Chương 21
CHƯƠNG 21Tôi vội vã rời khỏi giường, những ngón tay luống cuống cào mạnh lên da đầu vuốt lại những sợi tóc rối xù, mặt cắt không còn một giọt máu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã được đẩy hé ra, cả người bất động chẳng khác gì xác chết. Nhìn lại quần áo xộc xệch của mình, nhìn những dấu vết đỏ ửng anh để lại trên da thịt của mình, tôi không thể tưởng tượng được thái độ của mẹ sẽ ra sao khi nhìn thấy chúng nữa. Chắc chắn bà sẽ không nhịn xuống được sự hụt hẫng lẫn tức giận mà cho tôi mấy cái bạt tai thật mạnh, sau đó là cấm túc tôi không được phép gặp anh , hoặc là tống cổ tôi về Hà Nội với bố.
Khi đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của mẹ thì đột nhiên lúc này tôi lại nghe thấy bên ngoài giọng nói vang lên của chị Hạ, nghe ra thì thấy bĩnh tĩnh đến mức không hề có sự lo lâu nào hết, nhưng sự thật có lẽ chị cũng chẳng khác tôi là mấy.
– Chị, chị đi đâu mà vào viện thế này…
Mẹ tôi à lên một câu, đóng lại cánh cửa vào kêu cạch lên tiếng rất nhỏ, sau đó đáp trả.
– Tôi nghe nói anh Dương bị tai nạn nằm viện, nên tới thăm… Hỏi bác sĩ thì họ nói anh ấy nằm phòng này, nên có vội vội vàng đẩy cửa vào mà không gõ cửa.
– Chắc bây giờ cậu ấy vẫn chưa dậy đâu chị, bình thường phải 4 giờ hơn cơ..( ngừng một lúc, chị nói tiếp )..Hay là thế này đi, em với chị xuống dưới căng tin ngồi uống nước, đợi chốc nữa cậu ấy dậy thì chúng ta lên
Tôi biết chị Hạ lúc này đang giúp tôi, nên tranh thủ thời gian nói chuyện ngắn ngủi của hai người họ, tôi lao nhanh vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ cùng với chỉnh lại đầu tóc, nhìn đi nhìn lại thấy ổn xong xuôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy trong lòng vẫn còn chút thấp thỏm lo âu nhưng ít ra lúc này cũng còn đỡ hơn hồi nãy, giả sử có bị mẹ bắt gặp, cũng không có gì mà để nghi ngờ cả.
Bên ngoài, sau khi nghe chị Hạ nói vậy mẹ tôi cũng không có lưỡng lự hay tò mò gì mà trả lời luôn, có lẽ bà cũng tin lời nói đấy là đúng.
– Vậy thôi cô ạ, cửa hàng tôi dạo gần đây nhiều việc lắm, tôi toàn phải tranh thủ đi nên không thể ở lại lâu được. Cô cầm giúp tôi giỏ hoa quả này đưa cho anh ấy, cứ nói là tôi là mẹ bé Vũ, là anh ấy biết thôi.
Chị Hạ thấy mẹ tôi nói vậy thì vội reo lên, sau đó trách móc.
– Ôi, thế sao được, chị đã cất công đến đây rồi thì đợi cố thêm tí nữa cùng em vậy..Mà cái cậu Dương này thật là, đàn ông con trai gì mà ngủ đến giờ này không chịu dậy, bao nhiêu người tới thăm cũng không thăm được..Hay chị để em vào em gọi cậu ta dậy…
– Thôi cô, anh ấy mệt cứ để anh ấy ngủ, lần khác tôi tới thăm cũng được
– Vâng, có khi cậu ta hôm nay mệt thật chị ạ, chị thông cảm nhé…
Nói đến câu này, chị Hạ cố tình gằn xuống và nói to hơn khiến tôi ở bên trong hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống cho khỏi xấu hổ. Ấy vậy mà trong lúc tôi như vậy thì trên giường, cái người đàn ông kia vẫn cứ nhăn nhở cười cợt như nó chẳng hề có gì quan trọng, vẫn nhìn tôi với cái ánh mắt không đứng đắn, thậm chí còn chẳng thèm để câu chuyện ngoài kia vào tai mà vẫy tay với tôi, miệng lẩm bẩm.
– Lại đây
Tôi trừng mắt lên nhìn anh, môi bặm lại lộ rõ sự tức giận, tai vẫn chăm chú nghe động tĩnh từ bên ngoài, đến thở cũng không dám thở mạnh. Mẹ tôi sau một lúc im lặng cũng gật đầu đáp trả.
