Chương 32
Từ lúc ra viện cho đến hôm nay là hơn nửa tháng, tôi không hề gặp lại chú cũng như thấy chú đến đây tìm mình, thú thật bản thân chẳng thể nào vui vẻ nổi. Rõ ràng tôi nói không tha thứ cho chú, nhưng tận sâu bên trong tôi vẫn mong chú đến tìm mình, chú cầu xin mình như những lần trước, thì chắc chắn tôi sẽ lại mềm lòng mà bỏ qua, để cùng chú làm lại từ đầu. Chỉ là, người đàn ông ấy, suốt thời gian qua không hề xuất hiện.Vẫn đi học, đi làm thêm ở một quán nước Long tìm giúp, cuộc sống tẻ nhạt của tôi cứ ngày ngày trôi qua như vậy chẳng hề có lấy được một chút vui vẻ. Thậm chí, mấy ngày hôm nay, tôi nhìn thấy rõ được thái độ xa cách của con Nhung đối với mình, tâm trạng đã xấu lại càng tệ hơn. Nó không nói chuyện với tôi như trước, cũng không có ngồi cạnh tôi, nó coi tôi chẳng khác gì một người xa lạ hết vậy.
Biết tính nó vậy nên tôi cũng chẳng có làm phiền nữa, nhưng câu chuyện bây giờ lại không dừng lại ở mức độ hết chơi thì thôi, mà đã chuyển sang một nấc tiến mới, đó là tôi băt đầu bị chúng nó tụ tập nói xấu, chơi khăm nhiều trò. Mà tệ hơn, trong đám đó, còn có cả con Nhung, cái đứa mà tôi đã từng coi nó là bạn thân của mình.
Chúng nó lôi câu chuyện của tôi ra để móc mỉa, giả chữ viết của tôi để viết thư hẹn những học trưởng khóa trên báo hại mấy lần tôi bị người yêu của họ tìm tới dằn mặt, thậm chí là còn bị đánh. Những lúc như thế, tôi chỉ ước gì bản thân mình có thể mạnh mẽ như cái lúc tôi gào lên với chị Nguyệt, chửi chúng một trận thật lớn cho hả giận. Nhưng rồi tôi lại không làm được, con người tôi, thay đổi cứ như người đa nhân cách vậy, lúc thì điên cuồng mất lí trí, lúc thì yếu ớt chẳng khác gì con chim gãy cãnh muốn bay cũng chẳng được bay.
Ngồi thẩn thơ chẳng chú tâm gì về bài giảng của giáo sư trên bục, tôi đưa mắt nhìn những tán cây trụi lùi ngoài cửa sổ, tâm trí dần trở nên mơ hồ suy nghĩ rất nhiều điều hỗn loạn. Tôi suy nghĩ về những chuyện trước đây, chuyện của tôi với chú, với cô Nguyệt, cảm giác chết lặng lại bất chợt kéo đến, khiến cho bao nhiêu động lực của tôi tan vỡ giống như bọt xà phòng, chẳng còn lại được một chút nào.
Ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, nặng nề như sắp sụp xuốn mặt đất, lắng nghe kĩ còn có thể nghe thấy từng tiếng gió đưa cành cây rung lên phát ra tiếng động xào xạc. Mùa đông cứ như vậy kéo đến mang theo bao nhiêu cái lạnh phủ đầy cõi đất, cái lạnh khiến người khác rùng mình, còn tôi, thì gần như là cảm thấy vô tri, trái tim trong l*иg ngực theo nó đóng băng chẳng còn cảm giác nào hết.
Bên tai văng vẳng từng lời nói của giáo sư về triết lí nhân sinh, đôi mắt tôi mệt mỏi nhắm nghiền, chẳng mấy đã thực sự đổ ngục chìm vào trong giấc ngủ mê man. Mấy ngày nay, tôi ra sức học rồi ra sức đi làm, đêm đêm lại gặp ác mộng thành ra bản thân trở nên thiếu ngủ, hơi một tí chỉ muốn đôi mắt nhíu lại không mở ra nữa. Bởi vì khi ở một mình, tôi luôn bị những chuyện không vui trước kia đeo bám, thậm chí, tôi còn mơ thấy đứa con của chị Nguyệt tìm về đòi mạng tôi, trả thù tôi.
