Ánh Dương Tàn

Chương 13

Chương 13
Giam mình trong căn phòng tối đen như mực chẳng hề có lấy một chút ánh sáng nào, toàn thân tôi phút chốc ấy trở nên vô lực chẳng khác gì một xác chết, đau đến nghẹn thở, sợ hãi thi nhau ập tới chẳng khác gì cơn lũ bị vỡ đập ngày mưa lớn.

Tôi không biết bản thân mình đã trở về phòng trọ như thế nào, tôi chỉ nhớ máng máng khi những bức ảnh ấy đập vào mắt, tôi thật sự không thể nào mở miệng ra để thanh minh được với bất kì ai, cũng chẳng tìm được sự giúp đỡ từ ai.

Tôi khi đó chỉ có một mình, còn tất cả bạn học trong lớp, ai cũng lên tiếng thì thầm những lời cười cợt, những comment tục tĩu trên facebook vẫn cũng liên tục hiện ra không có dấu hiệu dừng lại. Thậm chí nó lan rộng tới mức cồng đồng mạng còn tìm được nơi tôi học và tụ tập trước cổng trường chỉ để xem mặt đứa con giáp thứ 13 là tôi ngoài đời thật sự trông như thế nào.

Tôi đã nghỉ hai ngày không tới lớp, cánh cửa cứ đóng im lìm không dám mở ra. Tôi không nhìn thấy mặt những người ngoài kia, nhưng tai tôi vẫn nghe thấy lời họ nói, tất cả, đều là những lời chẳng hay ho gì. Thậm chí, hồi sáng buổi bác chủ nhà còn đến và nói với tôi rằng, tôi nên chuyển chỗ ở khác, tiền đặt cọc bác ấy sẽ trả lại hết cho tôi, coi như mấy ngày qua để tôi ở đợ. Bác nói khu nhà trọ của bác mấy hôm nay cũng bị người ta bàn tán nhiều, làm kinh doanh mà để bị mang tiếng xấu thì không bao giờ làm được, nên tôi chỉ còn cách là đi khỏi.

Hơn thế, có người quá khích còn vỗ cửa tôi ầm ầm và nói rằng: “ Đồ thứ con đĩ, chân ướt chân ráo lên thành phố đã dở thói lăng loàn cướp chồng người khác, mau cút đi để cho khu này được yên ổn “.

Giây phút đó tôi chẳng thể nào đáp lại được gì nữa, vì cuối cùng tôi cũng hiểu, cho dù tôi có giải thích, có nói rằng mọi chuyện đều không phải như thế, thì trong mắt họ tôi vẫn là kẻ không có đạo đức, không có giáo dục. Tệ hơn, nói tôi chán chê, họ bắt đầu quay sang chỉ trích chú, chỉ trích một người chiến sĩ công an là chú lại là kẻ đàn ông bội bạc, chán cơm thèm phở. Chỉ trích chú rằng chú là một người của Đảng lại có thể gian díu với một đứa đã từng mang trên người tiền án tiền sự, có khi nào chú vẫn đang dùng quyền che dấu tội ác cho tôi. Và nghiêm trọng hơn nữa, họ yêu cầu cơ quan chức năng phải cách chức chú vì chú không xứng đáng khoác trên người màu áo đó.

Thời gian vẻn vẹn mới có 3 ngày khi tôi lên thành phố, vậy mà đùng một cái chẳng biết bao nhiêu sự việc xảy ra làm cho tôi trở tay chẳng kịp. Tôi muốn đi tìm chú hỏi chú rốt cuộc chú có gặp gì rắc rối không, muốn chạy khỏi nơi này đến một nơi chẳng ai biết mình là ai, nhưng rồi tôi nhận ra, ảnh đã lan rộng trên các trang mạng xã hội, tôi có trốn đi đâu người ta cũng biết thôi.

Chỉ là tôi vẫn thắc mắc một điều, trên mạng có rất nhiều vụ nɠɵạı ŧìиɧ đánh ghen đến thương tật mấy chục % lượt veiw của nó cũng chỉ có vài trăm nghìn là nhiều, vậy tại sao chỉ một tấm ảnh chẳng nói lên điều gì và dòng tít quen thuộc, lại gây bão lượt vewi đến vài triệu như thế. Rốt cuộc đấy là sự tò mò của mọi người, hay là ai đó cố tình thổi phồng mọi chuyện lớn lên chủ yếu là tìm cách để dịp tôi. Là ai đã chụp tấm ảnh đó rồi đưa lên facebook, là chị Nguyệt, hay đồng đội của chị ấy âm thầm giúp chị ấy.

