Vịnh Tình Yêu (Diamond Bay)

Chương 12

Chương 12
Rachel thích Jane Sullivan ngay cái nhìn đầu tiên. Bất cứ ai thản nhiên vuốt ve Joe rồi quay sang đối diện với khuôn mặt giận điên của Grant Sullivan mà không hề chớp mắt, là người mà Rachel muốn làm quen. Hai người phụ nữ tự giới thiệu với nhau trong khi Sullivan đứng đó khoanh tay trước ngực, đôi mắt nâu vàng của anh tóe lửa khi nhìn vợ mình. “Làm thế nào em tìm được anh?” anh xổ ra một câu, giọng anh thấp và hầu như không có chút âm vực nào. “Anh đã đoán chắc là không để lại dấu vết.”

Jane phớt lờ anh. “Anh đã không xóa hết, vì thế em đã làm một điều hợp lý và theo nơi mà anh không đi, và tìm ra anh.” quay lưng với anh, cô chào mừng Kell bằng một cái ôm nồng nhiệt. “Em biết chắc đó là anh mà. Không ai khác có thể kéo anh ấy đi được. Anh đang gặp rắc rối à?”

“Một chút thôi,” Kell nói, đôi mắt đen của anh ánh lên vẻ thích thú.

“Em nghĩ thế. Em đến giúp anh này.”

“Anh sẽ bị nguyền rủa mất,” Grant gạt ngay.

Jane nhìn anh, mát mẻ. “Phải, anh có thể bị đấy. Lén lút bỏ em lại với con -”

“Chúng đâu rồi?”

“Chúng ở với mẹ. Bà nghĩ em đang tặng bà một điều rất tuyệt vời đấy. Dù sao thì, đó là lý do tại sao em đến đây trễ đến thế. Em phải mang hai đứa sinh đôi đến nhà mẹ. Rồi phải phân tích xem anh sẽ làm gì nếu anh muốn dấu mọi người việc anh sẽ đi đâu.”

“Anh phải lật em sấp trên đầu gối và tét vào mông em mới được, “ anh nói, và trông cứ như điều đó sẽ làm anh hả dạ lắm. “Lần này em không thoát được đâu.”

“Anh không thể làm thế đâu,” cô nói một cách bảnh chọe. “Em lại có thai.”

Rachel đang rất thích thú thưởng thức cảnh Grant Sullivan sắp phát điên vì cô vợ xinh xắn với đôi mắt đen của anh, nhưng giờ cô thấy tội cho anh. Anh xanh mét.

“Em không thể nào.”

“Anh không tin đâu,” Kell thêm vào, cũng đang thích thú ván bài lật ngữa này như Rachel.

“Cặp sinh đôi mới có sáu tháng tuồi,” Grant rền rĩ.

“Em biết!” Jane đáp, gương mặt cô căm phẫn. “Em ở đó mà, anh nhớ chứ?”

“Chúng ta sẽ không có trong một thời gian.”

“Mưa bão ầm ầm mà,” cô nói ngắn gọn, và Grant nhắm mắt lại. Anh thật sự trắng bệch rồi, và Rachel thấy mũi lòng cho anh.

“Đi vào nhà nào, trong đó mát mẻ hơn” cô đề nghị, mở cánh cửa kính. Cô và Kell đi vào trong, nhưng không ai theo họ vào cả. Rachel nhìn lén ra cửa; Jane đang được ôm gọn trong đôi cánh tay cơ bắp của chồng cô, và mái đầu xoăn của anh đang cúi xuống môi cô.

Thật kỳ lạ, cảnh tượng đó đã chất thêm nổi đau trong lòng Rachel. “Họ đã làm điều đó,” cô thì thầm.

Cánh tay Kell trượt quanh eo cô, và anh kéo cô dựa vào anh. “Giờ cậu ấy không còn trong tổ chức, em nhớ chứ? Cậu ấy đã nghỉ hưu trước khi họ gặp nhau.”

Rachel muốn hỏi tại sao anh không thể nghỉ hưu, nhưng cô ngăn mình thốt ra những lời đó. Những gì hợp với Grant Sullivan không có nghĩa là hợp với Kell Sabin; Kell là một kiểu người khác biệt. Thay vào đó cô hỏi, “Khi nào anh đi?” cô lẽ ra phải tự hào vì giọng cô nghe rất vững vàng, nhưng kiêu hãnh chẳng có ý nghĩa gì với cô lúc này. Cô sẽ quỳ xuống năn nỉ anh nếu điều đó có hiệu quả, nhưng sự tận tụy của anh ko phải là chót lưỡi đầu môi.

Anh yên lặng một lúc, và cô biết cô sẽ không thích câu trả lời này, dù cô đang muốn nghe. “Sáng mai.”

Thế là cô còn một đêm nữa, trừ khi anh và Sullivan có ý định dùng toàn bộ thời gian để lên kế hoạch chi tiết cho sự vụ này.

“Chúng ta sẽ đi ngủ sớm,” anh nói, vuốt tóc cô, và cô xoay người trong vòng tay anh, nhìn vào đôi mắt đen của anh. Mặt anh xa vắng, nhưng anh muốn cô; cô có thể nhận ra bởi sự vuốt ve của anh, bởi điều gì đó vừa lướt nhanh qua gương mặt anh. Oh, Chúa tôi, làm sao cô có thể đứng nhìn anh ra đi và biết rõ là cô không bao giờ gặp anh nữa?

Jane và Grant đi vào trong, khuôn mặt Jane tỏa sáng. Đôi mắt cô mở to vui sướиɠ khi thấy Rachel trong vòng tay Kell, nhưng có điều gì đó trong nét mặt của họ ngăn điều cô muốn nói. Jane không phải là Jane nếu không có trực giác nhạy cảm. “Grant sẽ không nói với em chuyện gì đã xảy ra,” cô thông báo, và khoanh tay trước ngực. “Em sẽ theo các anh cho đến khi nào tìm ra sự thật.”

