Chương 38: Bác Từ
“Anh cũng đã lấy nước nóng cho em, lát nữa em dùng thùng nước tắm trong phòng tắm đi, để anh đưa con ra ngoài dạo một vòng.”
Hình Phong chuẩn bị đi gọi con, lại bị Thạch Lập Hạ chặn lại: "Sắp tới anh định rời đi khi nào?"
Hình Phong : "Ít nhất phải hai tuần nữa mới phải đi, do nhà máy thấu hiểu cho hoàn cảnh nhà mình, đợi chúng ta sắp xếp ổn định rồi mới gửi anh đi chạy xe."
"Em muốn đóng một phòng tắm trong sân nhà mình, anh thấy có được không? Có tìm được vật liệu không?"
"Được, anh sẽ đi tìm vật liệu. Nếu không tìm được thì dùng ván gỗ đóng cũng được, sau đó treo mành bên trong để chắn gió."
"Anh nghĩ chúng ta có thể đào một hố rác bên ngoài tường được không? Đóng một nhà vệ sinh trong đó, nước tắm sau này có thể dùng để dội nhà vệ sinh."
Hình Phong nhíu mày lại: "Chuyện này e rằng không dễ làm, phải tìm gạch xi măng, lại còn sợ người ta nói lời ra lời vào nữa."
Bị người ta thì thào vài câu cũng không sao, quan trọng là bị người ta nói họ là kẻ theo chủ nghĩa hưởng lạc thì rắc rối.
Họ vừa mới chuyển đến đây, đang là lúc bị người ta dòm ngó chăm chăm mà còn bị gắn lý do như vậy.
Thạch Lập Hạ cũng không dám lạy ông tôi ở bụi này, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
"Vậy thì lắp tạm một phòng tắm trước đi, ban đêm đặt một cái thùng nướ© ŧıểυ bên trong, trong nhà sẽ không có mùi hôi."
Thạch Lập Hạ tới đây cái gì cũng dễ thích nghi hết, chỉ có nhà vệ sinh là kẻ thù của đời cô.
Nhà vệ sinh công cộng thật sự quá hôi thối bẩn thỉu, khi còn nhỏ cô cũng đã đi vệ sinh như vậy, lớn lên còn thường xuyên mơ thấy, là kiểu mơ thấy ác mộng.
Hình Phong không nhịn được khi nhìn thấy cô ấy thất vọng, bèn nói: "Trước tiên chúng ta chịu đựng một khoảng thời gian, đến lúc đó anh sẽ tìm cách."
Thạch Lập Hạ gật đầu, lại nói: "Em muốn nuôi hai con gà trong sân nhà, con cần dinh dưỡng, mà em cũng thích ăn trứng. Phiếu thịt và phiếu trứng của chúng ta chắc chắn không đủ, nếu có thể tự mình nuôi gà, cứ cách ba ngày một lần cũng có thể có trứng để ăn."
Năm này nuôi gia cầm tại nhà có hạn chế, nhưng chỉ cần không vượt quá hai con là được.
"Còn nữa, gốc tường bên này em muốn làm một vườn hoa, bên trong có thể trồng một số rau, bình thường nấu ăn cần sử dụng hành lá và tỏi, như vậy sẽ không cần phải mua nữa."
"Được, mai anh sẽ đi lấy đất về, rồi tìm một vài viên gạch vỡ. Gà thì anh phải tìm xem, để xem có tìm được gà mẹ bắt đầu đẻ trứng ngay không. Nếu không bây giờ bắt đầu nuôi, không lâu sẽ đến mùa đông, trời lạnh gà sẽ không thích đẻ trứng nữa."
Thạch Lập Hạ lại đề cập đến chuyện con cái đi học: "Em muốn cho tất cả các con đi học, Hổ Đầu đi học tiểu học, hai con nhỏ thì đi mẫu giáo."
Nhà máy cơ khí không chỉ có tiểu học trung học, mà còn có mẫu giáo, sau khi nữ công nhân nghỉ hết năm mươi sáu ngày thai sản, có thể đưa trẻ hai tháng tuổi đến đó.
Lương và các khoản chi phí khác của nhân viên nhà trẻ do nhà máy chi trả, do đó người lao động không cần phải tốn nhiều tiền để gửi con vào đó.