Cái nóng nực của ngày hè bao trùm khắp căn phòng khiến toàn thân tôi mồ hôi lúc này đã trở nên chảy nhễ nhại, ướt đẫm khuôn mặt và vạt áo sau lưng trở nên nhơ nhớp đến khó chịu. Tôi muốn đứng dậy bật quạt, nhưng tôi sợ tiếng vù vù ấy vang vọng lại chọc tức những người ngoài kia, tôi muốn xả nước tắm nhưng làm gì còn nước vì bác chủ nhà đã cắt rồi, chỉ còn một thau nhỏ tôi nhanh tay xả được từ tối qua dùng để dội nhà cầu.

Một mình chịu đựng, tôi chỉ biết nhớ về dượng với mẹ để vơi đi sợ hãi, vừa nhớ vừa lo lắng không biết họ đã biết tin này chưa, họ có tin tôi không hay lại tin theo những lời trì chiết đó rồi phải xấu hổ vì tôi với xóm làng.

Thế rồi, tôi cứ chìm trong những suy nghĩ như vậy đến hết cả buổi sáng, rồi sang đến chiều vẫn chẳng hề dám mở cửa đi ra ngoài, cũng chẳng động đến chiếc bánh mì tôi đã mua từ hôm trước khi rời khỏi trường học. Tôi để bản thân nhịn đói, để cả người mệt lả rồi yếu ớt, ngu xuẩn tự mình hành hạ mình trước những dư luận đáng sợ, chẳng biết đến bao giờ có thể mạnh mẽ.

Tôi không có điện thoại, nên không biết rốt cuộc trên facebook còn xuất hiện thêm những gì không, không có điện thoại nên không biết lượt veiw tăng lên gấp mấy lần, tôi chỉ biết duy nhất một điều, tôi trong mắt tất cả bây giờ chính là tội đồ đáng ghét, chết không ai thương.

Ngồi trên giường nhỏ, tôi co người cúi đầu úp mặt xuống hai phía đầu gối, mái tóc xơ rối mấy ngày không chải buông thõng xuống nơi gò má nhợt nhạt nhìn vào càng khiến tôi trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết. Bụng thì đau nhói từng cơn, nhưng tôi mặc kệ, không uống thuốc cũng không nằm xuống, đôi mắt cũng dần trở nên mơ màng.

Bên ngoài, lúc ấy vang lên tiếng chân dồn dập, tiếng xì xào lớn nhỏ, rồi ngay sau đó, là tiếng gõ cửa vọng tới, người lên tiếng là chú chứ không phải khác.

– Ngọc… Ngọc, cháu mở cửa ra cho chú. Ngọc ơi..

Nghe thấy tiếng của chú, chẳng hiểu sao nước mắt tôi lại rơi đầy mặt, không chần chừ một giây phút nào mà vội đứng bật dậy lao ra mở cửa trong khi đôi chân xuất hiện cảm giác tê cứng do ngồi nhiều. Lúc đôi tay chạm vào then cài, tôi đã ước rằng, lúc tôi mở cửa ra, nhìn thấy tôi chú sẽ ôm chầm lấy tôi vào lòng và xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Nhưng không, mọi thứ lúc này lại không hề giống như tôi nghĩ, đúng là chú có đến, nhưng đến cùng với cô Nguyệt. Bọn họ dùng đôi mắt lo lắng nhìn tôi, dùng những lời nói quan tâm tới tôi, nói rằng họ sẽ giải thích mọi chuyện với bên an ninh mạng về chuyện tấm ảnh đó chỉ là hiểu lầm. Họ nói thế, nhưng họ đâu biết rằng, nghe xong tôi vẫn chẳng thể nào vui nổi, nghe xong tim tôi vẫn đau như chết đi sống lại nghìn lần.

– Ngọc, ngày mai cháu đến lớp học đi, mấy cái bài áo lá cải ấy, bên công an sẽ can thiệp vào rồi gỡ xuống hết, cháu đừng để chuyện đấy ảnh hưởng tới mình rồi sa sút việc học tập.

Chú lên tiếng phá tan đi bầu không khí yên lặng trong phòng, bên cạnh vẫn là cô Nguyệt, họ cùng nhau ngồi cạnh, cùng nhau vượt qua sóng gió của dư luận, còn tôi, thì làm gì có ai. Chú giúp tôi, không phải xuất phát từ tình cảm, mà là vì trách nhiệm lời hứa với dượng, là vì thấy có lỗi khi bỗng dưng lôi tôi vào cuộc. Tôi muốn khóc quá, nhưng không khóc được, nên chỉ cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng, đáp trả.