– Vậy phiền cô rồi, tôi bây giờ phải về đi giao hoa, hẹn lúc khác chúng ta nói chuyện nhé
Nói xong mẹ tôi cùng chị Hạ cũng bước đi về phía thang máy, nghe tiếng chân của bà mỗi lúc một nhạt dần đi, trống ngực tôi cũng buông xuống được tảng đá nặng mà thở hắt ra một hơi thật dài. Tiến lại phía giường ngồi xuống, thấy anh vẫn nhìn tôi cười cười, tôi hậm hực cào mạnh vào tay của anh, gắt.
– Anh vẫn còn cười được à, có biết em sợ thế nào không hả.
Nhận thấy tôi không có tâm trạng để mà trêu đùa nên anh cũng nghiêm túc lại, cầm lấy hai tay tôi nắm chặt, ánh mắt điềm tĩnh chiếu thẳng vào mắt tôi, thâm trầm cất giọng.
– Vũ, em sợ mối quan hệ của chúng ta bị mọi người biết vậy sao..
Tôi lúng túng hết lắc đầu rồi lại gật đầu, không biết phải trả lời anh như thế nào thì anh lại tiếp tục nói.
– Sao em phải sợ, tôi chưa vợ, em chưa chồng, chúng ta yêu thích nhau thì đến với nhau, đâu có sai trái gì đâu.
Tôi biết chứ, biết điều đấy chứ, nhưng tôi với anh đâu đơn giản như chỉ là chưa vợ chưa chồng. Anh trước khia yêu mẹ tôi, giờ lại yêu tôi, truyền ra ngoài không biết chúng tôi sẽ thành cái gì trong mắt người đời nữa. Lưỡng lự một hồi lâu, tôi cũng ngập ngừng ..
– Em…em biết rồi…em hứa lần sau em sẽ không có phản ứng thái quá như vậy nữa.
Anh ôm tôi vào lòng vỗ về :” Vũ, em không cần phải sợ khi bị ai đó đặt điều nói nọ nói kia, bởi vì mọi việc để mình tôi nghe là được. Cứ để tôi sắp xếp”
Ngồi nói chuyện với anh một lúc, đợi chị Hạ đi lên tôi cũng chào anh rồi theo chị trở về nhà, trong lòng vẫn chưa buông xuống được cảm giác lo lắng khi phải đối diện với mẹ. Tôi sợ mẹ sẽ phát hiện ra, lúc ấy tôi chẳng biết phải giải thích như thế nào để bà hiểu.
Về tới nhà, nhìn thấy tôi mẹ tôi cũng không có tỏ thái độ khác lạ nào hay nghi ngờ gì hết, bà vẫn hỏi hỏi han tôi việc học hôm nay ở trường như thế nào, học hành có mệt lắm không, tự dưng khiến hốc mắt tôi trở nên cay xè. Tôi gật đầu không dám trả lời bà vì cổ họng đã nghẹn ứ lại, xong rồi chạy ù ên trên tầng nhốt mình trong nhà tắm vặn xả nước xối xả, sau cùng thì òa lên khóc một trận thật lớn. Cảm xúc của tôi khi ấy vô cùng lộn xộn, có sợ hãi, có lo âu, có buồn tủi lẫn tự trách. Tôi tự hỏi nếu bà biết chiều nay tôi không có đi học mà đi vào với anh, rồi cùng anh thân mật, bà sẽ như thế nào, nhất định bà sẽ tức giận thất vọng về đứa bất hiếu như tôi nhiều lắm.
Đêm hôm ấy, tôi chẳng thể nào ngủ nổi, trằn trọc cho đến tận sáng mới thϊếp đi được một lúc thì lại phải dậy đi học. Hoàng vẫn đảm nhận nhiệm vụ đưa đón tôi đi về, tuy nhiên lần này không phải chỉ có riêng chúng tôi mà thêm cả Ly,người bạn cùng đội tuyển với cậu ấy, thành ra không khí gò bó giữa cũng giảm đi không ít. Nói về Ly, đó là một cô gái rất dễ thương, tính cách thì nhã nhặn không hề kiêu căng nên ai cũng quý mến, ngay cả tôi cũng thế. Gia đình nghe đâu cũng thuộc vào điều kiện khá giả, so với nhà Hoàng tuy không bằng nhưng cũng đủ điều kiện đáp ứng những điều mà bố mẹ cậu ấy hướng tới.
