Chương 16
CHƯƠNG 16Nhìn chằm chằm về phía trước, nước mắt trên khuôn mặt tôi tràn xuống mỗi lúc một nhiều chẳng khác gì đê vỡ khiến cho tầm nhìn trở nên mờ mịt. Tôi chẳng rõ đám đông trước mặt họ đang làm và nói gì, tôi chỉ biết bước chân tôi loạng choạng ngã rất nhiều lần mới có thể đến được chỗ xảy ra tai nạn, mặc dù cơn đau trên khuỷu tay lúc này cũng hành hạ tôi không ít.
Vài giây sau đó cũng tới nơi, đập vào mắt tôi chính là máu loang lổ thành một vũng lớn sực lên mùi tanh nồng, cả người nạn nhân mặc áo sơ mi trắng bị cuốn vào nằm gọn trong gầm xe ,l*иg ngực phập phồng yếu ớt từng hơi thở khó nhọc. Nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc ấy, nhìn thấy thân hình dỏng cao gần gũi ấy, tôi như người điên loạn lao nhanh vào đám đông, vừa khóc vừa gào lên đau đớn.
– Hoàng…Hoàng…
Tâm trí tôi lúc này trở nên hoảng loạn, phải thật khó khăn tôi mới không kích động quá mà ngất xỉu, tay quơ bừa lấy một người đứng gần đó chẳng biêt là trai hay gái, nói trong run rẩy.
– Làm ơn, giúp cháu gọi cấp cứu..làm ơn giúp bạn cháu..
Tôi vừa nói xong, cả người được một bác gái ôm lấy kéo sang chỗ khác, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng an ủi.
– Cháu gái, cháu bình tĩnh lại đi, cô chú sẽ giúp cháu gọi xe cấp cứu đến…Bây giờ cháu có số điện thoại người nhà của cậu kia thì gọi cho họ đến đây.
Nhắc đến số điện thoại, tôi không có số điện thoại của Viễn, cũng chẳng có số điện thoại của người thân cậu ấy trong này, thì lấy đâu ra mà gọi cơ chứ. Bất giác tôi nhớ đến ngôi nhà Hoàng đang ở, cả người đứng bật dậy tính lao đi thì ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt quen thuộc ấy đang loay hoay trong đám đông, miệng run run gọi lớn.
– Hoàng…Hoàng ..
Lần này, đáp lại lời tôi gọi chính là kéo tay thật mạnh đi khỏi đó, sau là cái ôm thật chặt của Hoàng, cái ôm siết chặt như muốn nghiền nát tôi ra thành từng miếng vỡ vụn, theo đó là giọng nói ngắt quãng vẫn còn mang theo sự sợ hãi.
– Vũ, tôi ở đây rồi, tôi không sao hết, tôi không sao, đừng khóc nữa…
Nhớ đến hình ảnh máu me ghê rợn ấy, tôi càng thêm hoảng sợ, hai tay túm lấy vạt áo của Hoàng đến nhăn nhúm gần như muốn xé rách nó ra, không kiềm chế được cảm xúc khóc mỗi lúc một lớn, vừa khóc vừa run run nói.
– Tôi…tôi cứ tưởng người nằm trong đó là cậu…tôi..tôi cứ tưởng cậu sẽ bỏ tôi mà đi…Tôi..đã rất sợ…Tôi…
– Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không để cậu bị hù như vậy nữa..( đẩy vai tôi ra, Hoàng đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt tôi, an ủi )… Ngoan nào, tôi đưa cậu về nhà, tay cậu xước hết rồi này, để bám bẩn sẽ bị nhiễm trùng phải đi bệnh viện ấy.
Nói xong Hoàng kéo tôi lướt qua đám đông, thế nhưng hai chữ “ bệnh viện “ kia lại khiến cho bước chân tôi trở nên khựng lại, từng câu nói lo lắng của chị Hạ lại dội về…Chị nói chú bị người ta đâm, chị nói chú đang nguy kịch, chị nói bác sĩ không dám hứa cuộc phẫu thuật sẽ thành công, chị nói tôi nói địa chỉ cho chị để anh Dịch tới đón. Thế nhưng tôi đã làm cái gì đây, tôi không mở nguồn điện thoại, tôi vô tình quên đi lời chị dặn, tôi vô tình quên mất đi việc chú đang giành giật sự sống với thần chết mà chỉ chú tâm lo lắng cho Hoàng. Trời ơi, sao tôi lại tàn nhẫn đến như thế này, sao tôi lại phụ bạc đến như thế này.
