Ngày thứ tư nằm viện, vết thương của Hạ Phương Kiều đang trong giai đoạn hồi phục, những vết xước trên má cũng đã đóng vẩy. Nằm trên chiếc giường chán nản nhìn ra bên ngoài, ánh mắt cô hiện rõ lên sự bất mãn. Mỗi ngày Trần Thiệu đều cắm rễ ở đây cả ngày, đến việc cô muốn đi ra ngoài đi dạo cũng chẳng thể, chỉ biết ngậm ngùi vất cái ý nghĩ đấy đi ra khỏi đầu. Nhìn đồng hồ đã là tám giờ, cũng đã đến giờ truyền thuốc, Hạ Phương Kiều dự định khi nào xong thì cũng sẽ đi xuống sân vườn để dạo. Chỉ là không ngờ cánh cửa mở ra, cô lại đón một vị khách không mời mà tới, đó chính là Cục trưởng cục cảnh sát quốc tế Bạch Chính Lập, cha của Bạch Tố Lâm.
Người đàn ông trung niên này vẻ bên ngoài nghiêm khắc hơn chú Vân rất nhiều, còn nhớ khi trong cuộc khảo sát huấn luyện sát hạch, Hạ Phương Kiều bị đối thủ đánh trọng thương không thể nào đứng dậy nổi, chính người này đã khơi dậy sự quyết tâm trong cô. Ông ấy đã từng nói với cô, nếu bản thân chỉ được có đến như vậy thì tốt nhất đừng nghĩ đến việc trả thù. Đúng, mục đích của cô chính là khiến mình trở nên mạnh mẽ, khi thật sự có thực lực, cô sẽ tự mình đi điều tra cái chết của ba mà chẳng cần đến sự giúp đỡ của ai, căn bản cô vẫn có bài xích với những người bên cạnh. Sự xuất hiện bất ngờ của Bạch Chính Lập khiến cho cô có chút ngạc nhiên, mất vài giây mới hòan hồn trở về thực tại, nhìn người trước mặt trong chiếc áo blu trắng của bác sĩ, cất giọng.
“Cục trưởng”
Hạ Phương Kiều toan chống người ngồi dậy thì nhận được cái ra hiệu không cần của Bạch Chính Lập, cô chỉ mỉm cười nhưng vẫn ngồi dậy.
“Không cần, vết thương của cô như thế nào”
Vừa lật dở bệnh án trên tay, không nhìn Hạ Phương Kiều, ông cất giọng quan tâm hỏi han.
“Cháu không sao, cảm ơn Ngài”
“Ừm, cô cảm thấy bản thân mình đã đỡ hẳn chưa, đi lại như thế nào”
Hạ Phương Kiều khó hiểu khi nghe thấy được câu hỏi như vậy, cô không biết mục đích của Bạch Chính Lập đến đây là vì việc gì, là bắt cô tiếp tục tiếp cận Lục Tư Thần, hay cho cô trở về Tổng cục làm tiếp công việc của mình nữa.
“Cục trưởng, tôi cũng đã đỡ rồi, tuy vết thương còn hơi đau nhưng không thành vấn đề, không biết tôi cần làm nhiệm vụ gì nữa”
“Tốt, hôm nay Lục Tư Thần sẽ… ”
Chưa kịp nói hết câu, cánh cửa lại một lần nữa bật ra, Trần Thiệu trong bộ dạng quần áo dính đầy tuyết, nhếch nhác mất hết dáng vẻ phong độ thường ngày. Đôi giày da hàng hiệu dưới chân đã lấm lem đầy bùn đất, ánh mắt hiện rõ lên sự lo lắng, tóc trên đầu cũng xù nên chằng vào nếp. Bước lại gần về phía giường bệnh, bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy tay của Hạ Phương Kiều, hạ thấp giọng lạnh lẽo.
“Cục trưởng, Kiều vẫn chưa lành hẳn vết thương, không thể tiếp tục đi làm nhiệm vụ nữa. Với cả lần này cô ấy suýt mất mạng, chứng tỏ bản thân cô ấy vẫn chưa đủ mạnh mẽ để đi tiếp, ngài có nghĩ đến vấn đề nên thay người khác hay không”
Nghe thấy Trần Thiệu nói vậy, Hạ Phương Kiều muốn ngồi dậy phản kháng lại, nhưng cánh tay của anh lúc này chẳng khác gì sắt thép, cứng đến nỗi cô chẳng thể nào nhúc nhích nổi. Nhìn hai người đàn ông một đứng một ngồi nhìn nhau cái nhìn sắc lạnh, cô cảm thấy không khí trong phòng đã trở nên nguy hiểm. Bạch Chính Lập mới có hơn bốn mươi tuổi mà đã làm cục trưởng cảnh sát quốc tế thì chắc chắn thân thủ ông ta phải rất linh hoạt, sợ rằng Trần Thiệu trong mắt người đó chỉ là con muỗi nhỏ.
“Cục trưởng, ngài đã nghĩ xong rồi chứ”
Bạch Chính Lập gập lại chiếc bệnh án lại, cái nhìn lạnh lẽo quét trên người Trần Thiệu, giọng cất lên uy nghiêm.
“Trần Thiệu, cậu nên biết rằng đây là một vụ việc không chỉ Trung Quốc chúng ta điều tra, mà còn có cả các nước lân cận cũng thế, thậm chí cả FBI cũng nhúng tay vào, thì cậu phải biết nó nghiêm trọng tới cỡ nào chứ”
Nghe Bạch Chính Lập nói vậy, bàn tay nắm lấy tay của Hạ Phương Kiều cũng hơi thả lỏng, chỉ là chưa được hai giây lại nắm chặt lại, lần này lực đạo còn mạnh hơn lần trước.