Ngủ một giấc chẳng biết trôi qua bao lâu, lúc tôi tỉnh lại, bốn hướng xung quanh đều tối mù không có người và ánh sáng, trên đầu hai chiếc quạt trần vẫn chạy vù vù như muốn lấy mạng người, tiếng cót két mỗi lần kêu lên đều làm tôi sơn hết gai ốc. Nhịp tim đập bình bịch như người gõ trống, tôi cố trấn tĩnh nỗi sợ hãi trong lòng, mò mẫm tiến về phía cửa mở chốt, nhưng thật chó má khi mà mọi lối thoát ra ngoài đều đã bị khóa chặt.
– Mở cửa, mở cửa ra cho tôi… Có ai không, cứu tôi với, cứu tôi với.
Tôi mò mẫm điện thoại trong túi muốn gọi cho Long, nhưng không thấy điện thoại đâu mà chỉ còn lại mấy tập sách vở bị cắt nát. Tôi bật điện trong lớp, nhưng bóng không sáng, dường như nó đã bị người khác tháo xuống hoặc cắt đứt mất nguồn điện cấp vào.
Không bật được điện, không có điện thoại, tôi ra sức gõ mạnh vào cánh cửa gào thét thật lớn hi vọng sẽ có ai đó đến đây cứu mình, nhưng tôi có gào khản cổ như nào vẫn không có một ai tới hết.
Phía sau gáy vẫn phảng phất từng cơn gió lạnh lướt qua, tôi rợn người hét ầm lên ngồi sụp xuống đất, cả người run bần bật nắm chặt tay ngồi co ro nơi góc tường, nước mắt chẳng thể nào kiềm chế được nữa mà bật khóc nức nở. Tôi hận đám cái Nhung, sao nó lại có thể chơi khăm tôi như thế, tôi đâu có làm gì nó hay ghen tị gì với nó đâu. Tôi học không giỏi, tôi không xinh, sao cứ hết người này tới người khác luôn tìm cách vùi dập tôi, tìm cách hãm hại tôi.
Khóc đến tuyệt vọng, hét đến lúc mệt nhoài mà vẫn không có được sự giúp đỡ, tôi cuối cùng cũng buông xuống để mặc cho số phận đày đọa, chẳng tiếp tục cố gắng tìm kiếm sự thương hại từ ai. Tôi mò mẫm trở về bàn của mình, ngồi xuống gục mặt, lặng lẽ chờ đợi cái kết ập tới cho dù nó có là gì đi chăng nữa. Thế nhưng đúng lúc này, cánh cửa sổ lại được đẩy ra kêu kẽo kẹt từng hồi, sau đó là ánh đèn pin heo hắt in rõ bóng người đứng ở bên ngoài nhìn vào, chẳng rõ là trai hay gái.
Ban đầu, lúc nhìn thấy tôi thật sự rất sợ, thậm chí tim còn suýt chút nữa ngất đi nếu không phải bản thân còn nhìn thấy người đó ném vào bên trong phòng một vật gì đấy rồi vội quay người bỏ chạy. Còn tôi, tôi chỉ biết đập mạnh vào tấm kính gọi trong sự run rẩy.
– Nhung, có phải là cậu không, là cậu đúng không? Mở cửa cho mình, mở cửa cho mình đi.
Sau khi tôi vừa dứt lời, cái bóng đen đó cũng ngay lập tức khựng lại, khỏi nói cũng biết tôi đã sung sướиɠ như thế nào, càng luống cuống gọi lớn.
– Nhung, mở cửa cho mình đi, mở cửa ra cho mình đi. Nhung…Mình biết là cậu mà.
Thế nhưng đáp lại những lời van xin của tôi vẫn chỉ là tiếng vù vù của chiếc quạt trần, của những tiếng còi xe inh ỏi ở xa xa đoạn đường quốc lộ ngoài kia, chứ chẳng phải là tiếng nói của Nhung, hay của một người nào khác.
