Ngoại truyện 8
NGOẠI TRUYỆN 8Tôi chẳng biết bản thân mình đã ngủ bao lâu nữa, chỉ biết một lần nữa khi tỉnh dậy đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, trên tay vẫn còn dây dợ nhằng nhịt của ống truyền dịch. Bên trong phòng không hề có ánh sáng chiếu vào khiến tôi chẳng biết được đây là ban ngày hay ban đêm, cũng chẳng nhìn thấy được xem ai có ở trong phòng không, điều duy nhất tôi cảm nhận được lúc này chính là mùi hương rất quen thuộc nhàn nhạt bên cánh mũi.
Bình thường tôi rất ghét bóng tối nhưng lúc này tôi lại rất cần nó, bởi vì chỉ có chìm trong bóng tối tôi mới không sợ bị ai nhìn thấy thân thể nhơ nhớp của mình, không ai nhìn thấy một đứa bẩn thỉu là tôi.
Bàn tay run run đặt lên vùng bụng phẳng lì nơi đã từng tồn tại một sinh linh bé bỏng, l*иg ngực tôi lại nhói lên từng hồi đau đớn, nước mắt chẳng thể nào kìm nén được nữa mà liên tục tràn ra như đê vỡ thấm ướt hết cả chiếc gối đầu. Tôi muốn gào lên hận ông trời đối xử với tôi độc ác như thế, gào lên hận ông trời sao không để tôi chết luôn đi, chết đi tôi sẽ không thể nào suy nghĩ đến những chuyện đau buồn đó nữa…Nhưng tại sao.. tại sao ông lại cướp đi con của tôi…tại sao lại để tôi sống cơ chứ…Tại sao để tôi sống với bao nhiêu nhục nhã đeo trên người…
Khóc một trận thật đã, tôi chẳng thể nào kìm nén được nữa mà bật ra tiếng nức nở, cả người chỉ biết co ro trên chiếc giường bệnh vẫn còn mùi thuốc sát trùng, thần trí dần trở nên hoảng loạn với những suy nghĩ tiêu cực. Tôi nhìn thấy một bé trai đang cười khúc khích với mình, lại nhìn thấy bỗng chốc nó hóa thành giọt máu có nhịp tim đập thình thịch, cuối cùng là vỡ tan chẳng còn một thứ hết. Tôi nhìn thấy bản thân tôi dưới màn đêm hôm đó lại bị chúng nó chà đạp làm nhục, bị chúng nó luân phiên lên xuống, da thịt chỗ đâu cũng thấy dấu tay chúng nó để lại. Tôi nghe thấy tiếng cười khả ố da^ʍ tục của chúng nó, tiếng chửi bới của mẹ, nghe thấy tiếng khinh bỉ của con Như, mọi thứ bỗng chốc thi nhau ùa về một lúc làm cho hơi thở tôi trong phút chốc trở nên nghẹn lại ngắt quãng, hai tay túm lấy mái tóc rối xù của mình thét lên đau đớn.
– Aaaaaa….Không….không phải tôi…không phải…tránh ra, tránh hết ra.
Tôi dần trở nên mất kiểm soát, cả người bỗng dưng ngồi bật dậy định lao xuống về phía cửa nơi có hình ảnh đám thằng Tiến vẫn ra sức làm nhục tôi, thì cả người lại bị ai đó ôm chặt lấy, sau đó là tiền nói gấp gáp lo lắng.
– Vũ…vũ…em đừng như vậy…đừng như vậy mà.
Là ai đang gọi tôi, là ai đang gọi tôi mà giọng nói lại quen đến như vậy…Là anh ư, có phải là anh không…Có phải anh của tôi không.
– Vũ… không có việc gì, chưa từng có việc gì hết… chưa từng có việc gì hết…. Em đừng sợ, có tôi ở đây với em rôi, sẽ không có chuyện gì hết đâu.
Tôi ngẩn người sau khi nghe thấy giọng nói ấy cất lên lần nữa, nhận ra người đó là anh thì cả người run rẩy quay lại luống cuống túm lấy, ôm chặt điên cuồng khóc lớn hơn.
– Chú….chú….sao bây giờ chú mới về…sao bây giờ chú mới về.
Tôi càng khóc lớn hơn, bao nhiêu ấm ức chẳng thể nào cố gắng chịu đựng được nữa, vòng tay ôm lấy anh đã chuyển sang cào cấu, đánh đấm liên tục, trách cứ vô cớ. Trước những hành động mất kiểm soát ấy của tôi, anh vẫn không hề kêu đau, vẫn mặc kệ siết lấy tôi chặt đến mức như muốn khảm tôi thành một, giọng nói vang lên run rẩy như người đang khóc.