Chú vì xử lí vụ việc đám thằng Tiến với con Như cho tôi mà bị đồng bọn của chúng nó trả thù, chú vì tôi mà không màng đến nguy hiểm, chú yêu tôi bất chấp kể cả khi biết tôi bị làm nhục bởi mấy thằng đồϊ ҍạϊ ấy. Chú coi trọng nâng niu như một bảo vật, đến to tiếng cũng chẳng dám, vậy mà tôi… tôi lại vì lo lắng cho Hoàng gặp phải tai nạn mà vô tình không nhớ đến chú đang chờ tôi, nhớ đến người tôi yêu đang nguy kịch. Tôi…tôi…điên thật rồi..tôi thật sự điên rồi.
Buông tay Hoàng ra, tôi nhìn cậu ấy buông lời.
– Cậu về trước đi, tôi phải đi có việc…tôi..tôi không về đâu…
Nói xong, tôi chẳng để ý đến cảm xúc của Hoàng mà xoay người chạy thật nhanh về hướng ngược lại, chạy hết sức mặc cho đôi chân trần đau nhói khi dẫm phải những hạt sỏi đá dưới lòng đường, mặc cho chúng ghim sâu vào da thịt vẫn chẳng màng tới. Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ là phải đến bệnh viện càng nhanh càng tốt, phải ở bên chú cùng chú vượt qua thời khắc nguy hiểm ấy cho dù không được vào trong phòng phẫu thuật, bởi vì tôi biết, tôi biết chú rất cần tôi.
Tôi cứ như người mất phương hướng chạy lao thẳng dưới lòng đường quốc lộ hòa mình giữa những dòng xe cộ đông đúc, tôi cũng chẳng để ý tới đèn giao thông chuyển sang màu gì đã lao vυ't sang đường, cho đến khi nghe thấy tiếng xe phanh kít lại rồi đâm sầm một tiếng thật lớn cùng với mùi cao su cháy bốc lên mới hoàn hồn nhận thức được việc mình đang gặp phải.. Tôi…nếu không phải do người lái xe này nhanh tay, có lẽ tôi lúc này cũng sẽ nằm gọn trong gầm chẳng khác gì người thanh niên ở đoạn ngã tư kia.
Nhìn chiếc xe ô tô đâm vào làn phân cách đến bẹp dí đầu, chân tay tôi chẳng thể kiểm soát nổi mà trở nên run lẩy bẩy, cứ chôn chặt tại chỗ chẳng thể nào nhúc nhích nổi. Tôi chẳng biết vừa rồi tôi có đi sai luật hay không vì tâm trí tôi lúc ấy vô cùng hoảng loạn, nhưng hiện tại thì tôi đủ tỉnh táo để biết tôi sắp phải đối mặt với một đống rắc rối khi chủ nhân của chiếc xe đó bước xuống, nhìn tôi tuy không chửi bới nhưng giọng nói cất lên mang theo sự giận dữ.
– Cô gái, cô có biết là đèn xanh thì cô không được phép sang đường không hả, cô muốn chết thì cũng đừng lôi theo người khác chết cùng chứ.
– Tôi…tôi…tôi xin lỗi…Là tôi có việc gấp quá nên …anh thông cảm…tôi không cố ý…Anh..anh đừng gọi công an đến được không…( nhìn đầu xe bẹp rúm gần như hỏng nát, nếu sửa lại cũng phải tốn rất nhiều tiền, tôi cố nuốt nước bọt ngập ngừng nói mặc dù biết có khi làm cả đời cũng chẳng thể trả nổi)…Tiền sửa xe…tôi..tôi hiện tại không có để trả anh…Tôi…anh cho tôi số điện thoại, tôi sẽ liên lạc.