Bóng đen không di chuyển, tôi thì vẫn ra sức đập mạnh vào khung cửa gào thét trong vô vọng, tệ hơn nữa, tôi còn ngửi thấy mùi khí CO2 nồng nặc ngay bên cạnh của mình. Khí CO2, không được, tôi phải ra khỏi đây, nếu không tôi nhất định sẽ không trụ được mất.
– Nhung, mở cửa, mở cửa ra…
Lần này, tiếng gào thét của tôi đã thành công khiến cho cái bóng ấy quay lại, trớ trêu thay thật sự chính là con Nhung. Nó tiến về phía cửa đối diện với tôi, nhìn tôi đầy uất hận, cái ánh mắt chẳng khác với chị Nguyệt là mấy, miệng rít lên.
– Tại sao tao phải mở cửa cho mày, sao tao phải cứu mày. Mày đáng bị như bây giờ, mày đáng chết, tao muốn mày phải chết, mày hiểu không hả.
Từng lời nó nói ra, lạnh lẽo chẳng khác gì một con quỷ dữ, hết cười rồi lại khóc dường như nó phải chịu nỗi đau đớn gì đó khủng khϊếp lắm. Nó là đứa tôi coi là bạn thân, tôi đâu có làm gì có lỗi với nó, sao nó lại hãm hại tôi cơ chứ.
– Mày điên rồi, mở cửa ra cho tao. Tao không làm gì mày sao mày lại hãm hại tao, mở cửa ra.
Trong phòng kín như bưng, khí CO2 bây giờ càng lúc càng bốc lên nồng nặc khiến cho đầu óc tôi bắt đầu trở nên choáng váng, mơ hồ chỉ muốn xỉu đi ngay tức thì. Tôi đập cửa, cả người lả dần đi nhưng cái Nhung vẫn đứng im ở đó không đoái hoài gì, nó cười ha hê khi thấy sự sống của tôi bắt đầu cạn kiệt. Nó, thật sự muốn tôi chết…
– Nhung… Nhung, mở cửa ra cho tao..Tao sắp không chịu được nữa rồi.
Tôi thều thào đưa lên lên tấm cửa kính, đến giờ phút hiện tại sức lực đã chẳng còn để mà gào thét hay đập phá gì hết, mà là yếu ớt, lâu nhất cũng chỉ là trụ được thêm vài phút.
– Mày đáng bị như thế… Ai bảo mày cướp Long của tao, sao mày biết tao thích anh ấy mà mày lại ở bên anh ấy. Mày là con khốn nạn, là con đĩ, mày bị như thế này là kết cục mày đáng phải nhận lấy, mày không thoát được đâu.
Tôi lắc đầu, nước mắt loen đây trên gò má xanh xao, đưa đôi mắt mệt mỏi lên nhìn cái Nhung dưới cái ánh đèn pin heo hắt mờ nhạt. Nó, đã từng là bạn của tôi, bảo vệ tôi, giúp tôi, an ủi tôi, vậy mà bây giờ, nó lại là kẻ thù của tôi. Nó vì Long mà sẵn sàng làm như thế này với tôi, sẵn sàng nhìn tôi chết dần chết mòn mới thấy hả dạ, sao nó lại có thể nhẫn tâm như thế cơ chứ.
– Tao với Long, thật sự không hề có gì… Tao với anh ta chỉ là bạn, tao không có cướp của mày, tao không có như thế.
Cái Nhung mặt hằm hằm trợn đôi mắt long sòng sọc lên chiếu thẳng vào tôi, quai hàm bành ra nghiến kén két hận không thể biến tôi thành miếng thịt mà nghiền nát nghiền vụn, tức tối chửi lớn hơn.
– Mày nói láo… Mày nói mày không yêu Long, thế sao suốt thời gian mày nằm viện anh ta lại ở bên chăm sóc cho mày, anh ta vì mày chạy đi chạy lại mà không thèm gặp tao, không thèm nghe điện thoại của tao. Chính mày đã khiến cho anh ấy thay đổi, chính mày khiến anh ấy ngừng nói chuyện với tao. Mày có biết cái cảm giác nói chuyện với người mình yêu mà người ấy lại chỉ có hỏi về người khác chứ chẳng hề quan tâm đến mình nó khó chịu như thế nào không hả. Mày có biết cảm giác đó không, mày biết tao đau đớn như thế nào không ?
