Loving Evangaline

Chương 2

Chương 2
Đặc trưng ngày hè ở phía Nam ngột ngạt, nóng bức. Bầu trời trên đầu xanh thăm thẳm đẹp đẽ, lốm đốm những đám mây trắng chậm chạp trôi lờ đờ theo cơn gió nhẹ yếu ớt chỉ vừa đủ để làm gợn sóng mặt hồ. Những con mòng biển chao liệng trên đầu và những chiếc tàu nhấp nhô trong chỗ neo tàu. Vài người đánh cá ngoan cố và những người trượt ván rải rác trên mặt nước, không để ý đến sự nóng nực, nhưng phần lớn người đánh cá đã đi từ sáng sớm đã về trước buổi trưa. Không khí u ám và ẩm ướt, làm tăng thêm những mùi của hồ và núi xanh, tươi tốt bao quanh.

Evangeline Shaw nhìn ra khắp lãnh địa của cô từ những tấm kính cửa sổ ở phía sau của tòa nhà bến tàu chính. Mọi người trên trên thế gian cần vương quốc của chính mình, và vương quốc của cô là đống ngổn ngang lộn xộn của bến tàu và chỗ đóng tàu. Không có gì trong vòng vài mẫu vuông thoát khỏi chú ý của cô. 5 năm trước, khi cô tiếp quản, nó đổ nát và chỉ đủ trả phụ phí. 1 món nợ ngân hàng khá lớn cần trả, cần chuyển vốn, nhưng trong vòng 1 năm cô đã làm nó đẹp đẽ, phát triển và mang lại nhiều tiền hơn trước kia. Dĩ nhiên, nó cần nhiều tiền để hoạt động, nhưng lúc này bến tàu đang tạo ra nhiều lợi nhuận. Bằng bất kỳ sự may rủi nào, cô sẽ có món nợ cần thanh toán trong 3 năm nữa. Sau đó bến tàu sẽ hoàn toàn là của cô, không phải trả tiền và sạch nợ, và cô sẽ có thể mở rộng hơn nữa, cũng như đa dạng hóa thành lũy của cô. Cô chỉ hy vọng công việc làm ăn sẽ đứng vững; công việc đánh bắt cá đã giảm nhiều, vì chương trình “quản lý rong” của nhà chức trách thung lũng Tennessee đã được quản lý để gϊếŧ chết phần lớn cây thủy sinh mà cá ẩn náu và được bảo vệ.

Ngoài ra cô phải thận trọng, và cô không mở rộng quá mức. Món nợ của cô được quản lý, không giống những người khác nghĩ thời kỳ đánh bắt cá sẽ kéo dài mãi mãi và lún sâu vào nợ nần để mở rộng đánh bắt. Lãnh thổ của cô an toàn.

Virgil Dodd Già ở với cô gần hết buổi sáng, ngồi trên cái ghế bập bênh sau quầy thu tiền vui đùa với cô và mấy người khách với câu chuyện về giai đoạn trưởng thành của ông, sau năm 1900. Người đàn ông già đó dẻo dai như chiếc giày da, nhưng gần 1 thế kỷ đã tăng thêm gánh nặng lên đôi vai mỏng manh của ông, và Evie lo rằng 2, 3 năm nữa là quá nhiều đối với ông. Cô quen ông trong suốt cuộc đời của mình; ông đã không còn trẻ nữa trong đời cô, thay đổi từng chút, tồn tại lâu dài như dòng sông và ngọn núi. Nhưng cô biết quá rõ cuộc đời của con người không chắc chắn và phù du ra sao, và cô trân trọng những buổi sáng Virgil trải qua với cô. Ông cũng thích những buổi sáng ấy; ông không đi câu cá nữa, vì ông đã bước đến những năm đầu của tuổi 80, nhưng ở bến tàu ông vẫn gắn bó với những chiếc thuyền, nơi mà ông có thể nghe thấy tiếng nước vỗ vào bến và ngửi thấy hương vị của hồ nước.

Lúc này họ ở một mình, chỉ 2 người họ, và Virgil đã khởi đầu thêm câu chuyện nữa từ tuổi trẻ của ông. Evie ngồi trên cái ghế cao, đôi khi liếc ra ngoài cửa sổ để nhìn nếu ai đó kéo cái máy bơm khí trên bến tàu, ngoài ra hầu như hướng sự chú ý của cô vào Virgil.