“Cho dù vậy tôi cũng không đồng ý việc để Phương Kiều đi tiếp cận vào bên trong căn cứ Vạn Hoa Liên của Lục Tư Thần. Ngài cũng biết hắn là lão đại trong giới hắc đạo, máu lạnh vô tình, đến việc Kiều che cho hắn một viên đạn hắn cũng không tin tưởng, càng đẩy cô ấy vào thì lại càng dồn cô ấy vào đường chết”
Bạch Chính Lập không nhìn Trần Thiệu, đôi mắt đen nhánh ấy nhìn thẳng vào mắt Hạ Phương Kiều, đôi đồng tử không nhìn rõ thấy đáy. Hạ Phương Kiều lúc này cảm giác mông lung đến khó tả, đầu óc cô hiện ra hình ảnh ba nhắm nghiền mắt không chịu dậy, lại hiện ra hình ảnh Lục Tư Thần bắn ông ấy, rồi lại hiện ra bóng dáng của mẹ cô nằm dưới gầm ô tô. Tất cả mọi thứ như một thước phim tua chậm lại, một giọng nói hư ảo luôn vang lên trong tâm trí mỗi lúc một nhiều, rằng chính Lục Tư Thần là kẻ thù gϊếŧ chết tất cả người thân của cô. Hai tay Hạ Phương Kiều nắm chặt, cô cố gồng mình muốn thoát ra khỏi những hình ảnh đáng sợ đó, chỉ là càng cố nó lại càng hút cô vào, mắt vẫn nhìn thẳng vào Bạch Chính Lập không tời dù chỉ nửa giây.
“Kiều, em sao thế”
Cái vỗ mạnh của Trần Thiệu kéo cô trở về hiện tại, Hạ Phương Kiều thở dốc, trên trán cũng đã xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi, cả người chằng còn sức. Cô cảm giác bản thân lúc này giống như vừa chạy đua ở cuộc thi marathon về, và mình chính là người được giải. Chẳng hiểu sao tất cả mọi hình ảnh đó lại tập trung ùa về, hình ảnh Lục Tư Thần gϊếŧ ba cô từ đâu mà có, cô chưa từng nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến cái chết của ba còn xót lại, vậy tại sao nó lại xuất hiện trong tâm trí của cô. Và giọng nói vang lên ấy là của ai, là ai nói với cô phải gϊếŧ chết Lục Tư Thần, rốt cuộc là ai đây. Trong căn phòng này chỉ có Trần Thiệu và Bạch Chính Lập, bọn họ không ai nói, vậy kẻ thần bí đang điều khiển cô đứng ở đâu. Hai tay ôm chặt lấy thái dương mà lắc mạnh, đầu cô lúc này đau quá, thật sự rất là đau, đau đến chẳng thể nào chịu nổi nữa, nước mắt cũng vì thế mà chảy ra đầy khuôn mặt xinh đẹp.
Nhìn thấy Hạ Phương Kiều đột nhiên như vậy, Trần Thiệu lo lắng ôm chặt cô vào lòng, nhưng lúc này cô giống như một người hoàn tòan khác, ánh mắt không còn sự trong sáng ngày thường, ánh mắt này khiến cho anh giật mình sợ hãi, nó mang theo sự chết chóc, sự hận thù đến tột đỉnh. Đưa tay đánh vào sau gáy khiến cho người con gái ấy ngất đi, Trần Thiệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn khuôn mặt lúc này đã trở nên nhợt nhạt, anh đau lòng đưa tay lên lau sạch những còn mồ hôi trên đó, tim đau đến nghẹn thở. Bạch Chính Lập từ lúc đó đến giờ cũng không có lên tiếng, xoay người bước đi, khi bàn tay chạm vào nắm đấm cửa, ông cất giọng nhàn nhạt.
“Ra ngoài nói chuyện với tôi”
Trần Thiệu lưỡng lự một hồi cũng đặt bàn tay nhỏ nhắn ấy lại bên trong, chỉnh lại góc chăn cho cô rồi cũng bước nhanh ra ngoài hành lang, chạy xuống căn phòng cấp cứu, Bạch Chính Lập đã đứng sẵn ở đó, lưng quay lại phía cửa ra vào.
“Khi nào con bé tỉnh lại, hãy bảo nó lập tức đến Vạn Hoa Liên tìm Lục Tư Thần, mọi hành động của hắn chúng ta đều không được bỏ qua dù chỉ là đi dã ngoại. Còn nữa, theo như thông tin tôi biết được, ngày mai hắn sẽ đi Trung Đông”
Trần Thiệu nhíu mày, nếu anh không nhầm thì tất cả các nước đã hợp tác với nhau đưa ra quyết định cấm xuất nhập cảnh với Lục Tư Thần, vậy anh ta đi Trung Đông kiểu gì, một đại ca xã hội đen Đông Nam Á mà có thế lực khiến xoay ngược được cục diện ư.