Đôi mày đen của Kell nhướng lên. “Và nếu anh nói với em thì sao?”

Jane cân nhắc câu nói đó, nhìn từ Kell sang Grant, rồi quay lại Kell. “Anh muốn đàm phán phải không nào? Anh muốn em quay về nhà.”

“Em sẽ quay về nhà,” Grant nói nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát. “Nếu Sabin muốn nói với em, tùy cậu ấy thôi, nhưng đứa con trong bụng em đã cho anh lý do thứ hai để đảm bảo em phải ở yên trong nông trại, thay vì liều mạng đuổi theo anh.”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Jane khiến Rachel nghĩ Sullivan sẽ phải đánh vật, nhưng Kell đã chặn trước bằng câu “Được rồi, anh cho là em đáng được biết chuyện gì đang xảy ra, vì Grant đã dính líu vào chuyện này. Hãy ngồi xuống nào, và anh sẽ kể.”

“Dựa trên căn bản ‘những điều nên biết’ áh,” Jane đoán một cách chính xác, và Kell tặng cho cô một nụ cười chả có chút hóm hỉnh nào.

“Phải. Em biết là luôn có những chi tiết không được thảo luận, nhưng anh có thể kể cho em hầu hết mọi chuyện”

Họ ngồi quanh bàn, và Kell tóm tắt các điểm chính của những gì đã xảy ra, các nghi vấn và tại sao anh cần Grant. Khi anh kể xong Jane nhìn cả hai người đàn ông một lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu. “Các anh phải làm thôi.”

Rồi cô chồm về phía trước, chống hai tay lên bàn và nhìn Sabin một cách cương quyết, Sabin cũng nhìn cô với cái nhìn tương tự. “Nhưng để em nói cho anh biết, Kell Sabin, nếu có chuyện gì xảy ra với Grant, em sẽ truy sát anh. Em không trải qua tất cả mọi rắc rối để có anh ấy rồi bây giờ để có chuyện xảy ra với anh ấy đâu. “

Kell không đáp, nhưng Rachel biết anh đang nghĩ gì. Nếu có chuyện xảy ra thì anh cũng không thể sống sót. Cô không biết làm thế nào cô biết được suy nghĩ của anh, nhưng cô biết. Cảm giác của cô bị khóa chặt với Kell, và cử chỉ nhỏ nhất của anh hay cách anh đổi giọng của cắm sâu vào đầu óc cô với sức ép của trận động đất mạnh nhất.

Grant đứng lên, kéo Jane theo đứng bên cạnh anh. “Đến lúc đi ngủ một chút rồi, vì chúng ta đã đi từ sáng sớm. Và em sẽ về nhà,” anh nói với vợ mình. “Hứa với anh đi.”

Bởi vì đã biết tình hình, Jane không tranh cãi nữa. “Được rồi. Em sẽ về nhà sau khi đón con. Những gì em muốn biết là em có thể mong anh về lúc nào.”

Grant liếc quá Kell. “Ba ngày chứ?”

Kell gật đầu.

Rachel đứng lên. Trong ba ngày chuyện này sẽ kết thúc, theo cách này hay cách khác, nhưng với cô nó sẽ kết thúc vào buổi sáng hôm sau. Trong lúc cô phải sắp xếp chổ ngủ cho gia đình Sullivan, và cô rất biết ơn khi có việc để làm mình bận rộn, không phải suy nghĩ.

Cô cáo lỗi với Jane về việc thiếu giường, nhưng việc thiếu giường chẳng phiền gì với Jane. “Đừng lo cho chúng tôi,” Jane xoa dịu. “Mình đã từng ngủ với Grant trong lều, hang động và cả nhà kho nữa, thế nên sàn phòng khách dễ thương thế này không là gì với bọn mình đâu.”

Với sự giúp đỡ của Jane Rachel lấy thêm mền bông và gối từ đầu tủ quần áo và chất lên tay Jane. Jane nhìn cô một cách sắc sảo. “Cậu yêu Kell đúng không?”

“Phải.” Rachel trả lời một từ duy nhất, chắc chắn, thậm chí không nghĩ đến chuyện phủ nhận. Đó là sự thật, là một phần của cô như đôi mắt màu xám cô có.

“Anh ấy là một người sắt đá khác thường, nhưng loại thép chất lượng cao nhất phải thật cứng chắc mới đứng đầu chất lượng. Mình biết sẽ không dễ dàng đâu. Hãy nhìn người đàn ông mà mình đã chọn ấy.”

Hai người nhìn nhau, hai người phụ nữ với một trời thấu hiểu trong mắt. Dù tốt hay xấu, người đàn ông mà họ yêu khác với những người khác, và họ sẽ không bao giờ có được sự an toàn mà mọi người phụ nữ đều mong đợi.

“Ngày mai khi anh ấy ra đi, mọi thứ sẽ kết thúc, “ Rachel nói, cổ họng siết lại. “Anh ấy sẽ không trở lại.”

“Anh ấy muốn kết thúc,” Jane hỏi lại, đôi mắt nâu của cô ảm đạm khác thường. “Nhưng đừng nói anh ấy sẽ không quay lại. Grant đã không muốn cưới mình. Anh ấy nói sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu, rằng cuộc sống của bọn mình là hai thái cực và mình sẽ không bao giờ hòa nhập được với thế giới của anh ấy. Nghe quen chứ?”

“Oh, quen lắm.” Đôi mắt và giọng nói của cô xa vắng.

“Mình đã phải để anh ấy đi, nhưng cuối cùng anh ấy đuổi theo mình.”

“Grant đã từ chức rồi. Kell sẽ không thôi việc đâu, và công việc của anh ấy mới là vấn đề.”

