Nói được thì giữ lời được,chú không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra với cháu thêm một lần nào nữa.

-Dạ,cháu biết rồi ạ…Nhất định sẽ không có nữa đâu chú

Thấy tôi hứa chắc như đinh đóng cột như vậy,chú đưa tay lên nhìn đồng hồ,sau đó đứng dậy tiến về nhà bếp nói vọng lại.

– Được rồi..cũng 4 rưỡi rồi,đợi chú nấu cơm ăn xong rồi chú đưa cháu về. Nhà tắm thì ở trong phòng của chú,nếu cháu muốn dùng có thể đi vào đó.

Nhìn theo bóng lưng cao gầy của chú,tôi thở hắt ra một hơi nặng nề,lắc thật mạnh cái đầu cố gắng xua đi những hình ảnh luôn ám ảnh mình đó, bê chậu nước đi về hướng nhà tắm mà chú chỉ.

Sau khi lau sạch sẽ những bụi bẩn trên người,tôi bước ra ngoài,thấy chú đã dọn hết thức ăn đặt lên bàn,tôi mới ta hỏa nhận ra mình ở trong đó lâu như vậy. Chạy lại đỡ lấy đĩa thức ăn trên tay của chú,tôi nhanh nhảu.

– Chú để cháu…

Trước sự nhiệt tình của tôi,chú cũng không có phản đối,tiếp tục dọn lại bàn bếp. Với tôi,bữa cơm hôm nay có lẽ chính là bữa cơm ngon nhất mà tôi được ăn từ trước đến giờ. Chẳng phải là những món sơn hào hải vị nào đẹp mắt,chỉ có đĩa thịt bò xào cùng với canh nấm thịt gà,thế nhưng lại khiến tôi ăn mãi ăn mãi vẫn thèm. Bấtt giác tôi nhận ra,hóa ra cảm giác được cùng người mình thầm mến trải qua một việc gì đó,lại tuyệt đến như vậy.

Đến 8 giờ,cơn mưa đã dần ngớt đi,chú đưa tôi trở về nhà,phía bên má cũng nhờ có thuốc của chú cũng đã bớt sưng và đau hơn. Khi xe dừng lại trước cửa hàng hoa,tôi quay sang nhìn chú thấp thỏm.

-Chú…chú đừng kể cho mẹ cháu chuyện hôm nay nhé,cháu không muốn mẹ biết rồi lại lo lắng

-Chỉ lần này thôi đấy,nếu có lần sau,nhất định chú sẽ không đáp ứng với cháu bất kì điều gì nữa đâu…(Rút từ trong túi áo cho tấm danh thiiếp đưa cho tôi,chú nói tiếp)…Đây là số điện thoại riêng của chú,có việc gì khó khăn thì cứ gọi vào đây

Nói xong chú đẩy cửa xe bước xuống,đúng lúc thấy mẹ tôi dong chiếc xe đạp đi ra đến cửa,tôi nghe chú hỏi mẹ.

-Em định đi đâu trời mưa như thế này,nguy hiểm lắm.

-Em đi tìm con bé Vũ, không biết nó đi học hành kiểu gì mà bây giờ 8 giờ rồi không thấy nó về, trưa nay cũng vậy, em lo quá

-Mai này,thật ra trưa nay anh có việc phải đi xuống quận 7 thì vô tình gặp được Vũ đi học về,biết là buổi chiều cô bé được nghỉ nên mới đưa cô bé đi cùng,nhân tiện đưa con bé đi lòng vòng Sài gòn cho biết.Ngại quá,anh quên không gọi điện báo cho em

Mẹ tôi nghe thấy chú nói vậy thì ngó nhìn về phía xe,thấy tôi bước xuống mới thở phào đáp trả chú.

-Không sao đâu,em tưởng con bé lại đi đàn đúm đâu đó nên mới lo như vậy,biết được nó đi với anh thì em yên tâm rồi…À mà anh đã ăn cơm chưa,chưa thì vào ăn cùng mẹ con em luôn,em cũng vừa nấu xong

Chú Dương lắc đầu :” Thôi, để khi khác vậy, anh còn nhiều việc lắm”

Mẹ tôi gật đầu cười,đập mạnh vào vai tôi gắt nhẹ.

– Con bé này,sao còn không cảm ơn chú đi,điều tất yếu như vậy mà cũng không biết sao

Tôi cúi đầu nhận sai,nhỏ giọng lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm theo thân hình to lớn của chú ngồi trong xe cho đến khi mất hút ở lối rẽ,cuối cùng mới theo mẹ đi vào nhà.