Cánh cửa phụ mở ra, và 1 người đàn ông cao gầy bước vào. Anh đứng lại 1 chút trước khi gỡ cặp kính râm, để cặp mắt thích nghi với sự lờ mờ, rồi đi về phía cô với sự im lặng, bước chân của loài báo.

Evie chỉ liếc nhanh qua anh trước khi hướng sự chú ý trở lại vào Virgil, nhưng đủ để khiến cô tăng sự phòng vệ. Cô không biết anh là ai, nhưng cô tức thì nhận ra anh thế nào; anh không chỉ là 1 người xa lạ, anh là 1 người không cùng nghề. Có nhiều người phương Bắc nghỉ hưu ở Guntersville, bị mê hoặc bởi mùa đông ấm áp, nhịp sống chậm rãi, chi phí thấp và thiên nhiên xinh đẹp của hồ, nhưng anh không ở trong số đó. Trước hết anh còn quá trẻ để về hưu. Giọng của anh nhanh và cứng rắn, quần áo đắt tiền và điệu bộ khinh khỉnh. Evie đã gặp loại người như anh trước đây. Cô cũng không có ấn tượng lúc đó.

Nhưng không chỉ điều đó. Có đặc trưng khác cô đã bắt gặp làm cô muốn dựng 1 bức tường sau lưng.

Anh là người nguy hiểm.

Dù cô cười với Virgil, theo bản năng cô phân tích người lạ này. Cô đã lớn lên với những thằng vô lại, những kẻ liều lĩnh và những tên chết tiệt; miền Nam sản sinh ra chúng trong sự giàu có. Người đàn ông này có vài điều khác hẳn, vài thứ…hơn hẳn. Anh không gây ra sự nguy hiểm nhiều bằng anh là kẻ nguy hiểm. Nó là sự khác biệt về hướng trí tuệ, 1 ý chí và khí chất không cho phép chống đối, 1 sức mạnh của nghị lực lấp lánh trong cặp mắt xám đáng chú ý đó.

Cô không biết thế nào hay tại sao, nhưng cô cảm giác rằng anh là mối đe đọa đối với cô.

“Xin lỗi,” anh nói, và độ sâu trong giọng nói lướt lên cô như lớp nhung. 1 cái run nhẹ kỳ lạ siết chặt bụng cô và chạy lên xương sống. Những lời lịch sự, nhưng quyết tâm sắt đá đằng sau chúng cho cô biết rằng anh đòi hỏi cô lập tức phục vụ anh.

Cô trao anh cái nhìn thoáng thô bạo, mau chóng. “Tôi sẽ đến trong 1 phút nữa,” cô nói, giọng cô lễ độ, rồi cô quay lại với Virgil với sự ấm áp chân thực. “Sau đó có sao không, Virgil?”

Không có dấu hiệu của xúc cảm nào lộ trên mặt Robert, dù anh giật mình 1 tí bởi không có câu trả lời của người phụ nữ này. Điều đó không bình thường. Anh không quen bị lờ đi bởi bất kỳ ai, và nhất định là không do 1 người phụ nữ. Phụ nữ luôn quan tâm đến anh 1 cách sâu sắc, hưởng ứng với chất đàn ông mãnh liệt anh kềm chế liên tục. Anh không tự phụ, nhưng ảnh hưởng của anh với phụ nữ là điều anh cho là dĩ nhiên. Cuối cùng anh không thể nhớ cảnh thiếu thốn 1 người phụ nữ và không có phụ nữ.

Nhưng anh đang sẵn lòng đợi và sử dụng cơ hội để quan sát người phụ nữ này. Tướng mạo của cô ném anh vào tình trạng cân nhắc 1 chút, cũng là cái gì đó khác thường với anh. Anh vẫn không dàn xếp những tình cảm của mình vào sự thật này.

Đây là Evie Shaw, không còn nghi ngờ gì nữa. Cô ngồi trên cái ghế đẩu sau quầy tính tiền, tất cả sự chú ý của cô lên người đàn ông già cỗi ngồi trên cái ghế bập bênh, giọng nói có tuổi của ông hân hoan lúc ông tiếp tục kể lại chi tiết vài câu chuyện phóng đại từ những năm thiếu thời xa xưa. Mắt Robert nheo lại rất nhỏ khi anh xem xét cô kỹ lưỡng.

Cô không phải là người quê mùa thân hình mập mạp anh đã nghĩ. Hay đúng hơn, cô không cục mịch; anh dè dặt phán đoán về phần quê mùa. Hình ảnh không tốt anh dựng nên là nguyên nhân rút ra do sự kết hợp giữa tấm ảnh dở tệ và kiểu quần áo tồi tàn. Anh bước đến tìm kiếm người phụ nữ thô lỗ và vô giáo dục, nhưng anh không tìm thấy điều đó.