“Đó là vấn đề lớn nhưng không phải không vượt qua được. Yêu một ai đó rất khó chấp nhận với những người như Grant và Kell. Họ luôn luôn sống đơn độc.”

Phải, Kell luôn cô đơn, và anh cương quyết tiếp tục cuộc sống như thế.

Biết và hiếu lý do của anh không làm cho việc chấp nhận sự thật đó dễ dàng hơn.

Cô để Jane và Grant nghỉ ngơi ở phòng khách, và Kell theo cô vào phòng ngủ, đóng cửa lại sau lưng. Cô đứng ngay giữa phòng với đôi tay nắm chặt, đôi mắt buồn rười nhìn anh.

“Bọn anh nên rời khỏi trong tối nay,” anh nói lặng lẽ. “Nhưng anh muốn ở cùng em một đêm nữa.”

Cô sẽ không để mình rơi nước mắt, không phải đêm nay. Bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ đợi cho đến ngày mai, cho đến khi anh đã đi rồi. Anh tắt đèn và bước đến bên cô trong căn phòng tối, đôi tay chai sần chạm vào vai và kéo cô dựa vào anh. Miệng anh đói khát, thực sự làm đau cô anh hôn lên môi cô với nhu cầu hoang dại. Miệng anh xâm chiếm miệng cô, đòi hỏi cô đáp lại, sự đáp lại chậm đến bởi nỗi đau quá lớn trong lòng cô. Anh vẫn tiếp tục hôn cô, trượt bàn tay qua lưng xuống hông, nâng niu cô trong vòng tay và cơ thể ấm áp của anh, cho đến khi cô bắt đầu thư giản và cuốn lấy anh.

“Rachel,” anh thì thầm tên cô, cởi nút áo để vuốt ve bờ ngực trần của cô và ấp chúng trong lòng bàn tay. Anh chậm rãi xoay tròn nụ hoa của cô bằng ngón cái, kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng cứng lên; sự ấm áp, cảm giác phấn khích đang tăng dần lên và sự háo hức bắt đầu tăng lên trong cô. Cơ thể cô quen với anh và đáp lại, bắt đầu nặng trĩu và ẩm ướt, sẳn sàng cho anh vì cô biết anh sẽ không để cô không thỏa mãn. Anh trượt cái áo khỏi vai cô, ghim hai cánh tay cô hai bên hông trong khi anh nâng người cô lên, cong người cô trong cánh tay anh và đẩy ngực cô lên cho anh. Anh thong thả đưa miệng qua đầu ngực và mυ'ŧ, cái mυ'ŧ mạnh đó gây cảm giác rộn rạo trên da thịt nhạy cảm của cô. Cô thở hổn hễn một cách yếu ớt vì kɧoáı ©ảʍ khi những cảm giác đó quét qua hai bờ ngực xuống bụng cô, nơi những ham muốn đang tác động đến cô.

Đầu cô choáng váng và thình lình có cảm giác mình đang rơi, khiến cô níu lấy thắt lưng anh. Cô không nhận ra việc anh đã hạ cô xuống giường cho đến khi cảm thấy cái mát mẻ của khăn trải giường. Chiếc áo đang bị kẹt bên dưới cô, với hai tay áo vặn xoắn kẹp giữa cổ tay và khủy tay, ghim chặt hai cánh tay trong khi thân trên của cô để trần cho đôi môi và chiếc lưỡi cướp bóc của anh tìm kiếm. Anh nhìn xuống cô với ánh mắt đói khát đau đớn, rồi cúi xuống và vùi mặt mình vào giữa hai bờ ngực cô, hai bàn tay anh ép chúng lại quanh mặt anh như thể anh muốn để lạc mình trong mùi hương của làn da mịn màng của cô.

Cô rêи ɾỉ khi cơ thể đập rộn lên vì nhu cầu khẩn thiết, và cố gắng để rút tay ra. “Kell.” Giọng cô cao vυ't, và căng thẳng. “Hãy thả tay em ra đi.”

Anh ngước lên và đánh giá tình huống. “Chưa đâu,” anh làu bàu. “Em chỉ cần nằm đó và để anh yêu em cho đến khi em sẳn sàng cho anh.”

Cô lầm bầm trong thất vọng, cố lăn qua một bên để có thể thoát ra, nhưng Kell lại ngăn được cô, bàn tay rắn chắc của anh đang nén cô nằm yên đó. “Em đã sẳn sàng rồi,” cô khăng khăng trước khi miệng anh lại đáp xuống môi cô và dập mất những lời phản đối tiếp theo.

Khi anh ngước lên lần nữa, một sự thỏa mãn nóng bỏng đang in dấu trên gương mặt căng thẳng của anh. “Không được sẳn sàng như em sẽ thế.” Rồi anh lại cúi xuống ngực cô, không dừng lại cho đến khi chúng ướt đẫm, óng anh trong miệng anh và hai đỉnh ngực của cô đỏ ửng lên, siết chặt đến đau đớn. Một cách rất dịu dàng, anh cắn nhẹ vào đường viền của ngực cô, dùng răng của mình với sức mạnh vừa đủ để khiến cô cảm thấy nó nhưng không làm cô đau.

“Chúng ta hãy cởϊ qυầи áo cho em nào.” Sự căng thẳng hiện rõ trong giọng nói khi anh kéo khóa quần sọt của cô. Được tự do, cái khóa kéo xột xoạt khi anh trượt nó xuống. Bàn anh lần vào trong chiếc quần sọt đã mở, vùi dưới quần con của cô để tìm miền da thịt ấm áp, ẩm ướt đang nhức nhối. “Ah,” anh nói trong sự thỏa mãn thầm lặng khi những ngón tay tìm thấy cô và nhận biết cô đã sẳn sàng cho anh. “Em thích thế đúng không?”

“Phải.” Tất cả những gì cô có thể làm là thút thít mỗi từ này.