“Cục trưởng, chẳng phải hắn không thể rời khỏi Trung Quốc hay sao”
“Đây chính là vấn đề, cho nên tôi mới sốt ruột bắt Tiểu Kiều lập tức đi tìm hắn. Chúng ta đã quá khinh thường địch, lần này kẻ cấp giấy cho hắn không ai khác chính là người đứng đầu Liên Hợp Quốc”
“Liên Hợp Quốc – tổ chức quốc tế”
“Không sai, thật không ngờ hắn lại có mối quan hệ rộng rãi như vậy, đây chính là khó khăn đối với chúng ta trong những cuộc điều tra về sau. Còn cậu tạm thời trở về an phận làm Tổng giám đốc đi, mục tiêu của cậu chính là lậu đổ Hạ Âu”
Buổi chiều Hạ Phương Kiều tỉnh lại, đầu cô tuy không còn đau nhưng vẫn ong ong khó chịu, đặc biệt là những sự việc xảy ra hồi nãy cô đều không nhớ, trong trí não cô lúc này chỉ có mỗi hình ảnh Lục Tư Thần bắn chết ba của mình. Vén chăn sang một bên, đôi chân xỏ vào đôi dép lông, Hạ Phương Kiều cầm luôn bộ đồ vẫn còn mác đặt trên đầu giường đi vào trong nhà tắmMột lúc sau, ngắm nghía lại mình trong gương với chiếc váy màu trắng dịu nhẹ dài đến đến đầu gối, dưới chân đã thay sang đôi giày búp bê màu hồng nữ tính, cô nhíu mày bất mãn. Lầm bầm trong miệng vài câu trách móc, Hạ Phương Kiều thầm chửi tên ngốc Trần Thiệu kia, rõ ràng anh đã biết cô không thích những thứ diêm dúa như thế này, vậy mà vẫn cố tình mua.
Đẩy cửa đi ra ngoài, cô đi thẳng về phía thang máy dành cho bệnh nhân, bên trong có một người phụ nữ tóc bấm đến gáy, mặc bộ quần áo da bó sát màu đen, trên tóc nhuộm vài sợi màu đỏ khiến cho cô gái đó trở nên nổi bật. Hạ Phương Kiều bước chân vào trong, ngón tay ấn đi xuống tầng một, ánh mắt lập tức thay đổi trở nên cảnh giác. Trong không gian chật hẹp, cô có cảm giác người bên cạnh cô không đơn giản, cô gái này có một cái gì đó không bình thường, cách ăn mặc giống kiểu sát thủ hơn.
Vừa dứt suy nghĩ cũng là lúc một con dao sượt qua mang tai, Hạ Phương Kiều nghiêng người tránh né từng nhát dao đang đâm xuống. Hiện tại cô đang bị dồn vào thế bị động, bản thân không có gì trong tay, cô chẳng thể nào tấn công ngược lại được. Thang máy vẫn cứ chạy không có mở ra, lúc này cô mới ngờ ngợ được rằng nó đã bị điều khiển bằng cách vô hiệu hóa mọi lệnh từ bên ngoài. Tay bám chắc vào thanh sắt vịn tay, Hạ Phương Kiều xoay người theo ngược chiều kim đồng hồ, dồn lực về phía chân phải đạp thẳng vào bụng đối phương khiến ả lùi lại, lưng đập mạnh về phía sau, con dao cũng rơi xuống sàn kêu leng keng. Nhân lúc kẻ thù choáng váng, Hạ Phương Kiều nhặt lấy con dao nhỏ, gì chặt vào cổ của đối phương, ánh mắt lạnh lẽo.
“Nói, là ai sai cô tới ám sát tôi hả”
Kẻ sát thủ lúc này không còn sức để mà đánh lại, vốn dĩ cứ ngỡ rằng Hạ Phương Kiều chỉ là một kẻ chân yếu tay mềm nhưng không ngờ lại lợi hại hơn sức tưởng tượng. Nhìn thẳng vào mặt của cô gái trước mặt, ả nhả ra từng câu chết chóc, mắt trợn lên rồi ngã phịch xuống đất, máu từ miệng cứ thế chảy ra.
“Cứ từ từ mà tận hưởng những ngày tháng yên bình này đi, ha ha”
Khi định thần lại ả đã cắn lưỡi tự tử, cánh cửa thang máy cũng được mở ra, người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng đó thì hét ầm lên, ai lấy đều thục mạng bỏ chạy. Hai giây sau, khi nhìn thấy bảo vệ cùng cảnh sát đang chạy ở phía ngoài cửa kính, Hạ Phương Kiều chửi tục một câu, đi thẳng ra bên ngoài. Thân phận của cô chỉ có những người trong tổng cục và chú Vân biết, lần này nếu bị cảnh sát thành phố Lâm bắt được, e rằng mọi kế hoạch sẽ bị đảo lộn. Chiếc váy màu trắng đã trở bên bẩn lem luốc, cộng thêm dính cả máu, rất nhanh cô bị chúng ráo riết đuổi theo sau. Vừa chạy ra được đến cổng bệnh viện, một chiếc xe BMW đỗ xịch ngay bên cạnh, cô không chần chừ mà mở cửa nhảy vào. Hơi thở dần trở nên ổn định, lúc này Hạ Phương Kiều mới nhận ra bên cạnh mình còn một người đàn ông nữa, quay lại định nói lời cảm ơn thì khựng lại, người đó không ai khác chính là kẻ máu lạnh Lục Tư Thần. Hắn vẫn cao ngạo như vậy, toàn thân thoát ra một khí thế vương giả, mắt hơi khẽ nhắm lại, không biết rõ là có ngủ hay không. Chiếc xe lao vun vυ't đi với tốc độ 200km/h, đằng sau có năm xe cảnh sát vẫn truy đuổi gắt gao. Đến một đoạn rẽ, Bạch Chính Phong quay tròn vô lăng, bánh xe rê một đoạn vòng cung trên đường kêu két két, chiếc xe cảnh sát phía sau mất đà mà lao vào rải phân cách, lật ngửa sang bên kia đường. Đi vào con ngõ nhỏ của khu dân cư, đường chật hẹp chỉ đủ cho một chiếc xe ô tô, những sạp hàng tạp hóa bày hai bên đều bị hất tung. Hai chiếc xe vẫn bám đuôi theo đằng sau, mỗi khi có ngã cua là thân hình Hạ Phương Kiều lại nghiêng đi nghiêng lại đập vào cánh cửa đến đau nhói. Cộng thêm việc vết thương chưa lành hẳn, vùng bụng đã thấm một ít máu ra chiếc váy màu trắng, khuôn mặt cô lúc này đã tái nhợt đến rịn mồ hôi lạnh, cả người vô lực chỉ muốn ngã xuống. Lục Tư Thần nhíu mày nhìn người con gái bên cạnh sắp không chịu nổi được nữa, đưa tay ra túm lấy cổ áo của cô vất xuống sàn, lạnh giọng.