Thay vào đó, cô….rực rỡ.

Đó là 1 ảo giác đáng lo ngại, có lẽ gây ra do ánh sáng mặt trời rực rỡ chảy vào qua những cánh cửa sổ rộng lớn, bao quanh mái tóc tươi trẻ của cô và chiếu ánh sáng hung hung chiều sâu của đôi mắt màu xanh nâu nhạt của cô. Ánh sáng vuốt ve làn da ngả vàng của cô, làn da trơn mượt và sạch sẽ cũng như của con búp bê bằng sứ. Ảo giác hoặc không phải vậy, người phụ nữ này là rõ ràng.

Giọng nói của cô sâu sắc đáng kinh ngạc và gay gắt 1 tí, đưa ra những hồi ức về bộ phim Bogie và Bacall ngày xưa và làm sống lưng Robert gai gai. Giọng cô uể oải và trong trẻo, du dương như dòng suối róc rách hay ngọn gió trên cây, giọng nói khiến anh nghĩ đến tấm dra trải giường lộn xộn và những đêm dài, nóng bỏng.

Quan sát cô, anh cảm thấy vài thứ trong anh phẳng lặng.

Người đàn ông già nghiêng người về trước, chụp bàn tay xương xẩu lên đầu móc của cây gậy chống. Cặp mắt xanh nhạt màu tràn đầy tiếng cười và những ký ức của thời gian tốt đẹp đã qua. “Đấy, bọn ta đã thử bất cứ cách gì bọn ta biết để đuổi John H. đi từ đó, nhưng hắn ta chẳng nhúc nhích. Hắn ta giữ 1 khẩu súng săn cũ nạp đạn chết tiệt, nên ta ngại liều lĩnh đến gần. Hắn ta coi đó là 1 bọn choai choai chọc tức hắn, nhưng bọn ta không biết hắn nghĩ vậy. Mỗi lần hắn chộp khẩu súng, là bọn ta chạy như đám thỏ rừng, sau đó bọn ta len lén quay lại…”

Robert ép mình phải nhìn quanh khi anh không hứng thú khoảng lặng của câu chuyện của Virgil. Dù tòa nhà cũ nát, công việc có vẻ phát đạt, nếu số lượng dụng cụ và những bến tàu nhộn nhịp là dấu hiệu. 1 tấm ván đóng đinh đằng sau quầy thu tiền treo những cái khóa đánh lửa của những du thuyền cho thuê, mỗi khóa được dán nhãn và đánh số rõ ràng. Anh tự hỏi làm thế nào cô theo dõi người nào thuê chiếc thuyền nào.

Virgil say sưa với câu chuyện của ông, vỗ đầu gối và cười nắc nẻ. Evie Shaw bật lùi đầu với tiếng hét hoàn toàn thích thú, tiếng cười cũng bí ẩn như giọng nói của cô. Robert đột nhiên quan tâm đến cách anh thường cẩn thận điều chỉnh nụ cười xã giao, cách ầm ĩ và hời hợt sánh với sự cười đùa không mắc cỡ của cô, cũng như không điều gì gượng gạo hay ngập ngừng.

Anh cố chống lại sự ép buộc để nhìn chằm chằm vào cô, nhưng, với sự ngạc nhiên của anh, nó giống như việc nín thở. Anh có thể kềm chế nó trong 1 lúc, nhưng đó là bàn thua từ lúc bắt đầu. Với sự pha trộn giữa sự giận dữ và tính hiếu kỳ, anh chịu thua sự cám dỗ và để ánh nhìn chăm chú của mình say sưa nhìn ngắm cô 1 cách thèm khát.

Anh nhìn cô bằng vẻ bình thản, sự tự chủ của anh tuyệt đối đến nỗi không chỉ thái độ mà khuôn mặt anh cũng không để lộ bất cứ dấu hiệu ý nghĩ nào. Không may, sự tự chủ đó không kéo dài những ý nghĩ đó khi sự chú ý của anh chiếu vào Evie Shaw với sức mãnh liệt mà anh không còn quan tâm đến xung quanh mình nữa, anh không nghe cái giọng dở hơi của Virgil tiếp tục kể câu chuyện của ông ta nữa.