– Tao biết, tao còn trải qua cảm giác đấy hơn mày gấp trăm nghìn lần cơ….
Nói xong câu nói này, cả người tôi cũng rơi luôn vào mê man chẳng nhận thức được cái Nhung đang lẩm bẩm cái gì ngoài việc l*иg ngực càng lúc càng trở nên khó thở. Và rồi, tôi lại bắt đầu mơ thấy những viễn cảnh của tôi với chú ngày trước, mơ thấy chú quỳ xuống chân tôi nói lời xin lỗi không ngừng, mơ thấy tôi với chú mỗi người bước đi một con đường riêng chẳng bao giờ gặp lại được nữa. Đau đớn hơn, tôi còn mơ thấy chính mình nhìn thấy chú và chị Nguyệt bên nhau xây dựng tổ ấm của mình, thấy chú nhìn tôi như một kẻ xa lạ. Bọn họ cùng nhau sinh những đứa trẻ, còn tôi, chẳng có đứa trẻ nào ở bên hết, trông thảm hại và đáng thương đến vô cùng.
Một lúc sau tôi lại cảm thấy thân mình bị xóc nảy liên tục, giống như xe đang đi trên đường đầy ổ gà, bản thân muốn mở mắt lắm nhưng cố mấy vẫn không thể được, tôi chỉ biết, bàn tay của tôi được một bàn tay khác nắm lấy siết chặt. Tôi còn cảm nhận được có người chạy theo tôi thở hổn hển, có rất nhiều người nói cái gì đó, tệ hơn, tôi còn cảm nhận được tiếng thở dốc của mình. Dường như, tôi sắp chết rồi, thân thể giống như đang bồng bềnh trôi ở trên mây, gió lớn muốn kéo đi nhưng bên dưới lại có rất nhiều bàn tay giữ chặt kéo tôi xuống dưới, thật khó chịu, càng lúc càng làm tôi yếu ớt. Thậm chí, tôi còn nghe được tiếng người ta nói liên tục.
– Huyết áp ?
– 70, 40.
– Nhịp tim ?
– 70
– Chuẩn đoán sơ bộ, nạn nhân rơi vào hôn mê sâu do hít quá nhiều khí CO2, cần phải cấp cứu ngay nếu không nhất định sẽ rơi vào nguy hiểm, nhanh đưa bệnh nhân đến khoa hô hấp.
Bọn họ còn nói nhiều những từ chuyên ngành khác nhưng tôi chẳng thể nào nhớ nổi, tôi chỉ nhớ một lúc sau đó có người vén mắt tôi lên, lấy đèn pin rọi vào, rồi gấp gáp nói tiếp.
– Đồng tử bắt đầu có dấu hiệu giãn ra, chúng ta không còn kịp thời gian nữa đâu, mau nhanh lên.
*** *** ***
Trải qua rất nhiều cơn ác mộng, lúc tôi tỉnh dậy, trong phòng là một mảng tối om hắt mờ ánh điện ngủ màu vàng, cả người mệt mỏi rã rời giống như từng khớp xương bị mẻ vỡ vụn, mỗi lần cử động là toàn thân dội lại những cơn đau tê tái. Bên thành giường có một bóng người đàn ông nằm ngủ gục bên cạnh, không quá khó để tôi nhận ra được người ấy là Long, nhìn anh ta thật sự mệt mỏi, lo lắng. Có phải vì tôi hôn mê rất sâu không tỉnh lại hay không ?
Cổ họng nghẹn lại chẳng kìm nén được tiếng nghẹn cùng với tiếng thút thít khi nghĩ đến việc mình vừa trải qua, tôi chẳng biết mình chính hành động đó của mình lại thức thức Long dậy. Anh ta ngẩng đầu ngước lên, nhìn thấy tôi khóc thì lo lắng, luống cuống đưa năm đầu ngón tay chai sạn lên lau đi từng giọt, buồn buồn nói.
– Ngọc, em đau ở đâu đúng không, để anh gọi bác sĩ nhé… Em còn đói không ?