“Ôm chặt lấy chân tôi”
Lúc này Hạ Phương Kiều chẳng còn hơi đâu mà kì kèo hay bật lại, cô ôm chặt lấy cái chân cứng như cột bê tông của Lục Tư Thần, đầu úp xuống đùi anh mệt nhọc. Phía trước là một ngã tư, Bạch Chính Phong đột ngột tăng tốc, khi vừa vượt qua cũng là lúc bốn chiếc xe cảnh sát đâm vào nhau. Thì ra là bọn chúng đã chia nhau ra chặn ở mọi các nẻo đường, xe lao nhanh cắt đuôi được tất cả, đi vào con đường hầm.
Tốc độ dần dần giảm đi, Lục Tư Thần kéo Hạ Phương Kiều lên ghế, ấn chốt cửa kéo xuống, đẩy đầu cô ra ngoài lạnh giọng.
“Ói đi, ói hết ra cho tôi”
Như một mệnh lệnh, bụng cô cồn cào đến khó chịu, một trận buồn nôn kéo đến khiến cho quặn bụng lại, những gì trong ngày hôm nay cô ăn đều được thải ra sạch sẽ. Đến lúc cô không thể khạc ra được nữa, một chai nước khoáng mới đưa đến trước mặt. Chẳng cần giữ lấy hình tượng trước mặt kẻ máu lạnh này, Hạ Phương Kiều ngửa đầu tu hết nửa chai, xong mới cảm thấy cỏ họng không còn chua nữa.
Cảm giác nâng nâng vẫn chưa hết đi, tiếng động cơ mô tô và còi cảnh sát lại hú vọng lại dồn dập, chiếc xe lập tức lại được tăng tốc lên. Lần này chẳng cần nhờ đến Lục Tư Thần, cô tự động ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy chân của hắn, cơn đau ở vùng bụng vẫn kéo đến mỗi khi chiếc xe rung lắc.
Đi qua khỏi tầng hầm, Lục Tư Thần nhìn chằm chằm về phía trước, lạnh giọng lên tiếng.
“Đi về phía con đường có bốn ống nước chồi lên kia, phá nó đi”
Bạch Chính Phong gật đầu, nhìn gương chiếu hậu, xoay tròn chiếc xe đi về phía con đường ngược lại, cách 100 mét, bốn ống nước bằng sắt ở hai bên đường chồi lên khoảng tầm 10cm, tất cả đều hướng về nhau, chúng được bịt kín bằng nắp mặt bích. Giậm chân ga lao nhanh trên con đường đông đúc, chiếc xe lạn lách khiến cho Hạ Phương Kiều mặc dù ôm chặt vẫn bị nghiêng ngả. Đến khi cách khoảng tầm mười mét, Bạch Chính Phong ga mạnh, chân còn lại dậm phanh, căn chỉnh khiến chiếc xe xoay theo chiều ngược kim đồng hồ, đuôi xe va mạnh vào mặt bích khiến chúng bị bung ra, nước phun lên xối xả. Lần lượt như vậy bốn chiếc đều bị phá bỏ, Bạch Chính Phong nở nụ cười lạnh lẽo nhìn những chiếc mô tô đang đến gần, miệng nhả ra hai chữ”Game Over”, rồi lao nhanh đi như một cơn gió. Những chiếc xe cảnh sát phía sau đi với tốc độ nhanh, gặp phải con đường trơn trượt liền ngã nhào hàng loạt, chiếc xe quay tròn va vào rải phân cách tóe lửa rồi gãy đôi. Hạ Phương Kiều nửa tỉnh nửa mê không ý thức được sự việc đã kết thúc hay chưa, đầu óc cô ong ong đau đến chảy nước mắt.
Chiếc xe dừng lại Vạn Hoa Liên, Lục Tư Thần lôi Hạ Phương Kiều ra khỏi xe, đôi chân người con gái ấy chẳng thể đứng vững được, mặc cho hắn kéo xềnh xệch như một bao cát, vừa đi vừa hét lên với Bạch Chính Phong ở phía sau.
“Gọi bác sĩ tới đây”
Một lúc sau, bác sĩ cũng đã được mời đến, nhìn Hạ Phương Kiều bị vất nằm bệt dưới sàn nhà, máu từ bụng vẫn rỉ ra, có chút tức giận nhưng không dám lên tiếng. Ai đời bệnh nhân bị thương nặng, lại là con gái nữa, sao không thể đặt người ta lên giường được chứ. Khi đôi tay sắp chạm vào làn da trắng muốt của người con gái ấy, một giọng lạnh lẽo vang lên khiến cho tên bác sĩ rụt lại vì sợ.