Cô không giống bất cứ phụ nữ nào anh luôn tìm thấy hầu hết sức quyến rũ. Cô là kẻ phản bội, hay ít ra là liên quan đến gián điệp công nghiệp. Anh có mọi mục đích phá nát cô, mang cô ra tòa. Vậy mà anh không thể rời mắt khỏi cô, không thể điều khiển những ý tưởng bất thường của mình, không thể làm yên lặng tiếng đập mạnh mẽ thình lình trong ngực. Anh đang đổ mồ hôi trong cái nóng bức ngột ngạt, nhưng đột nhiên hơi nóng trong anh nổi phồng lên đến mức nó khiến nhiệt độ bên ngoài dường như mát mẻ hơn. Làn da anh có cảm giác thít chặt, quần áo quá hạn chế. Sự nặng nề quen thuộc ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh làm 2 cảm giác vừa qua rất thật, hơn cả những sản phẩm của trí tưởng tượng của anh.

Người phụ nữ anh cần đến trong quá khứ, tất cả sự khác nhau trong tính cách của họ, đã giống nhau ở 1 cách ăn mặc, sự tinh tế nào đó. Họ có mọi vẻ – như là – đắt giá. Anh không chú ý, và thích làm hư họ nhiều hơn. Họ có tất cả quần áo đẹp, nước hoa, ăn diện trang nhã. Em gái anh Madelyn đã nhắc đến 1 cách chê bai sự kết hợp của họ như người nộm, nhưng chính Madelyn lại là 1 cái giá treo của loại quần áo cao cấp nhất, nên anh thích thú hơn là cáu tiết bởi lời bình luận đó.

Evie Shaw, trái lại, rõ ràng không dành sự quan tâm nào tới quần áo của cô. Cô mặc cái áo thun quá cỡ mà cô buộc gút ở eo, 1 quần jean xưa cũ đến nỗi nó mòn tả tơi và gần như bạc màu, và cạnh bến tàu cũng cũ kỹ. Tóc cô, 1 vệt nắng vàng được xếp vào màu từ nâu nhạt đến màu vải trắng, và cả vài bóng màu vàng khác nhau, bị đẩy ra sau và buộc trong dây viền lôi thôi to bằng cổ tay anh và mắc lơ lửng xuống lưng cô. Son phấn trên mặt cô rất ít và hầu như lãng phí thời gian trong độ ẩm này, nhưng với nước da của cô, cô không thật sự cần nó.

Khốn thật, làm sao mà cô có thể rực rỡ đến vậy? Nó không phải sự lấp lánh của mồ hôi, ngoài cái cảm giác kỳ cục là ánh sáng bị cuốn hút vào cô, như thể cô đứng mãi trong ánh sáng mạnh mẽ huyền ảo. Làn da cô rám nắng nhẹ nhàng, 1 màu vàng mượt, và trông ấm áp, giống hệt satin. Ngay cả mắt cô cũng có màu vàng nâu của ngọc topaz sậm màu.

Anh luôn thích phụ nữ cao gầy hơn; cao gần bằng anh, anh có cảm giác tốt hơn với họ trên sàn nhảy và trên giường. Evie Shaw chắc không cao quá 5feet 4. Cô cũng không gầy, lời nói có vẻ ngọt ngào, theo sau bởi vẻ ngon ngọt tức thì. Bất chợt cảnh giác do phản ứng mãnh liệt của anh, anh muốn biết 1 cách ác ý nếu anh muốn làʍ t̠ìиɦ hoặc ngấu nghiến cô, và câu trả lời điên khùng mau lẹ cho câu hỏi của chính anh là 1 căn phòng, chắc chắn “được”. Cho tất cả lựa chọn.

Cô là 1 buổi giao hưởng đường cong, không quá mập mạp, nhưng đẹp đẽ và tròn trịa, và cô có cặp mông tròn chắc nịch. Anh luôn thích cặρ √υ' nhỏ duyên dáng nhưng bây giờ anh thấy mê hoặc bởi vật hình cầu mềm mại phía trước trong cái áo thun lùng thùng 1 cách đáng ghét. Chúng không to lớn, nặng nề, dù chúng có nảy lên đôi chút tập trung sự chú ý của anh mỗi lần cô dịch chuyển; chúng không thật gợi cảm, ngoài ra chúng chỉ vừa no tròn đủ để gây thèm muốn đến phát điên. Trọng lượng ấm nóng, mềm mại của chúng có thể căng đầy bàn tay anh, bàn tay mà anh siết thành nắm đấm trong nỗ lực chống lại ham muốn vươn ra và chạm vào cô.