– Vũ, chiều hôm qua cậu nghỉ, tôi đã giúp cậu chép lại bài rồi đấy. Nhớ đến lớp tí tranh thủ lôi ra đọc nhé, không cô giáo gọi lên bảng lại không biết cách giải.
Nhận lấy quyển sách Hoàng đưa, tôi ừ ừ vài tiếng rồi lật ra xem, thế nhưng xem đi xem lại vẫn không thấy gì mới, liền thắc mắc.
– Có dạng bài mới sao, tôi đâu có tìm thấy đâu..
– Cậu lật trang 45 ra, chiều hôm qua cô giáo mới giảng trên lớp mà, cái chỗ sin cos ấy..
Tôi nghe theo lời Hoàng lật dở đên trang 45, lướt đi lướt lại đáp.
– À, cái đấy hả, tôi biết làm rồi…Chiều hôm qua tôi đã hỏi…
Nói đến đây tôi chợt im lặng không nói thêm gì nữa, Hoàng có lẽ cũng nhận ra được điều tôi muốn nói nên không có hỏi thêm câu gì cho đến khi vào trong lớp, mới ghé sát nói vào trong tai của tôi, một câu nói chẳng biết mang theo sự giễu cợt hay buồn bã.
– Chú ấy thật giỏi, đúng không Vũ?
Nói xong Hoàng vể luôn chỗ ngồi dưới cuối lớp, chẳng thèm liếc tôi thêm một giây nào nữa, hai bàn tay từ bao giờ đã nắm chặt thành quyền. Nhìn theo cái bóng lưng cao gầy cố tỏ ra gượng gạo của cậu ấy, tâm trạng tôi dâng lên đầy hối lỗi, miệng mấp máy muốn lên tiếng cuối cùng lại chẳng thể, tôi…tôi lại sai rồi.
*** *** ***
Một tuần nữa rất nhanh cuối cùng cũng trôi đi, hôm nay chính là ngày khối 11 chúng tôi phải thi sát hạch, nên từ sáng sớm tôi đã phải dậy để ôn lại hết tất cả những gì suốt thời gian qua đã học. Khỏi phải nói tôi mong chờ cái ngày này tới như thế nào, bởi vì nốt hôm nay thôi là tôi được nghỉ tết rồi, đồng nghĩa với việc tôi cũng có thời gian ở bên anh trong những ngày nghỉ lễ. Suốt ngần ấy ngày không gặp, không được anh ôm, nói chuyện thì được dăm ba câu, tôi nhớ anh đến sắp phát điên thật rồi. Nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn ngắn ngủi không rườm rà anh vừa gửi tới, khóe miệng tôi nhếch lên nụ cười nhẹ, nhanh tay đáp trả lại rồi tiếp tục học bài.
Vì thi phân ban học nên chúng tôi phải thi tổng cộng 5 môn mất hai ngày, vốn dĩ cứ tưởng sẽ nắng gắt chảy mồ hôi như những hôm trước thì lần này ông trời lại thương xót đổ xuống thành phố cơn mưa rào kéo nhiệt độ giảm mạnh, không khí cũng vì thế trở nên dễ chịu đi rất nhiều khiến học sinh chúng tôi cũng không phải chật vật quá mệt mỏi. Bài thi cũng thuộc vào những dạng bài mà anh bắt tôi phải chú ý nhiều hơn nên chúng không gây khó khăn cho tôi nhiều lắm, thậm chí còn suôn sẻ hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Bước ra khỏi cổng trường sau khi thi xong môn cuối cùng, tôi thở hắt ra một hơi thật dài, chẳng để ý đến việc phải ở lại trường để dự buổi liên hoan cuối năm mà vội vàng chạy ù đi về hướng chung cư của anh, mặc kệ đằng sau là tiếng gọi thất thanh của cô giáo và những bạn học khác. Trong đầu tôi lúc này chỉ tồn tại duy nhất một điều, là tôi muốn được nhìn thấy người đàn ông của mình
Chạy mất khoảng 20 phút mới tới được nơi cần tới, tôi khom người chống tay vào đầu gối thở dốc, trái tim trong ngực đập bịch bịch nhanh đến mức chẳng thể đếm nổi được nhịp đập. Nhìn thấy bác bảo vệ, tôi mới chột dạ nhận ra khu chung cư này muốn ra vào phải có người sống ở trong đây đi cùng, mà tôi thì lại không muốn anh biết, đành chơi liều lấm lét nhìn bác, ấp úng
– Bác…bác cho cháu vào trong bác nhé…
Tôi cứ tưởng bác bảo vệ không nhớ tôi là ai, ấy vậy mà khi tôi vừa nói xong, bác liền mỉm cười hỏi
– Người nhà của Dương đúng không, lâu lắm rồi mới nhìn thấy cháu nhé, càng ngày càng xinh xắn ra..Thế đã có người yêu chưa, chưa có bác giới thiệu cho thằng cháu của bác nhé..