“Ai cho ông sờ vào cô ta hả, mau làm công việc chính của mình đi, còn nữa, đeo bao tay lại”
“Đại ca, chúng ta cần đưa cô ta lên giường”
Lục Tư Thần nhíu mày, xách Hạ Phương Kiều vất lên chiếc giường King Size của mình, mọi động tác đều thô bạo đến nỗi mặc dù bị ngất đi nhưng cô vẫn nhíu mày vì đau đớn.
“Khâu lại miệng vết thương cho cô ta”
Chương 8
Tên bác sĩ tay run run khi nghe thấy giọng nói mang mùi chết chóc của Lục Tư Thần, ngón tay trỏ vô tình động mạnh vào vết thương khiến Hạ Phương Kiều nhăn mặt kêu lên vì đau đớn, máu mỗi lúc một thấm ra nhiều. Trên vùng bụng trắng trẻo mịn màng ấy, một vết khâu dài khoảng 3cm trông không khác gì con rết nhỏ, nhìn vào có chút không kiềm lòng được mà xót xa.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc là ông có biết làm không hả”
Nhìn thấy thân thể kia vặn vẹo vì đau, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt ướt đẫm mồ hôi, Lục Tư Thần chẳng hiểu sao lại trở nên gắt gỏng. Đúng lúc này, cuộc điện thoại của Phùng Thiên Minh gọi về như một vị cứu tinh, Bạch Chính Phong thở hắt ra một hơi, đi vào bên trong phòng báo cáo.
“Đại ca, có điện thoại của Thiên Minh gọi về ở thư phòng”
Cứ tưởng lần này sẽ khiến Tư Thần bớt tức giận, nhưng không ngờ chẳng thể xi nhê được gì cả, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cố tháo chỉ ra cho người con gái ấy của tên bác sĩ. Cái anh mắt sắc như dao sẵn sàng gϊếŧ chết kẻ đó nếu như còn khiến cho Hạ Phương Kiều nhăn mày đau đớn.
“Ông cứ bình tĩnh, đừng có gấp gáp, chỉ là khâu lại vết thương thôi, ông làm được chứ”
Tên bác sĩ gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng thì sợ hãi khiến cho bản thân trở nên căng cứng, chân tay lóng ngóng chẳng linh hoạt. Tâm trí cứ nghĩ đến cái vẻ mặt lạnh lẽo đầy nguy hiểm của Lục Tư Thần, mồ hôi trong lòng bàn tay đã trở nên ướt đẫm, chiếc kim vì trơn mà đâm sâu vào vết hở trên da thịt, Hạ Phương Kiều đau quá mà hét lên, chân đạp thẳng vào bụng tên bác sĩ khiến hắn ngã rầm xuống đất.
“Không cần, rất đau… ”
Lục Tư Thần đen mặt, đi đến gần tên bác sĩ không nói không rằng đạp thêm cho hắn một phát nữa, quay sang Bạch Chính Phong lạnh lùng lên tiếng.
“Vất tên này đi khỏi tầm mắt của tôi, còn nữa chặt cánh tay hắn đi”
“Đại ca, thế còn vết thương của cô ấy”
Lục Tư Thần nhíu mày nhìn bộ dụng cụ y tế vẫn còn dính máu đặt trên giường, mắt lướt qua làn da trắng mịn kia mà trong lòng rạo rực, tối lại.
“Tự tay tôi sẽ làm”
Bạch Chính Phong giật mình ngạc nhiên nhìn Lục Tư Thần, đi theo đại ca bao nhiêu năm nay, việc trị thương cho một ai đó là điều không bao giờ xảy xa, thậm chí đến việc chạm vào một cô gái bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy. Cho đến tận hôm nay, mọi quy tắc của anh ấy đều bị phá vỡ bởi ba chữ Hạ Phương Kiều.
Lục Tư Thần nhíu mày lạnh giọng, ánh mắt chiếu thẳng cái nhìn sắc lẹm về phía Bạch Chính Phong cảnh cáo.
“Còn không đi ra”
Sau khi cánh cửa được đóng lại, Lục Tư Thần lúc này mới nhướn mắt nhìn Hạ Phương Kiều nằm trên giường, chiếc váy màu trắng được cắt một miếng to bằng hai bàn tay. Lấy chiếc bao tay mới đeo vào, anh tiếp tục khâu lại vết thương, mỗi lần kim đâm xuống là một lần cô rên lên vì đau đớn, bàn tay bám chặt lấy chiếc ga giường khiến nó trở nên nhăn nhúm. Hai phút sau, trên da thịt trắng nõn ấy xuất hiện một đường may cực đẹp, Lục Tư Thần chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, lập tức mở cửa đi vào nhà tắm xả nước xối xả. Hai phút vừa nãy đối với anh là cả một cực hình, nhìn thấy cô gái ấy vặn vẹo thở dốc, vật đàn ông bên dưới chẳng nghe theo anh mà đứng dậy chào cờ, gào thét muốn thoát ra khỏi lớp quần bí bích. Đứng dưới vòi hoa sen, những giọt nước lạnh buốt xả vào da thịt màu đồng, Lục Tư Thần nhìn tiểu huynh đệ vẫn uy nghiêm đứng thẳng, lầm bầm.