Tôi lắc đầu, chẳng thể trả lời Long được mà chỉ biết nức nở, chôn mặt khuôn mặt ướt đẫm vào l*иg ngực của anh ta mà chùi, mà lả đi. Tôi nhớ mọi chuyện cái Nhung đối xử với mình, nhớ đến cơn ác mộng chú chẳng còn quan tâm đến tôi nữa, nhớ đến thời gian hôn mê chẳng hề cảm nhận được nụ hôn quen thuộc của người đó, lòng càng tan nát thêm vỡ vụn. Tôi nhớ chú quá, tôi thật sự rất nhớ người đàn ông ấy, tôi phải làm sao đây, làm sao để đứng lên được đây.
– Ngọc, em nín đi, em ăn cháo nhé, tôi hâm lại cháo cho em ăn ?
Long thở dài đẩy tôi tách mình ra, nhẹ nhàng từng động tác dựa gối cho tôi tựa người vào thành giường, tay chân tất bật lấy cháo từ chiếc cặp l*иg ra bỏ vào lò vi sóng hâm lại, bóng lưng bận rộn càng làm tôi thấy tội lỗi nhiều hơn. Tôi nhớ lại lời Nhung nói Long yêu tôi, ánh mắt lại xẹt qua những tia đau buồn.
Nó cũng giống chị Nguyệt, yêu quá mù quáng nên chọn cái cách tiêu cực như vậy, chứng tỏ nó phải yêu người đàn ông này nhiều lắm.
Nhớ lại việc cũ xảy ra hôm qua, tôi chợt nhận ra tôi vẫn chưa biết là ai đã cứu mình nữa, là cái Nhung, hay là bảo vệ, hay là Long, chính vì thế liền hỏi anh ta, tất nhiên tôi sẽ chẳng kể ra chuyện mình bị cái Nhung chơi khăm đủ điều như vậy.
– Long, là ai cứu tôi vậy, tôi xảy ra chuyện gì sao…
Long nghe tôi hỏi vậy thì ừm một tiếng trong cổ họng, lấy bát cháo từ trong lò vi sóng ra mang về phía tôi, trầm ngâm rất lâu mới trả lời.
– Là người đàn ông gây ra cho em bao nhiêu thương tổn kia, anh ta đã cứu em. Là anh ra đưa em đến bệnh viện rồi gọi cho tôi tới.
Lúc này, chẳng hiểu sao tôi lại kích động túm lấy tay Long khi nghe anh ta nhắc đến chú, hỏi dồn dập chẳng để ý đến sắc mặt của người đàn ông trước mặt này như thế nào. Tôi bây giờ, chỉ nghĩ về chú, về cái người tôi yêu ấy, trong đầu không ngừng xuất hiện những câu hỏi tại sao chú lại biết được, tại sao chú đưa tôi đến đây rồi mà không ở lại chăm tôi.
– Vậy chú ấy đâu, chú ấy đi đâu rồi, sao chú ấy không ở đây với tôi. Anh nói đi, sao anh im lặng như thế, anh nói gì đi chứ.
Long hơi khựng người trước phản ứng quá khích của tôi, vẻ mặt cứng lại miễn cưỡng cười một cái thật buồn, chầm chập đáp.
– Anh ta đi rồi, từ lúc em nhập viện tới bây giờ anh ta không có quay lại thêm một lần nào hết, cho đến hôm nay là ngày thứ 4 rồi..( nói đến đây Long dừng lại, đặt bát cháo xuống chiếc kệ bên cạnh giường ngồi xuống đối diện với tôi, trầm ngâm nhìn tôi mấy phút mới nhẹ đưa tay lên vuốt những sợi tóc lòa xòa của tôi sang mang tai, buồn bã nói tiếp )… Ngọc, em, vẫn chưa quên được anh ta sao. Sao em vẫn không quên đi người đó, sao em không thử quay lại nhìn tôi, dù một giây cũng không được hay sao ?