– Vũ…anh về rồi…anh không đi đâu nữa…Đừng sợ.
Anh kéo tôi xuống giường, đưa tay ấn nút mở công tắc điện cùng với nút chuông gọi bác sĩ, ngón tay lướt mẹ lên má tôi từng chút từng chút một. Có ánh điện, tôi lúc này mới nhìn rõ được toàn cảnh trong phòng, nhìn rõ được anh của tôi. Tôi không biết bản thân mình đã hôn mê bao lâu, nhưng tôi nhìn thấy anh tôi đau lòng lắm. Anh chẳng còn phong độ sạch sẽ như mọi ngày, đôi mắt trũng sâu thâm quầng vì không ngủ, mái tóc bóng mượt bết dính xơ xác, râu ria lún phún dưới cằm đã dài ra được gần nửa phân vẫn chưa thấy cạo. Anh chắc là lo cho tôi lắm.
Anh nắn bóp chân cho tôi được một lúc, thì cánh cửa cũng được mở ra, đi vào khám cho tôi là Việt, theo sau anh ấy còn có bố tôi và mẹ.. Nhìn thấy mẹ, đôi đồng tử tôi trở nên co rút sợ hãi, đầu cúi gằm xuống chẳng dám ngẩng lên nhìn họ thêm một chút nào nữa. Tôi không giận bà, không trách bà, vì bà là mẹ của tôi, vì bà là người sinh ra tôi, bà là người cho tôi sự sống đến bây giờ. Tôi không trách bọn họ gián tiếp đẩy tôi tới thảm cảnh này, có trách thì trách bản thân tôi quá yếu đuối, quá hèn nhát mà thôi.
Việt tiến lại gần tôi, hết nhìn sang ống truyền dịch rồi lại nhìn khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao của tôi, chần chừ rất lâu cuối cùng cũng chậm rãi lến tiếng.
– Vũ… vết thương của em hiện tại phải nằm viện điều trị mấy ngày xem ổn thỏa hay không, lúc ấy tôi sẽ nói chuyện với bên phụ sản cho em ra viện. Tâm trạng em bây giờ tốt nhất là không nên quá kích động, như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục…( thở dài một hơi, Việt cúi người đặt tay bên bả vai tôi, nhỏ giọng )…Vũ, nghe thấy tôi nói gì không..
Tôi máy móc gật đầu, đầu vẫn rúc vào l*иg ngực của anh không quay ra, cũng không lên tiếng đáp trả Việt. Tôi lúc này, chẳng cần ai khác, chẳng muốn gặp ai khác, chẳng muốn nói chuyện gì hết..Tôi…tôi chỉ muốn bên anh thôi.
Có lẽ anh cũng đoán được ra suy nghĩ của tôi nên đáp trả Việt cùng bố mẹ.
– Hiện tại Vũ không muốn nói chuyện với ai hết… mọi người có lẽ nên về hết đi. Đợi tinh thần em ấy ổn định, lúc ấy hỏi thăm cũng được.
Tôi không nhìn thấy được phản ứng của họ ra sao, chỉ thấy sau khi anh dứt lời, cả người tôi bị mẹ kéo ra, bà liên tục khóc lóc rồi nói lời xin lỗi.
– Vũ….. mẹ xin lỗi, xin lỗi con… Con đừng im lặng như thế nữa được không, con nói gì với mẹ đi, .con trách mẹ đi.
Tôi nhìn bà, hốc mắt lại bắt đầu ẩm ướt cay xè, lệ tràn xuống. Tôi nhớ lại từng cái roi mẹ đánh, từng cái tát mẹ ban, từng câu chửi bới tuyệt tình của mẹ, cả người run rẩy rụt lại cách xa bà, cổ họng đắng ngắt không muốn nói một câu gì với bất kì ai. Tôi lắc đầu liên tục, rút cánh tay của mình khỏi tay bà, nhìn anh cầu cứu lí nhí.
– Chú…
Nhờ có sự giúp đỡ của anh, bố mẹ tôi cũng đành buông bỏ ra về và hẹn hôm sau lại tới, trước khi đi họ vẫn không quên để lại cho tôi rất nhiều sữa và hoa quả, nhìn đi nhìn lại đều là những thứ tôi thích, đều là những thứ tôi mê. Thế nhưng lúc này nhìn thấy chúng tôi chỉ biết cười nhạt, cười đau đớn… Con tôi mất rồi, con tôi không còn, thì tôi cần thiết gì đến mấy thứ đó nữa.