“Em sẽ thích hơn nữa khi anh vào trong em,” anh khàn khàn hứa hẹn, trượt chiếc quần con và quần sọt của cô xuống hông, nhưng không tuột hẳn chúng ra. Anh để chúng ngay trên đầu gối cô, và đôi chân cô bị khóa y như hai cánh tay. Anh chậm rãi trượt lần tay mình qua người cô, từ hai đồi bồng đảo xuống cái bụng phẳng, nấn ná lại thắt lưng đang để trần của cô.

Cô quằn quại dưới những ngón tay cướp bóc của anh, tim cô dội thình thịch vào l*иg ngực và cản trở hơi thở của cô. “Anh thậm chí không nghĩ đến điều đó chứ,” cô hét, hai bàn tay tóm chặt tấm khăn trải giường bên dưới. Anh đang ngắm cô theo cái cách muốn nói với cô rằng anh thích làm cô bất lực trong khi anh trêu chọc và tận hưởng cơ thể cô. Anh còn hơn cả thô lỗ, bản năng nhanh nhẹn và nguyên thủy.

Anh cười bằng chất giọng thấp và dữ dội. “Được rồi, em yêu. Em sẽ không phải đợi lâu nữa đâu. Anh sẽ trao cho em cái em muốn.” Anh nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo cho cô, chiếc áo đang quấn quanh hai cánh tay cô, và quần áo của anh, rồi đặt thân mình lên trên cô. Rachel đón nhận anh với một tiếng thở dài khuây khỏa khó nhọc. Anh không thể nào có đủ cô trong đêm đó, đến với cô hết lần này đến lần khác, cứ như thời gian chậm lại khi họ khóa vào nhau trong yêu thương.

Chẳng mấy chốc bình minh ló dạng khi cô thức giấc lần sau cùng, nằm quay lưng lại với anh, rúc vào hơi ấm nơi l*иg ngực và đùi anh như cách họ đã ngủ cùng nhau mỗi đêm khi anh đã lấy lại sự tỉnh táo. Đây là lần cuối cùng anh ôm cô như thế này, và cô nằm rất yên lặng, không muốn đánh thức anh.

Nhưng anh đã thức giấc rồi. Bàn tay di chuyển chầm chậm trên ngực cô, rồi đi dần xuống đùi. Anh kéo chân cô lên vắt qua đùi anh, và trượt vào trong cô từ phía sau. Bàn tay anh trải ra trên chiếc bụng phẳng để ôm cô khi anh bắt đầu di chuyển vào ra trong cô. “Một lần sau cùng,” anh thì thầm bên tai cô. Chúa ơi, đây là lần sau cùng, và anh không nghĩ là mình có chịu được chuyện này. Nếu có bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc trong đời mình, thì đó là khoảng thời gian ngắn ngủi anh ở bên Rachel. Đây là sẽ lần sau cùng cơ thể mềm mại của cô bao bọc anh, lần cuối cùng ngực cô lấp đầy trong bàn tay anh, lần cuối cùng anh có thể ngắm vẻ đam mê mơ hồ trong đôi mắt xám của cô. Cô run rẩy dưới bàn tay anh, cắn môi để ngăn tiếng hét thoát ra khi kɧoáı ©ảʍ dâng lên trong cô. Lúc gần lêи đỉиɦ anh ôm chặt cô, giữ mình ở tận sâu trong cô khi cô vùi mặt vào trong gối để chặn tiếng hét của mình, rồi anh đẩy sâu và thật mạnh, anh run rẩy với sự giải phóng của mình.

Ánh sáng bắt đầu tràn vào phòng, bầu trời đang sáng rực rỡ với viền ánh sáng hồng của mặt trời. Anh ngồi dậy trên giường và ngắm cô, thân hình cô âm ẩm và sáng rực rỡ như bầu trời. Có lẽ lần sau cùng này là một sai lầm, vì anh đã không dùng bất cứ biện pháp ngăn ngừa nào, nhưng anh không hối tiếc. Anh không thể chịu được có thứ gì đó ngăn cách giữa cơ thể họ.

Rachel nằm kiệt sức trên gối, nhìn anh bằng đôi mắt nói lên cả nỗi lòng mình. Cơ thể cô vẫn còn rộn ràng sau cuộc ân ái với anh, và nhịp tim vẫn chậm hơn bình thường.

“Có lẽ anh sẽ không bao giờ quay lại,” cô thì thầm. “Nhưng em sẽ đợi anh ở đây dù có chuyện gì xảy ra.”

Chỉ một cái giật nhẹ bên mép tiết lộ phản ứng của anh. Anh lắc đầu. “Không được, đừng lãng phí đời em. Hãy tìm ai đó khác, kết hôn và sinh con.”

Không biết làm thế nào mà cô nặn ra được một nụ cười. “Anh đừng ngốc thế,” cô bảo anh với sự dịu dàng đau đớn. “Làm như có thể có ai đó khác sau anh vậy.”

Họ đã sẳn sàng để rời đi, và Rachel chết đứng trong lòng đến nỗi cô nghĩ cô sẽ vỡ tan tành nếu có ai đó chạm vào cô. Cô biết sẽ không có những nụ hôn tạm biết, không có những lời chia tay để mà khắc sâu vào tâm trí. Anh sẽ đơn giản rời khỏi, và mọi chuyện kết thúc. Anh thậm chí còn không mang theo cây súng ngắn, nó sẽ là cái cớ để anh liên lạc với cô và trả lại. Cây súng được đăng ký bằng tên cô; anh không muốn bất cứ thứ gì có thể truy ngược về chỗ cô trong trường hợp mọi thứ không theo kế hoạch.