– Tôi xin lỗi…
Tôi của bây giờ, chỉ biết lắc đầu liên tục và không ngừng nói xin lỗi với Long, cho dù biết bản thân mình tệ lắm vì đã gây cho người này bao hụt hẫng nhưng thật lòng tôi không thể yêu anh ta được. Vốn dĩ tình cảm của chúng tôi chỉ dừng lại ở mức độ là biết ơn, là bạn bè, còn tình yêu, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu người khác ngoài chú, dẫu biết rằng yêu người kia, đôi chân tôi sẽ phải bước vào than nóng, vào gai nhọn.
Sau câu nói của tôi, bầu không khí trở nên im lặng như tờ chỉ còn nghe thấy tiếng quạt gió điều hòa kêu xè xè nơi góc cửa sổ. Long không nhìn tôi nữa, cũng không có ngồi lại với tôi, mà đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc. Tôi biết, lần này tôi lại khiến cho anh ta buồn và thất vọng nữa rồi.
Vì bị ngộ độc khí CO2 khá nặng, nên tôi chưa thể ra viện ngay được mà mất thời gian một tuần để nằm điều trị cho dứt điểm, mặc cho tôi đã cố gắng xin xỏ bác sĩ rằng bản thân mình đã khỏe. Một tuần đó, tôi vẫn hi vọng được gặp chú, nhưng không, tuyệt nhiên tôi không hề nhìn thấy người đàn ông ấy đâu cả. Có những đêm, nhớ quá chẳng sao chịu được, tôi liều mình ấn số gọi điện cho chú, nhưng đáp lại tôi lại là giọng nói máy không liên lạc được của nhân viên tổng đài. Chú của tôi, có lẽ đã thật sự cắt hết mọi liên lạc với tôi rồi.
Hai mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên tôi thấy bản thân tôi lại thất bại như thế, quỵ lụy vì một người đàn ông không thể nào đứng vững dậy được. Tôi không quên chú đã đối xử với tôi tàn nhẫn như thế nào, tôi cũng không quên chú đã quỳ xuống xin lỗi tôi ra sao, không quên được mọi chuyện. Tôi nửa muốn tha thứ cho chú, nửa lại không muốn, bản thân lúc này chênh vênh đứng giữa chiếc cầu dây lủng lẳng chẳng biết đi về đâu để chọn cho mình con đường đúng đắn nhất.
Nằm viện một tuần, tôi được ra viện, người đưa đón tôi vẫn là Long. Long cũng giống như chú, mặc kệ tôi xa cách hay cự tuyệt như nào vẫn không hề nghe theo, anh ta cứ bắt ép tôi phải nghe lời anh ta không được phép từ chối hay phản bác. Tệ hơn, cái người này bây giờ đã bắt đầu trở nên răn đe với tôi hơn, thi thoảng lại dùng cái giọng điệu giang hồ làm tôi phát sợ.
Đi học lại, tôi vẫn gặp cái Nhung, tất nhiên ánh mắt của nó vẫn luôn ghét tôi như vậy, cái ánh mắt so với đêm đó chẳng hề dịu đi chút nào. Chỉ là lần này, nó không tham gia bàn tán về tôi nữa, nó cũng không tụ tập bắt nạt tôi, mà nó coi tôi như không hề tồn tại. Thế nhưng tôi vẫn không thể nào hiểu nổi, tại sao đêm đó nó lại cứu tôi, tôi cũng đã hỏi nó chẳng phải nó muốn tôi chết hay sao, vậy nó cứu tôi làm gì, nhưng tất cả đều không nhận được câu trả lời, mà chỉ là lời cảnh cáo.
– Tao vẫn không ngừng ghét mày, cho nên mày đừng cảm thấy vui vẻ. Lần này mày không chết, là do mày cao số thôi. Tao bây giờ, thay vì muốn nhìn thấy mày chết, tao lại muốn nhìn xem cuộc sống của mày thê thảm ra sao.
Nó nói xong với tôi liền đi thẳng vào trong lớp, bỏ lại tôi đứng đó với bao khó hiểu muộn phiền. Tôi căn bản thật sự không thể nào hiểu nổi được nó đang ám chỉ tôi điều gì hay chỉ là lời nó nói xuông nữa. Từ ngày lên thành phố học, tôi đã biết thân biết phận rất hạn chế trong mối quan hệ của mình, ấy vậy mà không ngờ tôi lại gặp nhiều rắc rối đến như thế.