Nhiều vợ chồng không có người lớn tuổi trông con, chính là nhờ vào những chế độ phúc lợi này của nhà máy, mà sau khi sinh con đã sớm trở lại vị trí làm việc, tốt hơn nhiều so với chế độ phúc lợi của hầu hết các nhà máy sau này. Đây cũng là một trong những lý do khiến mọi người mong muốn được làm công nhân.
"Được, khi nào anh rảnh sẽ liên hệ với nhà trường."
"Chuyện này em sẽ lo, em còn có thể dẫn con đi làm quen với môi trường."
Khi Hình Phong không lái xe, cũng phải đi làm việc, không phải chuyện gì Thạch Lập Hạ cũng có thể đùn đẩy cho anh làm.
"Được, mai anh sẽ đưa bác Từ đến gặp em. Sau này khi em không ở nhà, bác ấy sẽ sang giúp việc, chỉ cần lo cho bác ấy và hai cháu gái một bữa ăn trong ngày là được."
"Bác Từ? Bác ấy là ai thế?"
“Trước đây con trai bác ấy cũng làm ở đội vận tải, lúc đó anh làm thay cho anh ấy, vì anh ấy bị bệnh nên không thể chạy đường dài, phải về làm việc ở tuyến hai. Khi anh mới đến, anh ấy đã dạy tôi rất nhiều thứ, có thể nói là sư phụ dẫn dắt anh. Bây giờ đã qua đời, để lại cả gia đình già yếu. Anh thường xuyên qua lại với gia đình họ, nên bác Từ đến giúp việc, không ai có thể nói gì cả."
Con dâu bá Từ đã thay thế công việc của con trai bác Từ, nhưng không thể nhận được lương cao như con trai bác ấy. Vì cô ấy không có trình độ học vấn và kỹ thuật, nên chỉ có thể làm công việc dọn dẹp vệ sinh trong nhà máy, lương cũng không cao, khiến gia đình bốn người sống rất khó khăn.
Để bác Từ đến giúp việc cũng là có lợi cho cả hai, không cần trả lương mà lại có được mối quan hệ này, cũng không coi là phạm sai lầm.
"Họ đến ăn thì không sao, nhưng phiếu lương thực mới là vấn đề."
Lương của Hình Phong khá cao, không lo hết tiền, nhưng phiếu thì không đủ. Thạch Lập Hạ có hộ khẩu nông thôn, không có khẩu phần lương thực, cũng không kiếm được công điểm ở quê, chi phí đều dựa vào lương của Hình Phong. May mắn là mỗi tháng nhà nước cấp cho ba đứa trẻ tiền trợ cấp nuôi dưỡng có cả tiền và phiếu, nếu không thì gia đình họ cũng không đủ ăn.
"Chuyện phiếu em không cần lo, anh sẽ tìm cách."
Thạch Lập Hạ cũng không hỏi thêm, Hình Phong thường xuyên chạy xe đường dài, có nhiều mối quan hệ hơn người bình thường, thường xuyên mang về một số thứ khó mua. Nếu không thì nguyên thân cũng không thể sống thoải mái như vậy.
Thực ra cô nghi ngờ Hình Phong có thể dứt khoát giao hết lương cho mình, một phần lý do là vì anh có cách kiếm tiền riêng, lén lút giấu quỹ đen.
Hình Phong dẫn theo ba đứa trẻ ra ngoài, đi dạo quanh nhà máy một vòng để làm quen với khu vực này, sau đó mới về nhà. Lúc này, Thạch Lập Hạ đã tắm rửa và giặt giũ xong.
Thạch Lập Hạ chỉ vào căn phòng ngủ lớn rồi nói: "Anh và Tiểu Đậu Bao ngủ ở căn phòng đó, em ngủ căn phòng nhỏ này."
Trước đây, Hình Phong đã lờ mờ nhận ra ý định của Thạch Lập Hạ, giờ nghe vậy trong lòng có chút hụt hẫng, luôn cảm thấy mình bị hắt hủi.
Rõ ràng hiện tại Thạch Lập Hạ rất khác so với trước đây, nhìn thì có vẻ coi anh như người nhà, nhưng thật ra còn muốn giữ khoảng cách với anh hơn.