Sullivan đã giấu chiếc xe thuê ở đâu đó dưới đường; Jane sẽ chở họ đến đó rồi mới quay về nông trại. Rachel sẽ bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà dội lại sự trống vắng, và cô đang cố gắng nghĩ đến những cách có thể để lấp khoảng thời gian trống trải đó. Cô sẽ làm vườn, cắt cỏ, rửa xe, thậm chí đi bơi. Sau đó cô sẽ ra ngoài ăn tối, xem phim, làm mọi thứ để hoãn lại thời gian về nhà. Có lẽ đến lúc đó cô sẽ quá mệt mỏi, cô có thể ngủ, dù cô không hy vọng nhiều cho lắm. Còn nữa, cô sẽ xoay sở được, bởi vì cô làm gì còn lựa chọn nào khác chứ.

“Mình sẽ liên lạc với cậu,” Jane thì thầm, ôm tạm biệt Rachel.

Mắt Rachel rưng rưng. “Cảm ơn cậu.”

Grant mở cửa và bước ra hàng hiên, nơi Joe đứng ngay cạnh anh và gầm gừ. Grant điềm tỉnh quan sát chú chó. “Này, quỷ thật,” anh nói nhẹ nhàng.

Jane khịt mũi. “Anh sợ chú chó này à? Nó dễ thương lắm mà.”

Kell bước theo họ ra hiên. “Joe, ngồi xuống,” anh ra lệnh.

Đột nhiên vang lên một tiếng RẮC the thé khác thường của súng trường được bắn ra và trúng vào cây cột gỗ cách đầu Kell ko quá 2 inches. Kell quay đầu và lao qua cánh cửa mở ngay khi Rachel ào vào anh, và anh đẩy cô ngã xuống. Cùng lúc đó Grant ném Jane qua cửa theo đúng nghĩa đen khi một tiếng súng khác phát ra, rồi anh dùng thân mình che chắn cho cô.

“Em không sao chứ?” Kell hỏi qua hàm răng nghiến chặt, lo lắng nhìn qua Rachel khi anh nhanh nhẹn dùng chân đá cánh cửa đóng lại.

Cô đã đập mạnh đầu xuống sàn, nhưng không có gì nghiêm trọng. Mặt cô trắng bệch, cô tóm lấy anh. “Em ô... ổn,” cô lắp bắp.

Anh cuộn người đứng lên, cúi mình thấp dưới cửa sổ. “Em và Jane hãy nằm xuống sàn,” anh ra lệnh cụt lủn, đi lấy cây súng ngắn mà anh đã để trong phòng ngủ.

Grant giúp Jane ngồi dậy, vuốt tóc ra khỏi mặt cô và hôn nhanh một cái trước khi anh đẩy cô về phía Rachel. “Đi nào, di chuyển đi,” anh nói vội, rút súng từ thắt lưng ra.

Thêm một phát súng nữa, và cửa sổ gần chổ Grant đã bị vỡ, những mãnh kính vỡ trút ào xuống người anh. Anh nguyền rủa phát khϊếp.

Rachel nhìn chằm chằm vào đó, cố gắng tập trung suy nghĩ. Họ chỉ súng ngắn, trong khi bọn chúng đang bắn bằng súng trường, họ có lợi thế hơn Kell và Grant. Một cây súng trường có lợi thế chính xác về khoảng cách, cho phép sát thủ bắn từ bên ngoài tầm của súng ngắn. Khẩu.22 của cô không có nhiều lực như thế, nhưng nó có tầm bắn rộng hơn và chính xác hơn súng ngắn, và cô bò vào phòng ngủ để lấy nó cùng mớ đạn dược mà cô có. Tạ ơn Chúa là Kell đã bảo cô mua chúng.

“Đây này,” cô nói, bò trở ại phòng khách và đẩy cây súng trường về phía Kell. Anh liếc nhìn xung quanh, nắm tay đang siết trên vũ khí. Grant đang di chuyển suốt căn nhà, kiểm tra để chắc chắn ko một ai xuất hiện đàng sau họ.

“Cảm ơn,” Kell nói ngắn gọn. “Quay trở lại chỗ Jane đi, em yêu.”

Jane đang cúi mình đàng kia, nhìn chăm chú chồng cô với cơn tức giận khủng khϊếp trong đôi mắt màu chocolate. “Họ nhắm vào anh,” cô hầm hừ.

“Phải,” anh xác nhận.

Cô đang bốc khói như núi lửa sắp phun trào, làu bàu với chính mình khi kéo lê cái túi đi qua đêm mà cô mang theo, mở khóa kéo và ném quần áo đồ trang điểm qua một bên. “Em sẽ không chịu đựng được chuyện này đâu,” cô nói một cách giận dữ. “Chết tiệt, bọn chúng dám bắn anh ấy!” Cô lấy cây súng trường và đẩy nó vào tay Rachel, rồi tiếp tục lục loại đồ trong túi. Cô lôi ra một chiếc hộp nhỏ, kích cỡ khoảng bằng hộp chưa cây đàn viloin, và ném nó cho Grant. “Đây này! Em không biết lắp chúng lại với nhau đâu!”

Anh mở chiếc hộp và nhìn chằm chằm vào Jane cả khi anh đã bắt đầu ráp cây súng lại với thao tác uyển chuyển chuyên nghiệp. “Em lấy cái này ở chổ quái nào hả?”

“Đừng quan tâm!” cô gào lại, ném một dãy đạn cho anh. Anh chộp lấy bằng 1 tay và lắp vào súng. Kell liếc nhanh qua vai. “Thế em có C-4 hay lựu đạn trong túi không?” (C-4 cũng là một loại thuốc nổ)

“Em không có,” Jane nói một cách tiếc nuối. “Em không có thời gian để lấy mọi thứ em muốn.”

Rachel bò đến bên cửa sổ, thận trong ngước lên để nhìn ra bên ngoài. Kell chửi thề. “Nằm xuống,” anh quát. “Em tránh ra khỏi chuyện này. Trở lại đàng lối vào phòng ngủ đi, chổ đó an toàn hơn.”