Vào đến nhà,mẹ liếc nhìn tôi một lượt,hỏi.

– Quần áo đâu,sao lại mặc như thế này,mẹ nhớ con đâu có bộ quần áo như thế này đâu. Còn nữa,sao đầu tóc lại cũn cỡn thế kia

– Dạ..(Tôi giật mình nhìn xuống bộ quần áo Hoàng mua cho,hít thở thật sâu,cố tỏ ra bình thường nhất có thể,nói)…Hồi chiều chú dẫn con đi địa đạo Củ chi,quần áo con bị lấm lem hết,nên chú mua cho con bộ mới….Còn tóc là con thấy thời tiết ở đây nóng quá đâm ra bí bích..Con cắt rồi…Không tin mẹ có thể hỏi chú,con không nói điêu đâu

– Được rồi, lên phòng tắm giặt rồi học bài đi. Mà nhớ lời mẹ dặn chưa,không được phép yêu đương hay qua lại với thằng bé kia, biết chưa hả. Nếu con cố tình,mẹ sẽ đưa con ra ngoài Hà Nội ở với bố của con đấy.

– Dạ,con biết rồi mẹ

Thấy mẹ không còn ý định truy xét nữa,tôi thở phào một hơi,trở về phòng của mình tắm rửa. Học bài một lúc rồi leo lên giường nhắm mắt lại,tôi không quên hẹn báo thức 5 giờ để ngày mai đi chạy bộ,giấc ngủ tuy vẫn còn chập chờn nhưng ít nhất tôi cũng không có thức trắng như đêm hôm qua.

Sáng hôm sau,tôi dậy sớm chạy bộ theo con đường cũ hi vọng sẽ gặp được chú,nhưng thất vọng lại hoàn thất vọng khi mặt trời đã lên cao mà vẫn không thấy hình bóng vừa lạ vừa quen thuộc ấy,tôi đành ngậm ngùi đi về trong tiếc nuối. Khoác chiếc cặp đi lững thững trên vỉa hè,tôi chưa biết định giải thích với Hoàng sao về việc hôm qua thì đã nhìn thấy cậu ấy ngồi trên chiếc xe đạp điện dựng ở bên cột điện ở ngã tư,tay bấm bấm điện thoại.Biết là thế nào cũng không trốn được nên tôi đành rụt rè tiến lại,gọi nhỏ.

– Ê,Hoàng…Cậu đợi tớ lâu chưa..

Hoàng lừ mắt nhìn tôi một lượt,gắt gỏng nói lớn.

– Không phải nịnh ngọt nhạt,cậu có biết hôm qua tôi lo cho cậu lắm không hả.Lần sau đừng có chơi trò mất tích đi không nói tiếng nào như thế,hai lần cậu đều làm tôi lo đến muốn chết luôn ấy.

-Được rồi,được rồi,tôi biết rồi..Lần sau nhất định sẽ không để truyện này xảy ra nữa,đi đâu tôi sẽ gọi điện báo cho cậu,được chưa.

Những ngày sau đó,có Hoàng bên cạnh,đám con Như mặc dù tức tối nhưng cũng không có làm khó tôi được nữa,cũng không thấy nó nói gì đến cái Clip kia nên tôi cũng bớt lo lắng đi phần nào.

Kể từ hôm gặp đám thằng Tiến cho đến nay đã là gần hai tháng nữa,tôi cũng không thấy chúng nó xuất hiện.Nghe phong phanh đám con Như thì thầm thì nghe đâu chúng nó bị bắt cách đây một tuần trong vụ dùng ma túy đá và mua bán mại da^ʍ tại một quán karaoke ở bên quận nhất,mà vụ này lại đích thân người của bên Bộ Công An bắt giữ,nên khả năng chạy án khó khăn lắm.Khỏi phải nói lúc ấy tâm trạng tôi vui sướиɠ như thế nào,thậm chí tôi còn mong chúng nó cứ ở trong đó luôn đi đừng có ra nữa .

Không phải chịu sự đe dọa từ ai,cuộc sống của tôi lại trở về quỹ đạo như cũ,đi học rồi lại về nhà giúp phụ mẹ cài hoa và bán. Chú Dương có lẽ vì bận công việc nên từ đợt ấy cũng ít xuất hiện hơn,chú cũng không có đến nhà tôi nữa. Nhiều lúc cầm tấm danh thϊếp của chú trên tay,tôi muốn gọi lắm nhưng lại sợ số lạ chú không nghe,mà có nghe tôi cũng chẳng biết nói gì,chẳng nhẽ nói là tôi nhớ chú ư,tôi đâu có can đảm như vậy.