– Cháu không sao chú ạ, thật ra mấy ngày nay cháu cũng thấy bản thân không được khỏe nên nghỉ thôi… ( nói tới đây tôi ngập ngừng, run run cầm lấy cốc nước trước mặt lên uống mấy ngụm thật lớn, lưỡng lự hỏi tiếp )…Chú với cô Nguyệt… chuyện đó… hai người không sao chứ. Cháu xin lỗi, vì cháu mà mọi thứ rùm beng lên như thế này.

– Không sao đâu, cháu đừng nghĩ nữa. Việc của cháu là phải lấy lại tinh thần kìa. Ngày mai chú với cô Nguyệt sẽ tới đón cháu đi học, sẽ đến trường gặp hiệu trưởng để nói chuyện.

Chú nhẹ giọng nói với tôi như thế, tuy vậy tôi vẫn nhìn ra đôi lông mày không tránh khỏi nét mệt mỏi với những vết thâm quầng nơi mọng mắt. Còn về phía chị Nguyệt, chị ấy vẫn giữ nguyên sự im lặng từ đầu tới giờ, không có ý định lên tiếng, nơi khuỷu tay vẫn bám lấy chú thật chặt dường như sợ chỉ cần buông ra chú sẽ biến mất vậy. Chẳng hiểu sao, nhìn họ trước mặt, bản thân tôi lại thấy, họ đang diễn kịch chứ chẳng phải là thật lòng đôi bên hòa thuận.

– Ngọc, cháu có nghe thấy chú nói gì không đấy..

– Dạ.. ( Tôi giật mình thoát khỏi suy nghĩ, luống cuống gật đầu rồi đáp lại).. Cháu biết rồi chú ạ… Cháu cảm ơn cô chú.

– Ừ, không nghĩ ngợi nữa, lấy lại được tinh thần là tốt rồi… Cố lên cháu

Chú nói xong, tôi chẳng biết nói gì để đáp lại được nên chọn im lặng, thành ra bầu không khí lại bắt đầu trở nên yên ắng. Cánh cửa vẫn được mở ra không hề đóng, mọi người bên ngoài kéo tới nhìn vào đông hơn, và rồi họ bắt đầu xì xào bàn tán việc không nghĩ rằng ba người chúng tôi là ba nhân vật chính rầm rộ trên mạng xã hội mấy hôm nay lại có thể ung dung ngồi cạnh nhau như vậy.

Một lúc lâu sau, thấy không khí im lặng bao trùm khiến mọi người không được thoải mái, chú lại cất giọng lên tiếng phá đi, lần này là chú đề cập tới việc tôi chuyển nhà trọ.

– Ngọc này, thật ra mấy hôm trước chú định nói với cháu rồi nhưng chưa kịp nói thì có chuyện xảy ra nên đành gác lại đến tận hôm nay.

– Chuyện gì hả chú, cháu thì làm gì có chuyện gì đâu.

Chú gật đầu, chẳng hiểu sao lại nhíu mày quay sang cô Nguyệt vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô ấy, ánh mắt chẳng thể nắm bắt được tâm tư rốt cuộc ra sao, lúc sau mới quay lại nhìn tôi đáp lại.

– Chuyện chuyển nhà trọ ấy. Nơi này cách trường học của cháu cũng khá xa mà an ninh thì không được đảm bảo nên chú với cô Nguyệt không yên tâm để cháu ở nơi này. Mấy ngày trước chú có một người bạn họ giới thiệu cho chú một dãy nhà trọ dành cho sinh viên giá khá là rẻ, lại ở gần cơ quan chú làm việc, chú đã đăng kí một phòng cho cháu rồi. Cháu thu dọn đồ đạc đi rồi chú đưa cháu tới đó.

– Cháu…

Tôi á khẩu không trả lời được gì, cuối cùng chỉ biết nghe theo lời chú đi dọn dẹp đồ đạc của mình vào. Cũng may là mới có ba ngày nên đồ tôi dọn ra khá ít, chỉ là vài quyển sách với mấy cái đồ dùng cá nhân, nên chỉ loắng cái là xong dưới sự trợ giúp miễn cưỡng của cô Nguyệt.

Trả phòng cho tôi, rồi dứt khoát giúp tôi lấy lại tiền đặt cọc mặc kệ sự nài nỉ cho tôi ở lại của bà chủ nhà trọ, chú với cô Nguyệt lần nữa lại hộ tống tôi xếp đồ ra xe. Lúc đi qua đám đông, khỏi nói chúng tôi đã bị họ nhìn với ánh mắt khác lạ như thế nào, thậm chí có người còn không chịu được mà phải thắc mắc thốt lên

– Ô hay, thế cuối cùng cái tin trên mạng ấy là giả à. Con bé đấy mà là tình thân thì sao vợ ông kia lại có thể thân thiện đến đây đón nó đi rồi giúp nó chuyển nhà trọ chứ.

– Tôi cũng không biết nữa, còn đang mòng mòng giống bà đây.