Mọi thứ về cô là mẫu người dành cho niềm kɧoáı ©ảʍ của đàn ông, nhưng anh không thích thú bởi phản ứng của mình. Nếu anh có thể đối phó với cô giống như vầy, có thể Mercer là con tốt của cô hơn là việc nào khác. Đó là khả năng anh không thể lờ đi.

Cô không chỉ không giống bất cứ phụ nữ nào anh thèm muốn trước đây, anh giận dữ với chính mình vì muốn cô. Anh ở đây để thu thập bằng chứng có thể đưa cô vào tù, và anh không thể để lòng thèm khát khiến anh không nhìn thấy điều đó. Người phụ nữ này đang dấn thân vào đám bùn hoạt động gián điệp, và anh không thể cảm thấy gì vì cô phản đối phẫn nộ. Thay vì anh đang vật lộn với du͙© vọиɠ thân xác mạnh mẽ đến nỗi nó là toàn bộ cái anh có thể làm là đứng ở đây, hơn là hành động. Anh không muốn tán tỉnh cô, quyến rũ cô, anh muốn túm lấy cô và mang cô đi. Hang ổ của anh là dãy phòng Manhattan đắt khủng khϊếp, nhưng bản năng nguyên thủy là cái như nhau buộc đàn ông hành động trở lại giống nhau khi hang ổ của họ là sào huyệt. Anh muốn cô, và không có gì lịch sự hay hòa nhã với nó. Sự ham muốn gây ra điều chế nhạo cho cả trí tuệ và sự tự chủ của anh.

Anh muốn quên đi sức lôi cuốn này, nhưng anh không thể, nó quá mạnh, sự thách thức quá lớn. Evie Shaw không chỉ phớt lờ anh, cô còn hoàn toàn không biết tới ý nghĩa đàn ông thực sự đang tràn qua anh. Anh có lẽ như là cái hòm thư vì tất cả sự chú ý cô đang dành cho anh, và mỗi ngăn nhỏ trong anh hung hăng đang báo động. Vì chúa, anh phải có được cô.

Cánh cửa phía sau anh mở ra, và anh quay lại, dễ chịu vì bị gián đoạn. 1 phụ nữ trẻ, mặc quần sooc, áo thun và mang xăng đan, mỉm cười với anh và thì thầm, “Chào,” lúc cô đến gần. Nụ cười và vẻ chần chừ nán lại 1 chút trước khi cô hướng sự chú ý vào 2 người ngồi sau quầy thu tiền. “Ông ở đây vui không, PawPaw? Ai ở đây hôm nay vậy?”

“Ta vui,” Virgil nói, chậm rãi đứng lên với sự giúp đỡ đáng kể của cây gậy. “Burt Mardis ở với chúng ta 1 lúc, và cả những cậu trai nhà Gibbs cũng đến. Cháu có thấy bọn trẻ quanh đây không?”

“Chúng ở trong xe ở cửa hàng.” Cô quay qua Evie. “Tôi ghét vận động lắm, chỉ là trời nóng quá tôi muốn lấy đồ ăn lên trước khi nó bị hư.”

“Mọi thứ đều được, tôi sẽ hoãn lại đến tối,” Evie nói. “Kể cả mua tạp hóa. Tạm biệt, Virgil. Ông chú ý đầu gối, ổn không? Và mau quay về.”

“Đầu gối tôi tốt hơn rồi,” ông quả quyết với cô. “Già cả rồi không khỏe chút nào, nhưng còn tốt hơn cái chết.” Ông nháy mắt và điềm tĩnh bước xuống lối đi, sử dụng cây gậy nhưng mặt khác không được chấp nhận nhiều vì tướng đi khập khiễng dễ thấy của ông.

“Gặp cô sau, Evie,” người phụ nữ trẻ nói khi quay đi. Cô trao cho Robert nụ cười ngẫu nhiên khác.

Khi người đàn ông già cả và người phụ nữ trẻ đi khỏi và cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Robert lơ đễnh nghiêng người dựa vào quầy thu tiền và nói bằng giọng êm dịu, “Tôi cho là cô ta là cháu gái của ông ấy.”