“Mày muốn cô ấy lắm hả, nhưng tao không biết cô ấy có thích mày không nữa, haizz, ngoan, đi ngủ đi”
Ba mươi phút sau, anh đẩy cửa trở ra ngoài, người con gái trên giường đã ngủ say từ lúc nào, Lục Tư Thần đôi chân định bước lại gần phủ chăn cho cô, chỉ là được hai bước lại dừng lại, chẳng hiểu sao lần này gần cạnh Hạ Phương Kiều, là anh lại cương cứng. Vừa nãy đứng trong nhà tắm, anh phải mất nửa tiếng mới dập tắt được cơn nóng dồn hết về bụng dưới, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh đôi chân dài trắng muốt cùng hai chiếc bánh bao nhỏ. Quay người ta lại đi về phía giường, chỉnh lại góc chăn cho cô, Lục Tư Thần cúi người ghé sát tai cô gái đấy mà phun từng chữ.
“Khi nào em hồi phục, lúc đấy đừng trách tôi, tôi sẽ khiến em không bước xuống được”
Hơi nóng phả bên tai khiến cho Hạ Phương Kiều đang chìm trong giấc ngủ mà cũng rùng mình lên vì sợ hãi. Trong mơ, cô thấy mình chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh người, mái tóc dài buông xõa hai vai khiến bản thân càng thêm dụ hoặc. Ngồi trên chiếc giường với ga màu trắng tinh ấy, có một người đàn ông cô không rõ mặt đang ngồi đó, tay ra hiệu cho cô lại gần. L*иg ngực của anh ta rất rộng, lại rất ấm áp, Hạ Phương Kiều tham lam hít hà mùi hổ phách của anh, hai mắt nhắm nghiền lại chẳng dám mở ra, khuôn mặt đã trở nên ửng đỏ. Một nụ hôn nhẹ rơi xuống hai cánh môi hồng, Hạ Phương Kiều run run, hai tay vòng qua gáy ôm lấy, đón nhận những trận càn quét trong khoang miệng, chiếc khăn tắm cũng vì thế mà trượt xuống. Một bên bánh bao nhỏ bị anh nắm lấy nhào nặn không ra hình thù gì, Hạ Phương Kiều kìm nén tên rên trong cổ họng, lúc này cô cảm thấy bụng dưới thật khó chịu, hoa huyệt cũng trở nên ẩm ướt đến nhớp nháp. Khi bản thân chuẩn bị để đón lấy vật cứng rắn ấy đi vào, khuôn mặt người đàn ông đang quỳ giữa hai chân cô chợt hiện lên rõ ràng, không ai khác chính là Lục Tư Thần. Hạ Phương Kiều khuôn mặt tái mét lại, hai chân cố vùng vẫy dơ lên đạp, tay liên tục cào vào cái bản mặt đáng ghét ấy, miệng la hét đến khàn cổ.
Một cái tát mạnh vào má khiến cho cô trở về thực tại, mắt mở bừng nhìn lên ánh đèn vàng màu lúa trên trần nhà, hơi thở có phần gấp gáp. Đôi đồng tử chạm vào cái nhìn sắc lẻm của người đàn ông kia mà giật mình, Hạ Phương Kiều chống tay xuống giường, cố gồng mình để dịch chuyển ra xa, nhưng dù chỉ một cm cũng không thể, căn bản cô chẳng còn sức lực nữa. Nhìn qua người một lượt, Hạ Phương Kiều thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tất cả những chuyện vừa nãy đều là mơ. Bỗng nhiên cô cảm nhận được phía bên dưới có chút ẩm ướt, khuôn mặt bất giác đỏ lựng như quả cà chua chín, Hạ Phương Kiều quay đi chỗ khác tránh cái nhìn soi xét của Lục Tư Thần. Lầm bầm trong miệng, cô cảm thấy lúc này mình thật sự vô sỉ, tại sao lại có thể mơ thấy một cuộc hoan ái với hắn, đã vậy cơ thể lại vì thế mà rục rịch đến khó chịu.
Từ lúc Hạ Phương Kiều tỉnh dậy đến giờ, Lục Tư Thần vẫn không hề lên tiếng, cả người vẫn nhàn nhã ngồi ở đầu giường bên cạnh, hai tay vòng ra sau gáy, mắt hơi nhắm lại. Cô gái này ngủ một mạch cho đến tận bây giờ là 10 giờ đêm, cái tướng ngủ trông thật chẳng ra làm sao, ai đời con gái mà lại ngủ chân liên tục đạp lên đạp xuống. Anh chỉ có nằm cạnh cô ấy chưa đầy bốn mươi phút mà trên tay đã xuất hiện mấy vết vào cấu. Nhưng thật lạ, từ trước đến nay anh cực kì ghét phụ nữ, nhưng từ ngày cô gái này xuất hiện, mọi chuyện đều ập đến quá bất ngờ khiến anh chẳng thể kiểm soát nổi bản thân.
“Ầm ĩ xong chưa”
Nghe thấy tiếng quát, Hạ Phương Kiều khựng người lại, môi dưới bị cắn chặt lại khiến cho dấu răng hằn lên rõ rằng trên da. Nhưng cơ thể vẫn luôn vặn vẹo không ngừng, lúc này cô thật sự khó chịu, bên dưới vẫn có cái gì đó rỉ ra khiến cho chiếc quần trở nên ẩm ướt. Hạ Phương Kiều lẩm nhẩm tính trong đầu chắc chắn không phải là ngày kinh nguyệt tới, rõ ràng cô mới hết cách đây mười ngày, làm sao có thể lại đến nhanh như vậy được chứ
“Tôi… ”
Đôi mắt Lục Tư Thần lập tức tối lại, chỉ vì sợ cô gái này tỉnh lại sẽ đau vì vết thương tái phát, nên anh mới dằn lại cảm xúc ham muốn mà ngồi bên cạnh canh chừng. Không ngờ trong lúc ngủ, cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh đấy luôn phát ra tiếng rên nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ như có vài phần xấu hổ. Anh chẳng biết là cô đang mơ cái quái gì mà lại thể hiện chân thật như vậy, anh chỉ biết là lúc này anh lại một lần nữa muốn nổ tung. Bàn tay không tự chủ được đưa lên muốn chạm vào người con gái ấy, chỉ là chưa chạm được đã bị cô ta cào cấu, cào đến toạc da thịt, Lục Tư Thần thật chỉ muốn xốc cổ lôi thẳng Hạ Phương Kiều vất ra bên ngoài.