Người bên cạnh đáp, thế rồi tôi bắt đầu thấy họ rủ nhau giải tán, không quên nhắc nhỏ thì thầm.

– May quá, may quá… May là chưa đánh nó, mình mà đánh nó chắc bây giờ ngồi uống nước chè trên cục về tội cố ý gây thương tích rồi. Hai người kia là công an mà, gây tổn hại danh dự của người nhà nước, chắc cái đứa tung tin cũng không yên được với đội này đâu. Về thôi, về thôi, lần sau chừa cái tật bao đồng không dám bép xép nữa.

Nghe được những lời này, tôi chỉ biết cười nhạt cho sự bất công ở đời. Hai ngày không có ai đứng ra lên tiếng cho tôi, tôi trong mắt họ trở thành con đàn bà lăng loàn đĩ điếm, đến khi chú và chị Nguyệt họ cùng nhau đi tới, tôi ngay lập tức được giải oan. Nếu họ không cố ý, vậy tại sao ngay từ đầu họ không tìm hiểu kĩ rồi hãy đưa ra kết luận, tại sao họ lại hùa them đám đông ức hϊếp chửi rủa tôi, tất cả đều chỉ có một câu trả lời , là họ thích thế.

Ngồi ở hàng ghế xe sau, tôi không dám nhìn thẳng lên trước mặt nơi chú với cô Nguyệt vẫn tay đan tay thật chặt, vì càng nhìn tim tôi càng nhói lên dữ tợn. Tôi cố gắng quay ra nhìn quang cảnh thành chiều muộn bắt đầu lên đèn, tự lẩm bẩm ngày hôm nay là ngày thứ ba tôi nghỉ học rồi, kiến thức đúng thật là hao hụt đi không ít.

Tôi nhớ Nhung, con bạn mới quen của mình, chẳng biết nó có lo lắng cho tôi không hay là cũng a dua theo mấy đứa trong lớp cười cợt kháy khẩm. Nó là người bạn duy nhất của tôi, tuy mới có mấy ngày nhưng tôi tin tưởng nó lắm, chỉ muốn ngày mai đến lớp có thể cùng nó ngồi tâm sự mà thôi.

– Ngọc này, cháu học khoa gì ấy nhỉ, có mệt lắm không cháu?

Bầu không khí im lặng trong xe bị phá vỡ bởi câu hỏi của chị Nguyệt, tôi giật mình quay người sang, đúng lúc ánh mắt chạm phải ánh mắt đầy tia không vui vẻ của chị ấy qua chiếc gương phản trước mặt, vội luống cuống lắc đầu.

– Cháu không, việc học cũng không áp lực nhiều lắm đâu cô ạ. Cháu không sao?

– Ừ, con gái lên thành phố học một mình nên tự biết giữ lấy bản thân cháu nhé. Đàn ông trên này, họ chỉ thích chơi đùa với rau sạch dưới quê thôi, gạ gẫm đạt được điều mình muốn rồi là nó lộ bản chất ngay, đúng không anh Phong?

Câu cuối cùng, chị ấy quay sang hỏi chú, như để khẳng định lời chị ấy không hề sai chút nào, đã vậy cả người còn dựa sát ngả vào vai chú thân mật khiến người ngoài ai nhìn vào cũng phải ghen tị. Tất cả những hành động đó của chị Nguyệt, tôi không phải ngây thơ đến mức mà không biết chị ấy đang cố tình muốn để tôi nhìn thấy được, chú Phong là của chị ấy, ám chỉ với tôi rằng tôi đừng hòng mơ mộng chen chân vào hai người bọn họ.

Lái xe đi khỏi con hẻm, chú rẽ về hướng tay phải, cái con đường mà ngày đầu chú dẫn tôi đi ra quán cơm lúc nửa đêm đó. Tôi không nhìn chú với chị Nguyệt, cố ép buộc ánh mắt của mình quay ra ngoài nhìn những hàng cây vυ' sữa trên lề vỉa hè, chỉ mong có thể trấn tĩnh lại cảm xúc hỗn độn bủa vây, để ép xuống cơn đau trong l*иg ngực nhen nhói liên hồi.

Đi thêm được một đoạn nữa, chiếc xe bỗng dưng phanh kít lại khiến tôi không khỏi xô mình ngã về phía trước suýt chút nữa thì bị rơi xuống nền xe. Đầu va mạnh và chiếc thành ghế trước tạo nên cơn choáng kèm theo đấy là chút đau nhói làm tôi la nhẹ lên một tiếng, chưa kịp định hình lại bản thân thì phía bên cánh cửa vang lên tiếng đập mạnh.

– Nhóc… em ở trong đó đúng không? Mở cửa ra cho anh?

---------