Evie lắc đầu và ngoảnh đi kiểm lại cái máy bơm gas lần nữa. Cô quá quan tâm đến việc ở riêng 1 mình với anh, nó thật lố bịch; cô ở 1 mình với khách nam vài lần 1 ngày và không bao giờ cảm thấy dấu hiệu bứt rứt dù nhỏ nhất – cho đến lúc này. Cô cảm thấy sự lo sợ thoáng qua lần thứ 2 lúc anh đi bước vào cửa. Anh không nói hay làm điều gì vô lễ, nhưng dù vậy, cô không thể giũ bỏ cảm giác đề phòng. “Là chắt gái. Ông ấy sống với cổ. Tôi xin lỗi vì để anh đợi, chỉ là tôi sẽ có khách khác, trong khi Virgil đã 93 tuổi, và ông ấy không thể đi đâu đó được.”

“Tôi hiểu,” anh nói êm ái, không muốn gây thù địch với cô. Anh đưa tay ra, cử chỉ nhằm ép cô nhìn anh, thừa nhận anh, thực sự chạm vào anh. “Tôi là Robert Cannon.”

Cô đặt tay mình trong tay anh, chậm chạp đủ để anh biết rằng cô miễn cưỡng bắt tay anh và làm điều này vì lịch sự. Những ngón tay cô mảnh dẻ, hơi lạnh và nắm chặt ngón tay anh bằng sức mạnh đáng kinh ngạc. “Evie Shaw,” cô nói. Anh chắc chắn cái nắm chặt của mình mạnh mẽ, nhưng không đau, và nhanh chóng thả tay cô ra. Sự tiếp xúc ngắn ngủi, bâng quơ …và không đủ.

Lập tức cô quay đi và mạnh mẽ nói, “Ông cần gì, ông Cannon?”

Anh lại gần với vài ý tưởng sinh động nhưng không biểu lộ chúng. Thay vào đó anh quan sát thận trọng cái lưng thon của cô, cảm giác của anh được điều chỉnh mau lẹ. Anh nghĩ cô không biết anh, ngoài ra cô cũng cố tình lờ anh; không đúng, hoàn toàn khác hẳn, cô rất quan tâm đến anh, và rất bực mình. Trong phút chốc, tất cả kế hoạch của anh thay đổi.

Anh bước vào bến du thuyền không chỉ để nhìn quanh 1 chút, tìm ra khái niệm an ninh và cách bố trí của nơi này, có thể mua 1 chứng chỉ câu cá hay bản đồ, nhưng tất cả điều đó đã thay đổi trong vài phút trước. Hơn cả dấu vết Mercer, anh bây giờ mong được dính với Evie Shaw như keo dán.

Sao cô quá đề phòng anh? Cô biết, đúng từ lúc bắt đầu, ngay cả trước khi anh giới thiệu bản thân. Lời giải thích duy nhất là khi chú ý đến cô đã biết anh là ai, không biết sao đã chấp nhận anh, và cô sẽ chỉ làm việc đó lúc cô đã được chỉ dẫn cặn kẽ. Thế nên, quá trình này phức tạp hơn anh mong đợi. Nó không thể vượt quá khả năng anh, nhưng nó nhất định sẽ gay go hơn. Bằng quyết định nhanh như điện xẹt, anh đổi căn cứ điều tra của mình từHuntsville tới Guntersville. Trước khi Liên Bang Liên Xô sụp đổ, anh nhớ, trong những dịp đáng nhớ, nhận thấy bản thân anh thu hút phụ nữ có tác dụng; cám dỗ họ lên giường là 1 sự mạo hiểm, nhưng là mạo hiểm thú vị. Nguy hiểm dĩ nhiên là tăng thêm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ăn nằm với Evie Shaw, anh cảm thấy, có thể là 1 sự kiện anh sẽ không bao giờ quên.

“Trước hết, tôi cần thông tin,” anh nói, tức tối vì cô vẫn không nhìn anh, nhưng không 1 dấu hiệu nào nghe giọng nói của anh. Anh cần làm dịu những nghi ngờ của cô, làm cho cô dễ chịu với anh. Phụ nữ dịu dàng không bao giờ khó tính với anh trước đây, và anh không mong nó xảy ra lúc này. Đến mức bất kỳ ai bên ngoài vài viên chức Chính phủ biết, anh không có gì hơn là 1 doanh nghiệp rất giàu có; nếu cô cũng nhanh nhạy như anh lúc ấy nghi ngờ cô, cô sẽ sớm thấy lợi ích trong việc trở thành thân thiết với anh, không chỉ vì cái anh sẽ cho cô mà vì tin tức cô sẽ nhận từ anh. 1 điệu múa mùa hè sẽ là tốt nhất cho những điều cần thiết của cô, và anh định cho cô điều đó.

“Có lẽ ông nên đến Trung tâm Khách hàng,” cô gợi ý.