Người đàn ông trước mặt đảo mắt nhìn tôi một lượt, quần áo máu mê be bét, chân trần cũng túa máu chẳng kém gì, khuôn mặt thì tèm lem nước mắt đến bẩn thỉu, mái tóc rối tung lên như tổ quạ, trông bếch nhếch đến thảm hại, có lẽ xuất hiện chút thương xót nên xua tay.
– Được rồi, được rồi, không sao là tốt rồi, tôi cũng không có ý định gọi công an giao thông đến can thiệp cho thêm to chuyện. Về chuyện chiếc xe, tôi vẫn còn bảo hiểm nên không mất phí sửa chữa, cũng may cho cô đấy, nếu không cô nghĩ cô có mấy trăm triệu đền cho tôi à.
Nghe anh ta nói vậy, tôi chỉ biết cảm ơn rối rít, sau đó quay người chạy đi tiếp thì cổ tay bị kéo lại, người đó không ai khác là Hoàng. Cậu ấy nhìn chiếc xe rồi lại nhìn tôi, ánh mắt nong nên giận dữ, giọng quát lớn.
– Cậu bớt nông nổi lại cho mình, cậu có biết suýt chút nữa cậu bị tông rồi không hả.
Tôi lúc này chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến những lời cậu ấy nói, nên chỉ có thể đáp trả qua loa.
– Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý …cậu về đi không người nhà lo.
Hoàng thấy tôi không có ý định về nhà thì càng tức giận hơn, cậu ấy bóp mạnh lấy vai tôi lắc liên tục, rít lên.
– Cậu nhìn cậu lúc này xem , trông có khác gì bệnh nhân trốn trại không hả…( lôi mạnh tay tôi, Hoàng lại nói tiếp ) …Cậu vội vàng đi gặp ông chú kia để làm gì, cậu vì ông ta mà để bản thành ra như thế này có đáng không hả, có đáng không cơ chứ.
Tôi vùng vẫy khỏi tay Hoàng, cũng hét lớn không kém.
– Đáng, chú ấy đáng được tôi làm như thế, cậu thừa biết điều đấy rồi còn hỏi lại làm gì…
– Vậy tôi hỏi cậu, trong khi cậu ở đây thì ông ấy ở đâu mà không tới đón cậu, ông ấy ở đâu mà để cậu phải chân trần chạy đi tìm ông ấy trong đêm hôm đầy sương lạnh như thế này, suýt còn nữa còn bị xe tông chết…Ông ấy đâu hả, ông ấy “ chết “ ở đâu rồi hả.
– Cậu im đi, tôi không cho phép cậu nói chú ấy như thế.
Tiếng chát thật lớn vang lên trong không gian yên ắng khiến tôi bừng tỉnh, đôi đồng tử co rút lại khi nhận thức được việc mình đang làm. Nhìn lên cánh tay của tôi, nhìn lên gò má Hoàng đang hằn lên những dấu tay đỏ ỏn, tôi không nghĩ rằng bản thân lại mất kiểm soát tát cậu ấy một cái thật mạnh như vậy. Suốt 10 năm cùng chơi cùng lớn, ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên tôi với Hoàng cãi nhau, gây lộn đến mức như thế này.
Cảm giác tê dần ở lòng bàn tay chạy tới đại não, tôi ngước lên đối mặt với cậu ấy, đôi môi mấp máy, khó khăn lắm mới có thể cất lên thành lời.
– Hoàng…tôi..tôi xin lỗi…tôi không cố ý…Tôi biết lúc này cậu không muốn nghe tôi nói điều này, nhưng tôi thật sự phải đi, chú Dương….
Chẳng để cho tôi kịp nói hết, Hoàng đã gào lên cắt ngang.
– Đừng có nhắc tên ông ta trước mặt tôi, tôi không cần phải nghe cậu giải thích.
– Cậu phải nghe, bởi vì tôi…chú Dương…chú ấy…
Hoàng quay người cười lạnh, đưa tay quệt đi dòng máu rỉ ra nơi khóe môi, sau đó lại đáp trả tôi với vẻ mặt bất cần.
– Tôi chính là không thích nghe một từ nào nữa liên quan đến ông chú già chết tiệt kia…Vũ, tôi không nghĩ rằng chỉ vì cái người mới quen có vài tháng mà cậu lại vô tình đến mức đạp đổ đi những gì tôi với cậu có suốt mười năm qua.Tôi không ngờ luôn ấy, không ngờ cậu lại tuyệt tình đến như vậy ấy.