Những ngày điều trị sau đó, anh luôn túc trực bên cạnh tôi 24/24 không rời nửa bước, thậm chí đến điện thoại cũng tắt nguồn luôn không liên lạc với ai, công việc ở công ty cũng chẳng đếm xỉa. Tôi đã rất nhiều lần đề cập tới việc anh nên đi làm, nhưng đều không thành công, thậm chí còn khiến anh cau màu không hài lòng nói những lời tiêu cực làm tôi mủi lòng. Có anh bên cạnh, tôi cố gạt bỏ hết những chuyện không vui ra khỏi đầu, cố gạt đi nỗi đau quay quắt để cùng anh nói chuyện, cùng anh xem phim, cùng anh chơi game cho thời gian nhàm chán nhanh hết. Tôi không hỏi anh vì sao lại biết tôi bị như thế, không hỏi anh xem người cứu tôi là ai, không hỏi anh xem đám thằng Tiến có bị bắt hay không….Tất cả mọi chuyện tôi đều không muốn mở miệng.
Phòng bệnh của tôi ngoài Việt ra thì chẳng còn bác sĩ nào đi vào hết, ban đầu tôi cũng có thắc mắc nhưng rồi lại nghĩ có lẽ Việt biết tôi không muốn gặp người lạ lúc này nên mới xin với bệnh viện phụ trách qua anh. Về Hoàng cậu ấy biết tôi gặp chuyện cũng đến thăm tôi nhiều lần, nhưng tôi vẫn đều không gặp ai hết, ngay kể cả cậu ấy có đi cùng với bố mẹ tôi. Tôi biết tôi làm như vậy là không đúng nhưng tôi lúc này thật sự chỉ muốn như thế, chỉ muốn được ở một mình bên anh mà thôi, dẫu tôi biết rằng bản thân mình bây giờ không hề xứng đáng với người đàn ông cao quý này nữa.
Thật ra tôi không phải không nghĩ tới điều đó, tôi nghĩ chứ, và tôi đang thực hiện nó đây, thực hiện nốt những ngày được ở bên anh, sau đó sẽ rời khỏi. Đứa bé không còn, mối liên kết giữa chúng tôi cũng không còn, thân xác tôi cũng trở nên tàn tạ, tôi đâu còn đủ tự tin để đứng bên cạnh anh nữa. Tôi sẽ dùng hết những ngày nằm viện để được yêu anh, bên anh với tất cả khao khát của mình.
Nằm việc đến ngày thứ 7, tôi đã không còn phải truyền dịch nữa, nghe Việt nói thì chỉ cần vài ngày nữa là tôi có thể được xuất hiện. Lúc nghe anh ấy thông báo như vậy, người vui nhất là anh, thứ nhất vì vết thương tôi hồi phục, thứ hai là vì anh nói anh sẽ đón tôi về ở cùng với mình, anh sẽ chăm lo cho tôi với cương vị là một người chồng, chứ không phải là bề trên hay gì khác. Lúc ấy, tôi vì không muốn anh phát hiện ra dự định của mình nên chỉ có thể cố gắng nở nụ cười thật hạnh phúc để anh biết tôi vui, nhưng thật chất thì tôi không hề vui chút nào…Tôi đau lắm, tim tôi đau như muốn vỡ vụn ra tới nơi rồi..vì tôi chỉ còn được ở bên anh vài ngày ngắn ngủi nữa..
Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông đang cẩn thận gọt táo cho mình, cổ họng nghẹn đắng gọi, giọng khản đặc.
– Anh… em muốn uống trà sữa…. có thể mua cho em một ly trà sữa không.
Anh nghe tôi nói vậy thì chỉ biết thở dài, cuối cùng vẫn đành chiều tôi một lần, an ủi.
– Được rồi, để anh gọi cho bên cửa hàng họ ship tới nhé… Ngoan, chỉ một lần này thôi đấy.. đợi sau khỏe hẳn rồi, em muốn uống bao nhiêu cũng được.
Tôi muốn khóc quá, muốn hét lên với anh làm gì có lần sau nữa đâu cơ chứ, nhưng rồi vẫn giữ được bình tĩnh mà gật đầu lém lỉnh.
– Vâng… lần sau nhất định sẽ nghe theo chồng…. em hứa đó.
Tôi chưa bao giờ gọi anh bằng cái từ đó, tôi vốn dĩ định đợi khi nào tôi với anh trở thành vợ chồng sẽ gọi suốt ngày, nhưng bây giờ và về sau thì sao có thể được nữa chứ, chính vì thế tôi đã đánh liều gọi, vừa thỏa lòng vừa muốn được nhìn thấy biểu cảm của anh khi nghe xong có khó chịu hay không. Tôi biết tôi liều lĩnh, tôi biết tôi liêm sỉ không biết xấu hổ, nhưng chỉ một lần thôi, một lần duy nhất này thôi.