“Có lẽ thế,” anh lẩm bẩm. “Nhưng tôi được cho biết rằng cô có thể giúp tôi.”

“Có thể.” Giọng cô miễn cưỡng. Cô dứt khoát không hứa bất cứ gì. “Ông cần thông tin thế nào?”

“Tôi đang nghỉ dài ngày ở đây, đến nghỉ hè,” anh nói. “Lý do thứ 2 tôi đến đây là để mướn 1 chiếc thuyền, hơn nữa tôi muốn ai đó thấy tôi quanh hồ. Tôi được nói là cô rành khu vực này tốt hơn bất cứ ai.”

Cô hướng về phía anh, ánh nhìn chằm chằm che đậy. “Đúng vậy, nhưng tôi không hướng dẫn. Tôi có thể giúp anh có chiếc thuyền, nhưng chỉ thế thôi.”

Cô dựng lên 1 bức tường ngay khi cô nhìn anh, và cô không có ý hợp tác về bất cứ điều gì. Anh trao cô nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười xoa dịu thần kinh phụ nữ trong nhiều năm. “Tôi biết rồi. Cô không quen tôi.”

Anh nhận ra phản ứng vô tình với nụ cười đó trong cách con ngươi của cô lóe sáng. Lúc này cô trông không chắc chắn lắm. “Không phải thế. Tôi không quen biết nhiều với khách hàng của mình.”

“Tôi nghĩ giá cả cho hướng dẫn viên là 100$ 1 ngày, cộng thêm phụ phí. Tôi sẵn sàng trả cả 2 thứ đó.”

“Không phải vấn đề tiền bạc, ông Cannon. Tôi không có thời gian.”

Dồn ép cô lúc này không thể đạt được gì. Và anh có nhiều nơi để tới trước khi anh thực sự đeo đuổi cô. Anh chắc chắn cô không thể quên anh, điều đó đã đủ cho lần gặp mặt đầu tiên. “Vậy thì cô có thể giới thiệu cho tôi 1 người hướng dẫn không?” anh hỏi, và thấy cô giãn ra 1 ít.

Cô đọc trơn tru vài cái tên, mà anh ghi vào bộ nhớ, vì anh hoàn toàn mong được thấy con sông. Sau đó cô nói, “anh muốn thấy bến thuyền liền lúc này không?”

“Muốn, tất nhiên rồi.” Việc này cũng sẽ cho anh cơ hội quan sát kỹ bố trí an ninh của cô.

Cô cầm điện thoại cầm tay theo và gài nó vào dây thắt lưng, rồi bước ra từ phía sau quầy thu ngân. Robert bước sau cô, mi mắt nặng nề của anh nhìn chằm chằm vẩn vơ lên đường hông cong và phần mông hình tim của cô, đường nét rõ ràng bởi cái quần jean bó sát. Cái đầu có vệt nắng của cô vừa chạm đỉnh vai anh. Máu anh rộn lên ấm áp qua huyết quản khi anh nghĩ đến niềm vui mông cô trong tay anh. Nó là 1 nỗ lực để làm chệch sự chú ý của anh ra khỏi hình ảnh mà ý nghĩ kích động.

“Cô bỏ cửa hàng không ai trông coi à?” anh hỏi lúc họ đi bộ xuống bến neo tàu. Ánh nắng làm lóa mắt vì phản chiếu trên mặt nước, và anh trượt kính râm vào chỗ thích hợp lần nữa. Nóng lạ thường, như phòng tắm hơi.

“Tôi có thề nhìn từ chỗ neo tàu nếu ai đó đến gần,” cô trả lời.

“Bao nhiêu công nhân ở đây?”

Cô liếc nhanh qua anh lạ lùng, cứ như là ngạc nhiên tại sao anh hỏi vậy. “Tôi có 1 thợ máy, và 1 thằng bé làm việc buổi sáng cho tôi suốt mùa hè, sau đó đổi sang buổi chiều trong năm học.”

“1 ngày cô làm mấy giờ?”

“Từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối.”

“Dài thật.”

“Không đến nỗi nào. Mùa đông, tôi chỉ mở cửa từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều.”

4 bến tàu đậu có mái che, và hầu hết những bến tàu này đầy người. Những chiếc tàu đa dạng bập bềnh trong nước yên lặng : nhà thuyền, tàu tuần tiểu 1 khoang, thuyền phao, thuyền trượt, thuyền buồm. 4 bến tàu có mái che ở bên trái, và cổng vào bị chặn lại bởi 1 cánh cửa bị khóa. Bên phải là 2 bến tàu không mái che, dùng để đi lại chung. Những chiếc thuyền cho thuê ở hàng thứ 1 của bến tàu trong vũng đảm bảo gần nhất với tòa nhà bến du thuyền.