Lắc đầu xua đi những suy nghĩ mông lung đó ra khỏi đầu, tôi trở về chỗ ngồi của mình đặt phịch chiếc cặp xuống bàn rồi chạy ra ngoài đi vệ sinh, lúc quay vào tới nơi tiếng chuông giờ học tiếng theo lại réo. Mệt mỏi cùng với cơn sốt vẫn chưa giảm hẳn, người tôi lại bắt đầu lâng lâng như đang trôi bồng bềnh trên mây, mí mắt phút chốc chẳng mở nổi nữa lại chìm vào giấc ngủ miên man. Chỉ là lần này, giấc ngủ của tôi chưa kéo dài được bao lâu bả vai tôi đã bị người khác vỗ nhẹ gọi dậy, thúc giục.
– Ngọc, ngọc, dậy đi em…Có người tới tìm em đó.
Uể oải ngóc đầu dậy, tôi hí mắt nhìn đám người trước mặt với khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, che miệng ngáp dài mấy cái, toàn thân bỗng dưng cứng lại khi đập vào đồng tử của tôi là bóng dáng của chị Nguyệt. Chị ta, mặc trên người bộ cảnh phục như thường ngày, đi cùng với mấy người công an khác đứng trong lớp học của tôi, nhìn tôi như có như không cười cười, sau đấy tiến lại, giọng giả lả.
– Cháu bé, chúng tôi có lệnh bắt cháu vì tội sản xuất trái phép và buôn bán trái phép hàng trắng, mời cháu theo tôi về trụ sở để hợp tác điều tra.
Tôi nhíu mày, nhắc lại lời chị ta nói trong giận dữ. Người đàn bà này, thế mà vẫn không chịu buông tha cho tôi.
– Hàng trắng, ma túy, buôn bán… Cô Nguyệt, cô điên à mà lại kết tội cho tôi mấy cái tội danh này. Cô có tin tôi kiện cô tội vu khống không ?
– Vu khống… cháu gái, giấy có lệnh của Bộ trưởng, dấu đỏ hẳn hoi, cháu đừng nói cháu không biết đây là thật hay giả nhé.
Tôi đưa mắt nhìn vào tờ giấy chị ta cầm trên tay, đúng thật là lệnh bắt giữ tôi với cái tên LÊ MAI NGỌC, tội danh đúng y như những gì người đàn bà này nói, không sai một từ nào.
Siết chặt chúng trong tay, tôi uất hận nhìn chị ta đầy giận dữ, gằn từng tiếng phẫ hận. Có ngu mà tôi không biết con quỷ này đang hãm hại tôi, tôi từ ngày đó đến bây giờ tôi không hề còn dính dáng đến hàng trắng, sao có thể kết tội tôi dễ như vậy, tôi đâu có ngu.
– Giấy thì sao, bằng chứng đâu mà chị dám kết luận tôi liên quan đến nó. Bà chị à, cái gì cũng phải có bằng chứng, không có bằng chứng chị dám bắt tôi ư, định lợi dụng chức quyền chèn ép dân lành à.
Bị tôi nói lại, chị ta hận lắm, quai hàm bành ra nghiến ken két như thế kia cơ mà, chắc màn sau lại là cái tát với túm tóc như những lần trước đây. Thế nhưng trái ngược với những gì tôi nghĩ lúc ấy, chị ta vẫn cười như không cười, tiến lại lôi chiếc cặp của tôi ra rũ mọi thứ bên trong xuống sàn. Sách vở bút biếc đều rớt hết ra, không có một cái gì, chị ta đen mặt, còn tôi thì hả hê lắm. Thế nhưng bản thân còn chưa kịp buông lời mỉa mai, người đàn bà kia đã lôi ra từ trong ngăn cặp kéo khóa của tôi một bánh được bọc kín giống như như bao thuốc lá dơ lên trước mặt tôi, cái mùi của nó, có chết tôi vẫn không thể nào quên được.
– Sao nào, không còn gì để cãi nữa đúng không… ?
---------