Cô đang tái xanh nhưng rất bình tỉnh. “Chỉ có 2 người các anh, và tứ phía quanh ngôi nhà. Anh cần bọn em.”

Jane túm lấy cây súng đã lên đạn của Grant. “Cậu ấy đúng. Anh cần bọn em.”

Gương mặt Kell sắt lại như đá grantite. Đây chính xác là những gì anh muốn tránh, một trong những nỗi lo tệ hại nhất của anh đang biến thành sự thật. Cuộc sống của Rachel đang bị đe dọa vì anh. Chệt tiệt! Tại sao anh không rời đi ngay tối hôm qua chứ? Anh đã để cho những ham muốn điều khiển cảm xúc của mình, và giờ đây cô bị nguy hiểm.

“Sabin!” giọng nói từ ngoài hàng thông vọng vào.

Anh không trả lời, nhưng mắt anh nheo lại khi quan sát ngoài đó, cố tìm cho ra người nói. Anh sẽ không trả lời và để lộ vị trí của mình; để bọn chúng gặp trở ngại.

“Thôi nào, Sabin, đừng khiến chuyện này rắc rối thêm nữa!” giọng nói tiếp tục.

“Nếu anh đầu hàng, tôi đảm bảo sẽ không có ai bị hại!”

“Gã đó là ai thế?” Grant làu bàu.

“Charles Dubois, tức là Charles Lioyd, là Kurt Schmidt, tức là nhiều tên khác nữa,” Kell lẩm bẩm.

Những cái tên chả có ý nghĩa gì với Rachel, nhưng chân mày của Sullivan nhướng lên. “Thế thì cuối cùng hắn cũng quyết định săn đuổi cậu một mình.” Anh nhìn quanh. “Chúng ta không có lợi thế trong ngôi nhà này. Hắn ta có người bao vây ngôi nhà. Bọn chúng không đông lắm, nhưng chúng ta đang bị bao vây. Tớ đã kiểm tra đường dây điện thoại - bị cắt rồi.”

Kell không cần được kể tình huống này không ổn với họ. Nếu Dubois dùng tên lửa tại ngôi nhà này, như hắn đã làm lúc trên tàu, thì họ đã chết tươi rồi. Nhưng lại một lần nữa, bọn chúng muốn bắt sống Kell. Còn sống, anh đáng giá rất nhiều tiền với nhiều người, những kẻ sẽ trả bất cứ giá nào để bắt được anh.

Anh cố gắng nghĩ, nhưng sự thật lạnh băng là không có lối nào ra khỏi ngôi nhà.

Thậm chí nếu họ đợi cho đến khi đêm xuống và cố lẻn ra ngoài, chỉ có rất ít vật chắn ngoài kia, ngoại trừ những bụi cây ngay kế bên nhà. Cách xa một chút là khoảng cách đẹp nhất ở mọi hướng nhắm vào. Có nghĩa là sẽ rất khó khăn cho bất cứ ai muốn bắt họ, nhưng nó cũng có nghĩa ngược lại. Thậm chí nếu anh bước ra và đầu hàng, điều đó cũng không cứu được những người khác. Làm sao có chuyện Dunois để bất cứ nhân chứng nào sống sót chứ. Anh biết điều, và Sullivan cũng biết; anh chỉ có thể hy vọng Rachel và Jane không nhận ra tình huống vô vọng này.

Một cái nhìn thoáng qua Rachel đã xua tan cái hy vọng đó của anh. Cô biết cả. Đó đã là vấn đề ngay từ đầu; cô quá nhạy, mà lại không có bất cứ màn chướng nào che đậy. Anh muốn kéo cô vào vòng tay và ôm đầu cô vào vai anh, đảm bảo với cô mọi thứ ổn cả, nhưng với đôi mắt xám trong sáng phẳng lặng đang nhìn anh, anh không thể nói dối cô, thậm chí cho cô chút xoa dịu ngắn ngủi. Anh không bao giờ muốn có bất cứ sự giả dối nào giữa họ.

Một phát đạn bắn ra từ hướng phòng ngủ, và tất cả sắc thái trôi tuột khỏi mặt Grant, nhưng trước khi anh di chuyển Jane đã hét gọi anh. “Grant! Có phải em bắn trúng xương đầu gối chúng rồi không?”

Nếu có thì, anh thậm chí còn trắng hơn, chửi thề bằng giọng thấp kéo dài.

“Well, không sao đâu,” cô thêm vào một cách bình thản. “Em trượt rồi. Nhưng em đã bắn trúng súng của hắn, nếu điều đó được tính.”

“Sabin!” người đàn ông lại hét lần nữa. “Anh đang kiểm tra tính kiên nhẫn của tôi! Chuyện này sẽ không tiếp diễn nữa đâu. Đó sẽ là điều đáng tiếc nhất nếu người phụ nữ này bị hại.”

“Phụ nữ,” thay vì “những người phụ nữ.” lúc này Kell nhận ra rằng Rachel đã không bước ra ngoài hiện; họ đã nhìn thấy Jane và nghĩ đó là Rachel. Cả hai cô đều mãnh mai và tóc đen, dù Jane cao hơn và tóc cô dài hơn một chút, nhưng ở khoảng cách xa như thế không ai có thể phân biệt được.

Điều đó cũng không cho anh nhiều thuận lợi hơn, nhưng có thể hỗ trợ trong trường hợp Dubois đánh giá thấp số người có trang bị vũ khí.

“Sabin!”

“Tôi đang suy nghĩ!” Kell hét lại, giữ đầu anh tránh xa cửa sổ.

“Thời gian là sự xa xỉ anh không thể có, bạn của tôi ạ. Anh biết anh không thể thắng. Thế thì tại sao không làm mọi chuyện đơn giản hơn cho mình? Tôi sẽ để cô gái đi, tôi hứa với anh!”