Evie mở móc khóa đóng chặt cửa, và họ bước vào cầu phao, bập bềnh nhè nhẹ trên mặt nước. Im lặng cô dẫn anh xuống mấy hàng tàu thuyền, chỉ ra những bến tàu vắng vẻ đã sẵn sàng được sử dụng. Cuối cùng cô hỏi, “Anh nuốn tàu cỡ nào?”

Anh quyết định dứt khoát lần nữa. “Tôi định mua 1 chiếc nhỏ thôi. 1 chiếc xuồng máy tốc độ cao, không phải tàu tuần tiễu 1 khoang. Cô có thể giới thiệu 1 người buôn tàu đáng tin trong khu này không?”

Cô lại cho anh những ánh nhìn che đậy khác, nhưng chỉ nói bằng giọng nhanh nhẹn, “Có vài người buôn tàu trong thị trấn. Tìm ra thứ anh muốn không khó.” Rồi cô quay người và bắt đầu trở lui về hướng văn phòng bến, bước đi của cô chắc chắn và duyên dáng trên cái vũng nhấp nhô.

Robert lại theo sau cô, thích thú nhìn ngắm nhiều như anh đã nhìn trước đó. Cô hầu như chắc chắn nghĩ cô đã tống khứ anh, nhưng không có cách gì để nó xảy ra. Sự giận dữ và đề phòng trộn lẫn nhau, tạo nên 1 cuộc gây hấn dễ thay đổi khiến anh cảm thấy cảnh giác hơn, dễ cáu hơn trước đây. Cô phải trả lại những thứ đánh cắp khỏi anh, trong nhiều cách hơn là 1 cách.

“Cô ăn tối với tôi nhé?” anh hỏi, dùng giọng nói hoàn toàn không gây sự. Cô đứng lại bất ngờ đến nỗi anh đâm sầm vào cô. Anh có thể ngăn lại sự đυ.ng chạm, nhưng cố ý để thân hình anh va chạm với cô. Cô loạng choạng giữ thăng bằng, và anh túm lấy eo cô để giữ cô lại, lưng cô dựa vào anh thoải mái trước khi cô lấy lại thăng bằng. Anh cảm thấy cơn rùng mình chạy xuyên qua cô khi anh thưởng thức hơi nóng và cảm thấy cô bên dưới tay anh, dựa vào bắp đùi, cái vật đàn ông và bụng anh. “Xin lỗi,” anh nói với sự thích thú nhẹ nhàng. “Tôi không nghĩ ăn tối với tôi là 1 khái niệm khủng khϊếp.”

Cô sẽ phải làm 1 số thứ. Nếu miễn cưỡng, cô sẽ cách xa khỏi sự ân ái tài tình vì cái ôm của anh. Nếu dễ dãi, cô sẽ quay lại trước mặt anh. Cô sẽ vội vàng quả quyết với anh rằng lời mời của anh hoàn toàn không kinh khủng với cô, sau đó thừa nhận để chứng tỏ nó không kinh khủng. Cô không làm điều gì cả. Cô đứng bất động, như thể tê liệt vì tay anh siết chặt eo cô. Sự im lặng trở nên dài hơn giữa họ, căng thẳng đang lớn dần. Cô rùng mình lần nữa, 1 cử động gợi kɧoáı ©ảʍ tinh vi làm tay anh siết chặt vào cô, làm phần xá© ŧᏂịŧ đàn ông của anh run và lớn lên. Tại sao cô không di chuyển, tại sao cô không nói gì?

“Evie?” anh thì thầm.

“Không,” cô bất ngờ nói, giọng cô bực tức hơn bình thường. Cô vùng thoát khỏi anh. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể ra ngoài ăn tối với anh được.”

Rồi 1 chiếc thuyền trống không chạy vào bến, và anh nhìn cái đầu vàng óng của cô quay đi, mặt cô bừng sáng với nụ cười khi cô nhận ra khách của mình. Đột nhiên cơn giận dữ điên cuồng bùng lên trong anh làm sao cô dễ dàng cười với người khác, mà chỉ nhìn thoáng qua anh.

Cô giơ cánh tay trái để vẫy, và với cú sốc Robert tập trung vào bàn tay thon thả đó.

Cô đang đeo nhẫn cưới.