Về phía anh, sau khi nghe tôi nói vậy thì khựng người ngạc nhiên, ánh mắt nhìn tôi nồng đậm những đốm lửa nhỏ nồng cháy, kéo mạnh lấy tôi ôm chặt vào l*иg ngực của mình, trầm thấp lên tiếng.
– Em vừa gọi tôi là chồng…tôi không nghe nhầm đúng không…không nghe nhầm đúng không Vũ.
Tôi gật đầu, không nghĩ anh lại kích động như vậy, nghẹn ngào nói mà trong lòng đang dấy lên từng hồi đau đớn.
– Vâng…vậy…anh có muốn…có muốn được em gọi như thế không.
– Ừ, muốn….Từ mai cứ gọi như vậy đi, được không bảo bối.
Nói xong anh còn không quên nựng má tôi âu yếm, khỏi phải nói tôi đã hạnh phúc và vui sướиɠ như thế nào. Tôi ước gì thời gian này cứ dừng lại thì tốt biết mấy, hoặc thời gian quay lại tôi sẽ mạnh dạn gọi điện báo cho anh để tôi không còn phải ôm đau đớn như bây giờ. Nhưng ước thì vẫn mãi là ước mà thôi, vì mọi thứ đâu có thể quay lại được như trước.
Ngồi nói chuyện một lúc shipper cũng mang đồ tới dưới cổng bệnh viện, anh dặn dò tôi mấy câu rồi cũng rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên nhắc lại tôi lần nữa. Tôi không biết có phải anh đang dấu tôi điều gì hay không mà lại nghiêm trọng tới mức kêu tôi đừng ra ngoài khi chỉ có một mình, cũng cấm tôi lên mạng xem ti vi tin tức. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ là anh lo lắng sợ tôi lại kích động nên mới như thế, chứ không hề biết rằng anh đang dấu tôi chuyện đó, chuyện cái clip đáng sợ kia.
Anh đi rồi, tôi cũng rón rén bước xuống giường định bụng mở cửa đi qua ngoài tìm Việt để hỏi xem bản thân bao giờ được xuất viện thì tình cờ nghe được lời bàn tán của hai người điều dưỡng. Ban đầu vốn dĩ tôi định chẳng quan tâm đến mấy cái chuyện bao đồng như thế, nhưng chẳng hiểu sao đến phút chót định bước chân đi, tôi lại khựng lại nghe ngóng, để rồi kết thúc câu chuyện đó là cả linh hồn tôi bị chìm trong bóng tối.
– Này, công nhận cái con bé trong phòng 324 sướиɠ thật ấy nhỉ, hết được bác sĩ Việt quan tâm lại vớt được ông người yêu tốt đéo chịu được…Vào tao chắc cả ngày tao chỉ ngồi lên facebook khoe khoang mất.
Nữ điều dưỡng kia nghe thấy đồng nghiệp nói vậy thì đưa tay lên miệng suỵt nhẹ, ngó nghiêng không thấy ai mới nhỏ giọng nói.
– Mày mới vào nên không biết đấy thôi…Con bé trong phòng này đêm hôm vào đây cấp cứu hình như bị cưỡng bức hay sao ấy, bởi vì lúc bác sĩ Việt bế nó tới người nó toàn là máu me thôi, trên người cũng làm gì có quần áo đâu, phải bọc bằng áo vest của anh ấy ý chứ.
– Thế à, mà rồi sao nữa, kể tiếp đi… Nó bị hϊếp như thế mà ông kia vẫn chăm lo cho từng li từng tí, đúng thật là số sướиɠ mà.
– Ôí trời, chưa biết đâu được đâu… Bây giờ thì vậy đấy, sau này ai biết trước được tương lai ra sao. Mày cũng thấy rồi đấy, ông kia nhìn qua cũng thừa biết là kẻ có tiền, mà bọn có tiền ấy, chúng nó toàn ngủ với chân dài, người mẫu thôi…( nói đến đây chị ta dừng lại một lúc, một lúc sau mới nói tiếp )… Có cái này tao mới hóng được, mày đừng bép xép với ai không là chết đấy nhé…
Người điều dưỡng kia thấy chị này thần thần bí bí như vậy thì tò mò, rối rít giục.
– Làm sao nói luôn đi, cứ úp mở úp mở suốt cả ruột.