***** ******* ******

Buổi học môn Hình học chán ngắt cuối cùng cũng được giải thoát bởi tiếng chuông tan giờ,tôi thu dọn sách vở định cùng Hoàng xuống căng tin thì điện thoại bất chợt đổ chuông,đó là một dãy số hoàn toàn lạ hoắc. Nhìn chằm chằm vào nó,chẳng hiểu sao tâm trạng tôi trở nên thấp thỏm lo âu,đến cuộc thứ 3 cuối cùng cũng lấy hết can đảm ấn nút nghe. Đầu giây bên kia vang lên tiếng chửi bới.

– DM con đĩ, bố mày gọi còn thái độ không nghe hả,thích tao quất chết cụ mày không

Khuôn mặt tôi trắng bệch không còn giọt máu khi nhận ra đấy là giọng của thằng Tiến,tay run run định tắt máy thì nó lại chửi tiêp.

– DM mày,ngày mai 4h đem 20 triệu đến chỗ cũ cho tao,chậm trễ một giây thì đừng trách bố mày.Bố mày mấy hôm nay tâm trạng đéo được vui đâu.

Điện thoại đã ngắt nhưng tôi lúc này chẳng còn tâm trạng nào mà để ý đến nó nữa,trong đầu không ngừng vang lên những lời đe dọa của đám thằng Tiến. Rõ ràng là chúng nó đã bị bắt cơ mà,rõ ràng con Như bảo chạy án sẽ khó khăn lắm,sao mới chỉ có chưa đến hai tháng mà nó đã được phóng thích ra ngoài rồi,chẳng nhẽ thật sự quan hệ của chúng nó rộng vậy sao. Nếu vậy tôi phải làm sao đây,10 triệu tôi còn chẳng có,giờ lại lên 20 triệu,tôi kiếm ở đâu được đây…

Nhìn thấy Hoàng đang đứng với Viễn ở ngoài hành lang,tôi lấy hết can đảm đứng dậy đi ra ngoài định lên tiếng nhờ vả,bởi vì lúc này tôi đường cùng rồi.Chỉ là ông trời lần này thật sự chẳng muốn giúp tôi khi mà để tô vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

– Sao rồi,đã suy nghĩ về vấn đề ra lại Hà Nội chưa..

Hoàng lắc đầu :” Không về,tôi ở đây luôn cho tới khi tốt nghiệp..

– Là vì Vũ sao,anh yêu Vũ à…

Hoàng im lặng sau câu hỏi của Viễn,một lúc sau mới lắc đầu,đáp trả.

– Tôi với Vũ là bạn thân lớn lên với nhau từ nhỏ,quan hệ thân thiết đến mức người yêu còn không bằng,cậu không hiểu được đâu.

-Có phải bác Văn đã cắt hết tiền sinh hoạt của anh rồi đúng không.

-Chả sao hết, tôi cũng không có dùng gì đến tiền, có cắt hay không cắt cũng chẳng quan trọng.

Đôi chân chứ chôn tại chỗ như vậy chẳng thể nào tiếp tục bước thêm được nữa,cả người tôi chẳng khác gì cái xác không hồn,nước mắt cứ thế tuôn ra như đê vỡ. Tôi không biết trong tôi lúc này tồn tại bao nhiêu cảm giác,tôi không biết có bao nhiêu người nhìn mình bằng ánh mắt hiếu kì,tôi chỉ biết lúc này tôi thật sự bế tắc,thật sự ngã gục thật rồi. Hoàng là người duy nhất có thể giúp tôi nay cũng không còn khả năng nữa,tôi phải tìm ai đây,ai đây…..

Trở về chỗ ngồi của mình,tôi gục mặt xuống bàn cố xua đi nỗi lo lắng của mình, ánh mắt vô tình dừng lại ở góc bị lộ ra ngoài của tấm danh thϊếp được kẹp trong quyển sách. Nhìn thật lâu vào số điện thoại vừa được nhập trên màn hình,tôi cố gắng đè nén xuống sự sợ hãi,ngón tay nặng nề ấn xuống nút gọi,đầu giây bên kia réo rắt vang lên ba hồi tút tút đơn điệu rồi cũng có giọng nói vang lên.

-Alo..

---------