Tôi chẳng biết trả lời bác ra sao nên chỉ có thể cười hì hì cho qua chuyện, nhanh chân chạy lại đi về hướng thang máy dẫn lên tầng của anh, suốt quãng đường không khỏi suy nghĩ đến nhiều viễn cảnh chúng tôi sẽ làm gì khi gặp lại, đầu óc càng thêm mông lung mà nghĩ vẩn vơ. Đứng trước cửa phòng đóng im lìm, tôi lưỡng lự một hồi cũng lôi từ trong cặp ra chiếc chìa khóa mà anh đưa tôi trước đó ra tra vào ổ, sau đó đẩy cửa đi vào.
Tháo giày đặt vào lên kệ, tôi với lấy đôi dép bông màu hồng phấn vẫn còn được đặt trong hộp xỏ vào chân, sau đó tiếp tục ngó nghiêng đi vào phòng khách. Căn phòng chỉ để duy nhất bóng đèn mờ mờ màu vàng nhạt, nhìn lướt chung quanh mọi thứ vẫn như vậy chẳng hề thay đổi so với lần đầu tôi đến, duy nhất có một thứ khác chính là sự xuất hiện chiếc gối ôm màu hồng dành cho con gái đặt trên ghế sofa.
– Vừa mới đến à, sao không gọi cho tôi.
Quay mặt về phía cửa phòng, thấy anh đứng đó nhìn tôi với ánh mắt đầy cưng chiều, tâm trạng tôi liền trở nên rộn ràng chạy ù lại, chẳng ngượng ngùng mà vòng tay ôm lấy eo anh, đáp trả.
– Em vừa thi xong, nhớ anh quá nên phải chạy tới đây ngay…Chú của em đã đỡ hơn tí nào chưa, còn đau không.
– Không đau, nhưng hiện tại đang có chút khó chịu.
Nói xong chẳng đợi tôi phản ứng anh đã cúi xuống ngậm chặt lấy môi tôi hôn mãnh liệt, chẳng mơn trớn như những lần trước mà trực tiếp tách hàm răng tôi ra đưa lưỡi vào càn quét mọi ngóc ngách, bàn tay cũng không an phận mà cởi từng lớp áo trên người tôi xuống, sau đó là vân ve kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên da thịt tôi khiến tôi không khỏi rùng mình mà rêи ɾỉ, nói năng trở nên lộn xộn.
– Chú…chú…
Tôi vừa dứt lời, trước ngực bỗng dưng truyền đến cơn đau nhói khiến tôi vô thức đưa hai tay lên ôm lấy đầu của anh mà cào nhẹ, cả người vặn vẹo cong lên khó chịu theo từng kɧoáı ©ảʍ anh mang lại, Ngón tay vô tình chạm nhẹ vào vật cứng rắn cách lớp vải mỏng phía dưới bụng anh, tôi biết anh chẳng thể nào kiềm chế được nữa, xấu hổ lí nhí.
– Mình vào phòng đi anh…Ở đây…không…không tiện.
Nghe tôi nói vậy, anh vẫn không có ngẩng mặt lên, bàn tay rời khỏi ngực tôi luồn xuống cởi chiếc cúc quần jean, giọng khàn khàn..
– Vũ, lần sau đừng mặc quần chật như vậy nữa…rất khó cởi.
Tôi xấu hổ ừm một tiếng đáp trả anh, bước chân theo sự dẫn dắt của anh di chuyển vào trong phòng, toàn thân đổ ập xuống chiếc đệm êm ái. Chúng tôi cứ mải mê chìm đắm trong khoái lạc thì đột nhiên lúc này, tiếng chuông điện thoại trong cặp vang lên réo rắt khiến tôi bừng tỉnh thoát khỏi cuộc hoan ái cùng anh, khẩn trương tới mức chỉ kịp vơ lấy chiếc khăn quấn vào người vội vàng chạy ra phòng khách. Tôi biết người gọi đến cho tôi là mẹ, chưa kịp nói thì đầu giây bên kia, mẹ tôi đã nhanh hơn cất giọng.
– Vũ, con về đi, mẹ đưa con ra sân bay trở về Hà Nội.
---------