“Nếu cô còn lộn xộn, coi chừng tôi đưa cô đến đồn cảnh sát”
Hạ Phương Kiều giật nảy mình, mắt trợn lớn nhìn anh bất ngờ, trong đầu là câu hỏi tại sao anh ta lại biết được cô bị truy nã.
“Anh biết được…”
Ném chiếc ipad cho cô, Lục Tư Thần nhếch mép, giọng nói mang theo phần giễu cợt.
“Không chỉ tôi mà toàn thành phố Lâm ai cũng biết, cái bản mặt xinh đẹp này của cô không ngờ cũng được lên trang nhất, tôi nên khen ngợi hay là đồng cảm đây..Gϊếŧ người, Hạ Phương Kiều, nếu cô không nói rõ ra tất cả, thì đừng mong sống sót ra khỏi đây. Lục Tư Thần tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng nghĩ rằng cô giúp tôi đỡ viên đạn đấy là cô có thể ngang tàng mà xuất hiện trước mặt tôi, cô tưởng tôi không dám gϊếŧ cô sao”
Bàn tay rắn chắc đưa lên bóp chặt lấy chiếc cổ trắng ngần, lực đạo càng lúc càng mạnh khiến cho người con gái ấy hô hấp trở nên khó khăn, khuôn mặt đã tím tái lại.
“Buông ra… ”
Vất bịch Hạ Phương Kiều xuống đất, đôi mắt Lục Tư Thần lập tức dịu lại, không còn đỏ ngàu giống như Diêm la đòi mạng lúc nãy. Bị vất mạnh xuống nền, vết thương trên bụng cô trở nên đau nhói, máu lại túa ra chảy xuống vùng rốn trông thật đáng sợ. Hạ Phương Kiều nằm rạp xuống sàn, lúc này cô thật sự chẳng còn hơi sức đâu mà đứng dậy. Tên này hắn thật sự là một ác ma, nếu có tình người, hắn đã không đối sử với cô như vậy. Chưa tiếp cận lấy được lòng tin của hắn cô đã bị hành hạ như thế này, nếu hắn biết được cô là nội gián, chắc cô chẳng thể nào nhìn thấy được ánh sáng ngày mai.
—-
Ánh sáng bên ngoài khẽ xuyên ra những kẽ hở của chiếc rèm cửa hắt vào căn phòng rộng lớn, Hạ Phương Kiều nhíu lại đôi lông mày xinh đẹp, rất muốn mở mắt ra nhưng lại sợ. Đúng, là cô sợ khi phải chạm với cái nhìn đầy chết chóc nguy hiểm của Lục Tư Thần, hắn sẽ lại lấy cô ra làm bao cát trút giận. Sự việc tối ngày hôm qua cô vẫn không quên, bản thân cố tình nằm lì không nhúc nhích để tránh đi cơn tức giận vô cớ của tên máu lạnh ấy. Nhưng thật không ngờ, một khắc sau đó, Hạ Phương Kiều liền bị xách cổ vào trong nhà tắm, dán miếng dán chống thấm vào vết thương của người con gái ấy, Lục Tư Thần điều chỉnh lực nước ấm, nhấn xả xối xả xuống người của cô. Da thịt tiếp xúc với nước khiến cô rùng mình, chưa kịp đưa tay lên vuốt mặt, chiếc váy đã bị anh xé thành hai mảnh, trên người cô chỉ còn lại bộ quần áσ ɭóŧ màu ren đỏ, ẩn hiện bên trong là một u cốc tuyệt đẹp của tạo hóa.
Tiếng mở cửa đánh tỉnh ý thức của mình, Hạ Phương Kiều điều chỉnh lại hơi thở cho đều, xoay người nghiêng lại về phía chiếc rèm, mắt vẫn nhắm chẳng hề mở ra. Lục Tư Thần hai tay đút túi quần âu màu đen sang trọng, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt chẳng vơi đi chút nào, đặc biệt nó còn lạnh hơn khi phát hiện cô gái trước mặt đang giả vờ.
“Tôi cho cô ba giây để mở mắt, nếu không, tôi sẽ cho cô nhắm luôn đấy, đừng có dở cái mánh khóe này ra với tôi..”
Lần này thì Hạ Phương Kiều có muốn trốn cũng chẳng được, mí cô hí hí rồi cũng dần mở ra, đập vào mắt là một thân hình cao mét chín, quần âu áo sơ mi đen, ống tay áo được xắn đến khuỷu. Chẳng hiểu sao lúc này trong đầu cô lại xuất hiện cái ý nghĩ Lục Tư Thần hiện tại thật đẹp, thật soái, nếu so với Trần Thiệu mà nói thì đúng là hơn hẳn năm phần, cả về khí chất lẫn bộ mặt.