– Con bé này bị tung clip sεメ ngủ với ba thằng khác lên trên mạng đấy…Mày không biết đâu, nhìn cái cảnh nó hoang dại rêи ɾỉ dưới thân bọn kia tao cũng thấy tởm, trông chẳng khác gì một con đĩ mày ạ. Thế mà đéo hiểu sao cái ông người yêu nó vẫn cố chịu đựng nhìn mặt nó được mỗi ngày.
– Thế cái clip đó giờ còn không, cho tao xem với.
– Không, lúc nó được phát tán trên mạng rầm rộ đầy người tìm link, nhưng hai tiếng sau tất cả các link cùng với Web đăng nó đều bị hỏng hết..Chắc là do công an vào cuộc..Mà kể ra cũng khổ, con bé đấy bị hϊếp đến sảy thai khiến cho tử ©υиɠ tổn thương, sau này muốn có con chắc chẳng bao giờ được nữa.
Tai tôi ù đi theo từng câu từng chữ của người điều dưỡng kia, cả người như các xác không hồn trượt xuống nền gạch lạnh toát trong phòng, cổ họng nghẹn ứ phát ra từng tiếng nức nở. Hóa ra anh đã biết chuyện cái clip đó nên mới không muốn cho tôi ra ngoài, hóa ra anh đã biết hết nhưng vẫn coi như không hề có chuyện gì, anh vẫn yêu và đối tốt với tôi như thế…Anh sợ tôi bị người đời rèm pha nên dấu nhẹm chuyện đấy, anh sợ tôi kích động nên âm thầm giải quyết… Trời ơi, có ai nói cho tôi biết tôi nên làm gì bây giờ không…có ai nói cho tôi biết tôi phải đối diện với anh ra sao đây..
Những người kia nói đúng, anh đẹp trai, thành đạt, giàu có…Anh vợt đâu chả được á hậu, anh vẫy đâu chả được hoa khôi… Còn tôi, tôi chỉ là một con nhóc bẩn thỉu nhơ nhớp, làm sao xứng đáng được với anh, làm sao xứng đáng được anh dành tình cảm cho, được anh yêu thương cơ chứ…Tôi phải rời khỏi anh thôi, rời khỏi nơi này…phải rời khỏi nơi này thôi.
Thế rồi tôi cứ như một con điên mất phương hướng lao nhanh vào nhà vệ sinh thay quần áo, lúc đi ra ánh mắt vô tình dừng lại chiếc ví anh để trên giường, cố nuốt nước mắt không để chúng tràn ra đưa rút hết lấy số tiền mặt trong đó, rồi mở cửa chạy thục mạng ra ngoài. Hành lang lúc này vắng tanh vắng ngắt vì đã là giờ nghỉ trưa, nên lối đi cầu thang bộ tôi cũng không hề có chạm mặt ai hết, cũng không có gặp anh.
Tôi vừa chạy vừa lẩm bẩm xin lỗi anh không ngừng, vết thương ở bụng vẫn đau lên từng cơn đau nhói theo từng bước chân tôi bước mạnh. Tôi đau lắm, đau đến tim gan dường như đang thi nhau vỡ vụn ra từng mảnh rồi, đau đến mức tôi gần như muốn ngừng thở ngay lúc này. Bị cưỡng bức, bị mất con, giờ lại mất luôn khả năng làm mẹ…tôi tự hỏi bản thân tôi còn sống làm gì cơ chứ…Tôi sống làm gì cơ chứ khi tôi chẳng còn thứ gì để người khác thương xót nữa…
Chạy ra khỏi cổng bệnh viện, tôi vội vàng đi lại chiếc taxi đang đỗ ở đó, luống cuống giục bác tài nổ máy lái nhanh trong sợ hãi. Tôi sợ anh phát hiện ra sẽ không để tôi đi, sợ anh phát hiện ra tôi bỏ trốn sẽ đem nhốt tôi lại giữ bên cạnh, lúc ấy tôi muốn bỏ trốn cũng chẳng thể nào còn cơ hội nữa…
Giây phút chiếc taxi lăn bánh chạy khỏi vị trí vừa đỗ, xuyên qua cửa kính màu đen mờ, tôi bất chợt nhìn thấy bóng người cao lớn của anh chạy thục mạng dưới sân bệnh viện với bộ dạng lo lắng, xộc xệch, miệng không ngừng gào lớn gọi tên tôi.
– Vũ….vũ….em đâu rồi.
Tôi cố bịt miệng để bản thân không thể khóc lớn hơn, đôi mắt dứt khoát quay đi không nhìn anh nữa, cả người ngã xuống nền xe miệng không thôi nói đi nói lại trong tiếng nấc.
– Tạm biệt anh…xin lỗi anh….ông xã của em.
---------