Nhìn lên chiếc bảng điện tử quảng cáo của một quán làm nail gần đó, thấy đồng hồ đã là hơn 10 giờ, tôi hít một hơi thật dài dứt khoát xoay người đi tiếp, không quên để lại câu nói cho Hoàng.
– Hoàng, tôi chưa bao giờ muốn tình bạn của tôi với cậu bị rạn nứt…Cái tát ấy là do tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình nên mới có, tôi thật sự xin lỗi…Chú Dương…lúc này chú ấy cần tôi, tôi không thể bỏ mặc chú ấy được…Tôi…không thể không đi.
Nói rồi tôi chạy lại thục mạng chạy tập tễnh đi về phía trước, mặc kệ Hoàng cô đơn đứng đó giữa những cái nhìn đầy tò mò của những người đi đường.
Chạy được một đoạn khá xa, hai bên đường đều trở nên vắng vẻ, âm u đến rợn người. Bình thường tôi là một đứa nhát như cáy, nhưng lúc này trong đầu chỉ toàn sự lo lắng cho chú nên không còn để tâm đến việc đoạn đường này đã từng xảy ra vô số vụ tai nạn thương tâm, vẫn rảo bước thật nhanh.
Đột nhiên bên cạnh vang lên phanh kít của xe mô tô phân khối lớn khiến tôi giật mình muốn rớt tim ra ngoài, chưa kịp định thần lại được việc gì xả ra thì sau đó liền nghe thấy có tiếng người gọi.
– Vũ, lên xe đi anh đưa tới bệnh viện.. sao điện thoại gọi mãi mà không liên lạc được vậy
Nhờ ánh đèn mờ mờ từ những cột đèn chiếu xuống, tôi cũng nhận ra được người đó là anh Dịch, giọng gấp gáp đáp trả.
– Em…chú Dương thế nào rồi anh, anh chở em đến đó đi….Nhanh lên anh
Anh Dịch với chiếc mũ đưa cho tôi, sau đó trầm giọng trấn an, tuy nhiên trong câu nói ấy tôi vẫn nghe ra được sự bất lực lẫn run rẩy.
– Đã được đưa vào phòng phẫu thuật rồi, các bác sĩ ở đó đều là bác sĩ có thâm niên trong ngành y, nên em cũng đừng lo lắng quá..Với cả…( ngập ngừng mấy giây, anh Dịch nói tiếp ) …Dương nó biết em lo lắng cho nó như vậy, nhất định nó sẽ vượt qua thôi.
Tôi biết mọi việc không có dễ dàng như những gì anh Dịch nói, tôi biết là anh đang an ủi tôi trong khi thật sự vợ chồng anh cũng không chắc chắn điều gì sẽ ập đến lúc này, tôi biết tất cả mọi người đều sợ tôi gục ngã nên mới tỏ ra như vậy. Nên sau khi nghe xong những lời này, tôi vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch đầy thê lương, nhỏ giọng đáp trả anh trong tiếng nghẹn.
– Vâng, em biết rồi ạ, em không sao đâu anh…Em tin chú ấy sẽ không bỏ em lại một mình đâu
– Vậy được rồi…Đội mũ vào rồi bám chắc lấy anh nhé, anh đi nhanh đấy
Nói xong anh Dịch nổ máy quay ngược xe lại rồi lao vυ't với tốc độ chóng mặt, thậm chí khi đi qua chỗ tai nạn tôi còn chả kịp nhìn thấy cậu ấy còn ở đó hay không.Tôi không biết chú nằm ở viện nào, tôi cũng không biết con đường đến đó ra sao, tôi chỉ biết tầm năm phút sau đó, tôi với anh Dịch cũng có mặt tại bệnh viện. Ngước lên nhìn tầng duy nhất còn sang đèn, tôi hỏi anh.
– Chú Dương ở tầng đó đúng không hả anh
Nhận được cái gật đầu của anh Dịch, tôi chẳng đợi anh nữa mà phi ngay về lối cầu thang bộ chạy một mạch lên tầng bốn, trong quá trình đi ấy chẳng thoát khỏi việc va phải hết người nọ đến người kia. Tới nơi, nhìn thấy chị Hạ đứng đó nói chuyện với ai đó, tôi lao đến túm lấy chị hỏi dồn dập.