Nhìn thấy Hạ phương Kiều ngây người, Lục Tư Thần cúi người bế xốc cô lên, không nói một lời liền đi thẳng xuống tầng dưới. Chiếc áo sơ mi màu trắng khoác lên người một cô gái chỉ có m68 như cô không khác gì bao bố, dài đến tận đầu gối. Từ đầu đến cuối cô đều không dám ngẩng mặt lên, cô sợ phải đối mặt với những cái nhìn hiếu kì khó hiểu của mọi người chiếu thẳng vào mình.
Đặt Hạ Phương Kiều ngồi xuống chiếc ghế, Lục Tư Thần ra lệnh cho người làm mang đồ ăn lên, một chén cháo trắng được đặt ngay trước mặt, cô mặc dù không cam chịu nhưng cũng biết thân biết phận cúi đầu ăn, từng thìa từng thìa đều nhanh đến mức chỉ qua một phút đã hết gần nửa tô.
“Đói vậy sao”
Hạ Phương Kiều vì cổ họng đau rát chẳng thể nói được nên đành gật đầu cho qua, ai ngờ chính cái gật đầu ấy lại đưa cô đi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Một tô cháo y hệt tô vừa nãy lại được đặt xuống, Lục Tư Thần vẫn cắt miếng bò buffet trên đĩa, phun ra từng chữ.
“Cố mà ăn cho hết, đừng có lãng phí lương thực..”
Con mẹ nhà ngươi, tổ tông mười tám đời nhà ngươi, rõ ràng là tên mặt lạnh này cố tình, cố tình dồn Hạ Phương Kiều cô vào ngõ cụt đây mà.
“Tôi… ”
Vì cổ họng đau nên mở miệng có chút khó khăn, cô bất lực thở dài, đành ngậm ngùi ăn tiếp. Trong phút trót cơn tức giận bùng nổ, cô lấy lại ý trí còn sót lại, tốt nhất là không thèm đôi co với kẻ như hắn làm gì cho cơ thể hứng thêm nhiều vết thương. Trên bàn ăn còn có Bạch Chính Phong và Phùng Thiên Minh ngồi đó, Hạ Phương Kiều cũng không thể xồn lên như chó dại được. Nếu thật sự chỉ có hai người, cô chắc chắn mình sẽ biến thành chó mà cắn cái kẻ tự cao tự ngạo, vẻ mặt lúc nào cũng như đít nồi kia.
“Đại ca, cảnh sát thành phố Lâm đang phát lệnh truy nã với cô ấy về việc gϊếŧ người trong thang máy bệnh viện, bây giờ bên ngoài biệt khu luôn có cơ động đứng cách hai trăm mét”
Hạ Phương Kiều dỏng tai lên lắng nghe mấy người đàn ông kia bàn tán. Khuôn mặt có chút vặn vẹo khó coi khi hai từ”truy nã” trôi vào tai như rót mật. Đường đường là một cảnh sát quốc tế bây giờ lại là kẻ tội phạm bị công an ráo riết tìm kiếm, cô chợt nhận ra cái số của mình đúng là vận con chó.
“Ăn nhanh lên, vừa nãy cô ăn nhanh lắm mà”
Hạ Phương Kiều tức giận trợn mắt nhìn kẻ đang quát tháo mình, tay nắm chặt chiếc thìa như muốn bóp nát nó ra. Con mẹ nó, ăn cũng không yên, không biết kiếp trước cô ăn ở như thế nào mà kiếp này lại liên quan đến tên tội phạm này không biết nữa. Tức quá mà hóa dại, Hạ Phương Kiều vất mạnh chiếc thìa xuống mặt bàn, mắt hiện lên tia tức giận mặc cho cổ họng đau nhói vẫn cố gào lên.
“Mẹ kiếp, anh tưởng tôi là chó hả”
Giây phút này, căn phòng im lặng đến đáng sợ, trên chiếc áo sơ mi màu đen của Lục Tư Thần đã dính đầy cháo do chiếc thìa bắn phải. Hạ Phương Kiều nuốt khan, tim trong ngực đập nhanh đến mức cô chẳng thể đếm được, mí mắt không dám nhấc lên nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện. Chưa kịp định thần, toàn thân cô bị cánh tay săn chắc nhấc bổng lên đi trở lại bậc cầu thang hướng về căn phòng lúc sáng. Hạ Phương Kiều sợ hãi khi lờ mờ đoán được điều sẽ xảy ra tiếp theo, cả người ra sức dãy dụa, bàn tay nhỏ không ngừng túm lấy tóc của anh mà giật.
Cánh cửa bị đạp một phát mở tung, Lục Tư Thần ném Hạ Phương Kiều xuống giường, ánh mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữa trước mặt. Tay chẳng thèm cởi cúc mà xé luôn chiếc áo thành hai mảnh vất xuống sàn, l*иg ngực trần mê hoặc lộ ra khiến cho cô nuốt nước bọt, bỏ mẹ, sao nó lại giống trong giấc mơ đến như vậy. Hạ Phương Kiều lùi lại về phía sau, cô càng lùi hắn càng tiến lại, một giây chớp nhoáng cổ chân cô bị giật ngược về phía trước, tiếp đó là cả thân bị ép chặt xuống, giữa bọn họ chẳng còn kẽ hở.
“Cô thích chửi tôi đúng không, được, vậy tôi cho cô chửi đến khi nào chẳng chửi được nữa thì thôi”
Dứt lời cũng là lúc bàn tay ấy luồn từ bên dưới nắm chặt lấy chiếc eo nhỏ, lực đạo mạnh đến nỗi khiến Hạ Phương Kiều đau quá mà chảy nước mắt, chân ra sức đạp mặc dù biết nó chẳng có hề hấn gì với kẻ máu lạnh rồi