Lời hứa của Dubois còn không đáng giá bằng không khí mà hắn hít vào để hứa, và Kell biết điều đó. Thời gian. Làm thế nào đó mà anh phải tận dụng được một ít thời gian. Anh không biết anh sẽ làm gì, nhưng mỗi giây thêm vào sẽ cho anh cơ hội để bước tiếp. Thời điểm nguy cấp, và nếu anh có thể chận được Dubois thì sẽ có cách thoát khỏi hắn.

“Những người bạn khác của tôi thì sao?” anh hét.

“Dĩ nhiên cũng vậy,” Dubois nói dối trơn tru. “Tôi không có mâu thuẫn với anh ta.”

Môi Grant mím lại trong nụ cười dữ tợn. “Chắc rồi. Làm gì có chuyện hắn không nhận ra tớ chứ.”

Thật là sự kiện ly kỳ nếu Dubois bắt được cả Sabin và Tiger (biệt hiệu của Grant, phần 1 có đề cập), người chiến binh với đôi mắt nâu vàng hoang dã, người đã đi khắp rừng rậm với Sabin và sau đó là đặc vụ ưu tú nhất của anh. Mỗi người họ đều có huyền thoại của chính mình; họ quá khác thường, quá hợp nhau đến nỗi họ hành động y hệt người kia. Sullivan đã từng có bất đồng với vài người của Dubois những năm về trước; không, Dubois sẽ không quên chuyện đó, còn phải kể chuyện Sullivan đã biến hắn thành tên ngốc thế nào.

Một chuyển động trong lùm cây đột nhiên thu hút sự chú ý của Kell, và mắt anh nheo lại. “Hãy xem liệu cậu có thể khiến hắn nói thêm vài thứ khác ko,” anh bảo Grant, trượt nòng súng của khẩu 22 một phần inch ra phía ngoài cánh cửa sổ đã vỡ và tiếp tục nhìn chằm vào một điểm trên lùm cây.

“Thôi nào, Dubois,” Grant hét. “Đừng vờ vịt nữa. Tôi biết anh đã nhận ra tôi.”

Ngón tay Kell siết chặt cò súng khi sự yên lặng bao trùm; có phải Dubois thật sự ngạc nhiên khi phát hiện họ biết hắn là ai không? Sự thật là hắn ta luôn chỉ huy từ phía sau chứ không liều sự an toàn của bản thân, nhưng Kell đã theo dõi hắn nhiều năm rồi, thậm chí từ khi Dubois bắt đầu sự nghiệp khủng bố của hắn.

“Thế là anh à, Tiger.”

Một lần nữa, có một chuyển động nhẹ. Kell nhìn xuống nòng súng và nhẹ nhàng siết cò. Tiếng nổ vang dội trong ngôi nhà nhỏ, làm chìm nghỉm bất cứ tiếng hét đau đớn nào, nhưng Kell biết anh bắn không trượt. Anh cũng không biết liệu mình đã bắn Dubois hay gã nào khác.

Một loạt đạn bắn tràn vào nhà, làm vỡ tan tành tất cả các cửa sổ và làm thủng những mảng tường lớn và khung cửa, nhưng cánh cửa thép thì vẫn ổn.

“Tớ đoán hắn không thích chuyện này đâu,” Kell lẩm bẩm.

Grant đã cúi xuống thật nhanh để tránh đan, và giờ anh ngước đầu lên. “Cậu biết không, tớ chả bao giờ thích cái biệt danh đáng chết đó,” anh lè nhè, rồi vung súng lên. Đây là súng tự động, và anh bắn một phát ba viên của một quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp, tận dụng lực bắn mà khôn lãng phí đạn dược. Có súng ngắn bắn ra từ phòng ngủ và phòng làm việc của Rachel; rồi tình hình bắt đầu tệ hại lần nữa. Bọn chúng đang bắn nát ngôi nhà, và nỗi sợ hãi lạnh buốt tràn vào anh, vì Rachel bị vướng vào cuộc nã súng liên tục này.

“Rachel!” anh hét gọi cô. “Em không sao chứ?”

“Em không sao,” cô trả lời, giọng nói điềm tỉnh của cô khiến anh đau đớn.

“Jane!” đến phiên Grant hét. Không có tiếng trả lời. “Jane,” anh lại hét lần nữa. khuôn mặt anh xám ngoét khi bắt đầu đi vào phòng ngủ.

“Em đang bận!”

Grant trông như thể sắp bùng nỗ, và mặc cho mọi chuyện, Kell thấy mình cười toe toét. Tình trạng của Grant khá hơn anh. Tuy nhiên mạng sống của Jane cũng bị đe dọa, và cứ nghĩ đến việc có chuyện gì xảy ra với cô cũng làm anh khó có thể chịu đựng được như ý nghĩ có ai đó làm tổn thương Rachel.

Thêm một khoảng thời gian tạm lắng, và Grant tháo dãy đạn rỗng ra, lắp vào dãy khác.

“Sabin, sự kiên nhẫn của tôi đã chấm dứt,” Dubois gọi vào, và Kell nhăn mặt. Chết tiệt, người anh bắn trúng không phải Dubois.

“Anh đưa ra cái giá chưa hợp lý,” anh hét lại. Bất cứ điều gì để kéo dài thời gian.

Jane bò ra khỏi phòng ngủ, tóc cô rối bù và hai mắt mở to. “Em nghĩ có một đoàn kỵ binh đang đến gần,” cô nói.

Hai người đàn ông lờ cô đi, nhưng Rachel trườn người tới bên cô. “Cậu nói gì cơ?” cô hỏi.

“Một đoàn người ngựa đang đến,” Jane nói, vẫy vẫy tay về phía phòng ngủ. “Mình nhìn thấy họ đến từ hướng đó.” (đoàn người ngựa này của anh nhân vật chính của quyển tiếp theo đấy ạ, Heart broker)

Rachel thấy vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhưng cô không thể quyết định là khóc hay cười. “Là Rafferty,” cô nói, và giờ hai người đàn ông bắt đầu chú ý. “Là hàng xóm của em. Chắc hẳn anh ấy đã nghe tiếng súng.”