– Chị, chú Dương sao rồi, chú ấy đã được ra chưa, vết thương có nặng lắm không chị
Chị Hạ thấy tôi kích động như vậy thì vỗ vỗ lấy tay tôi, đáp trả.
– Vũ, cậu ấy vào đó cũng được 2 tiếng rồi, bác sĩ vẫn đang tích cực phẫu thuật gấp.
Chị Hạ vừa nói xong thì bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật cũng đẩy cửa đi ra, ông đưa tay tháo khẩu trang xuống, nhìn một lượt rồi hỏi.
– Mọi người đều là người thân của bệnh nhân Đình Dương đúng không…( đẩy gọng kính lên, vị bác sĩ đó nói tiếp )… Qua kết quả CT 160 lát, chúng tôi xác định bệnh nhân bị thủng rách gan, tràn dịch màng phổi và xuất huyết nội rất nhiều. Ngoài ra, cung xương sườn 5, 6 bệnh nhân còn bị gãy nứt do lưỡi dao đâm vào. Chúng tôi đã phẫu thuật khâu vết thương phổ và gan, tiến hành dẫn lưu khí và máu màng phổi, làm sạch ổ bụng. Bệnh nhân mất khoảng 1500ml máu và được truyền 6 đơn vị máu trong quá trình mổ.
Nghe bác sĩ nói vậy, tôi chẳng kiềm chế được sự hoảng loạn của mình tiến lên túm chặt lấy tay ông ấy, miệng run run nói năng lộn xộn.
– Bác sĩ, vậy…chú…chú ấy…vết thương,,,còn khả năng đe dọa đến tính mạng không vậy… chú ấy…chú ấy không sao đúng không ạ..
Vị bác sĩ già nhìn tôi, đáy mắt ông hơi trầm ngâm , sau đó gật đầu
– Hiện tại cậu ấy đã qua được cơn nguy kịch, tuy nhiên vẫn cần phải điều trị chăm sóc đặc biệt và theo dõi sát sao quá trình dưỡng bệnh trong mấy ngày tới…Còn nữa, cháu bé, tôi thấy vết thương của cháu cũng không nhẹ đâu, mau bảo người nhà dẫn sang phòng sơ cứu đi
Chị Hạ nghe thấy bác sĩ nói vậy lúc này cũng vội xoay người tôi lại, nhìn thấy tôi quần áo đều dính máu khô thì hốt hoảng, gắt nhẹ.
– Trời ơi, cái con bé này, sao lại để bản thân bị thương như vậy hả…( quay sang anh Dịch, chị dặn dò )…Anh ở đây đợi bác sĩ đẩy cậu Dương ra thì theo cậu ấy về phòng nhe, em đưa con bé đi khử trùng đã.Trên người nó toàn vết thương lớn nhỏ chồng chất lên nhau thôi.
Nói rồi chị dìu tôi đi về cuối hành lang cùng dãy,mà tôi lúc này cũng cảm thấy cơn đau đang bắt đầu hành hạ nên cũng không có từ chối. Đặc biệt là dưới lòng bàn chân mỗi lần bước đi đều có cảm giác kệnh kệnh như kiểu bị mảnh đá ghim sâu vào, buốt đến mức chỉ muốn ngồi bệt xuống chẳng đi nữa.
Đến cửa phòng 205, chị Hạ đẩy cửa đi vào, nhìn vị bác sĩ đang ngồi trước vi tính, cất giọng
– Bác sĩ….
Vị bác sĩ trẻ gật đầu với chị Hạ sau đó đứng dậy, nhìn thấy anh ta, khóe miệng tôi kéo lên nụ cười méo xệch, thầm than trong lòng. Đúng là oan gia ngõ hẹp không có sai, cách đây vài tiếng tôi còn khiến anh ta tan cái xế hộp đắt tiền, may chưa phải làm con nợ thì bây giờ lại phải làm bệnh nhân, ông trời đúng là muốn trêu ngươi tôi mà.
---------