Grant mọp người thấp xuống và đi qua nhà bếp đến phía sau để có thể nhìn thấy.

“Bao nhiêu người?” Kell hỏi anh.

“Khoảng 20 hoặc cỡ đó,” Grant nói. “Chết tiệt, họ đang cưỡi ngựa xông thẳng vào làn đạn tự động. Bắt đầu bắn và lôi kéo sự chú ý của Dubois!”

Họ bắn. Rachel rón rén nhìn lên cửa sổ, cầm chặt cây súng ngắn và bắn cho đến hết đạn, rồi lắp đạn vào bằng đôi tay run rẩy trước khi tiếp tục bắn. Kell đang sử dụng khẩu.22 một cách khôn ngoan và Jane đang để lộ kỹ năng vượt trội cuả mình.

Liệu họ đã cho Rafferty đủ thời gian để tiếp cận phía sau Dubois và người của hắn chứ? Nếu họ tiếp tục bắn, có thể sẽ bắn nhầm những người giải cứu họ mất.

“Dừng lại,” Kell ra lệnh. Họ nằm sấp xuống sàn che đầu lại trong khi những bức tường đang bị đan xé thành từng mẫu vụn. Đèn trên trần nhà vỡ xuống sàn, những mảnh kiếng văng khắp nơi. Gran nguyền rủa, và họ nhìn quanh chỉ thấy máu đang chảy trên mặt anh do vết một vết cắt trên gò má. Jane hét một tiếng nhỏ the thé và di chuyển nhanh về phía anh, mặc cho đạn dược đan đang xả vào họ; Kell túm cô lại và ấn cô xuống sàn.

“Anh không sao,” Grant hét. “Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi.”

“Nằm sát xuống sàn,” Kell bảo Jane, rồi thả cô ra, anh biết cô sẽ đánh anh như một con mèo hoang nếu anh cứ ngăn cô đến bên Grant.

Lúc đó, đột nhiên trở nên quá yên tỉnh ngoại trừ vài tiếng súng rải rác, và họ cũng bất ngờ dừng lại. Rachel nằm trên sàng nhà, hầu như không dám thở, cái mùi hăng hăng cay xè của thuốc súng tràn qua mũi cô, thậm chí cả miệng cô. Kell nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt đen của anh lướt qua khuôn mặt xanh xao cảu cô như thể khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí anh.

“Này!” một giọng nói sâu lắng gào lên. “Rachel, cô có trong đó không?”

Môi cô run rẩy, và nước mặt đột nhiên đông đầy trong mắt. “Là Rafferty,” cô thì thào, rồi ngước đầu lên gọi, “John! Mọi thứ ổn chứ?”

“Còn tùy,” câu trả lời vọng đến. “Những tên khốn ở đây không nghĩ thế.”

Kell từ từ đứng dậy và kéo Rachel lên. “Anh ta nghe có vẻ như cùng loại người với anh.”

Rachel cảm thấy như mình là kẻ sống sót của một vụ đắm tàu khi cô bước ra hiên với sự giúp đỡ của Kell. Grant và Jane theo sau, với Jane đang xoa nhẹ nhẹ vết thương trên gò má của Grant, hét nho nhỏ khi cô nhặng xị với anh. Không có cánh tay vòng quanh eo mình, Rachel chắc chắn cô sẽ không tài nào đứng nổi.

Cô hét một tiếng thì thào khi nhìn thấy ba chú ngỗng nằm trên sân, máu bết đầy trên mớ lông trắng tinh của chúng, nhưng không cách nào cô có thể hét được bất cứ âm thanh gì khi thấy Joe nằm nghiêng một bên trên mép sân hiên. Kell ôm cô vào vòng tay, ấn mặt cô vào vai anh.

John Rafferty vĩ đại, đã trang bị súng săn và có người của anh xung quanh, họ cũng được trang bị, xếp đoàn khoảng 15 người trước anh. Mắt Rafferty dữ dằn và nheo lại dưới hàng chân mày sậm khi anh đấm một tên tóc xám phí trước anh. “Chúng tôi nghe tiếng súng và đến xem chuyện gì xảy ra,” John lè nhè. “Tôi không thích lũ khốn này bắn xả hàng xóm của mình.”

Charles Dubois trắng bệch vì giận dữ, mắt hắn mở to nhìn Sabin. Bên cạnh hắn là Noelle, đôi mắt đẹp của cô ta đầy vẻ chán chường.

“Chuyện này chưa xong đâu, Sabin,” Dubois rít lên, và Kell dịu dàng nhích Rachel ra một bên, đẩy cô sang sự bảo vệ của Grant. Kell có việc phải dự vào, và giải thích theo luật, rồi phải làm yên chuyện này đi.

“Nó kết thúc như mày biết đấy.” anh nói ngắn gọn.

Bên cạnh Charles, Noelle mỉm cười chậm rãi, ngái ngủ, rồi thình lình giật mạnh thoát ra; vì cô ta là phụ nữ, tay cao bồi đàng sau cô ta đã không nắm chặt cô ta. Và, làm thế nào đó, cô ta có 1 khẩu súng trong tay, một cây súng lục nhỏ xấu xí.

Rachel thấy nó, và mọi thứ chuyển động chậm lại. Cô hét một tiếng và dằn mình ra khỏi cánh tay Grant, đổ nhàu về phía Kell. Có một người tóm lấy cánh tay Noelle, và tiếng súng phát ra ngay khi Rachel ào vào Kell, đẩy anh ra. Cô hét lên lần nữa vì cơn đau bỏng rát bên hông; rồi thế giới chỉ còn lại một màn tối đen.