Mackenzie's Magic

Chương 7

Sole Pleasure chẳng hài lòng chút nào. Nó không thích ở một mình, cũng chúa ghét khi bị nhốt trong một toa xe nhỏ quá lâu, rồi lại còn vừa đói vừa khát. MacNeil đã giấu toa xe sâu trong rừng, quá sâu đến nỗi khó ai hiểu làm cách nào mà anh thực hiện việc đó, và Pleasure cũng không thích môi trường lạ lẫm xung quanh tý nào. Nó là một con ngựa đã quen với không gian thoáng đãng, các gian chuồng được ngăn ra, tiếng động và con người nữa. Ngay khi vừa ra khỏi xe, họ đã nghe tiếng kêu giận dữ của nó và tiếng thình thịch của bốn móng dậm xuống sàn xe.

"Nó sẽ tự làm đau chính nó mất!!" Maris vội vã chạy đến toa xe, di chuyển nhanh hơn quá mức đối với cơn đau mà đầu cô đang bị, nhưng nếu Pleasure tự làm gãy chân nó, thì sẽ không tốt tý nào. "Bình tĩnh, bình tĩnh nào." Cô lên tiếng dỗ dành ngay khi lách qua cánh cửa sơn đen, tông giọng đặc biệt khi cô nói chuyện với các con ngựa của cô. Tiếng động hầu như dừng ngay lập tức, và cô có thể thấy đôi tai màu đen lớn vểnh lên, xoay xung quanh để kiếm tìm giọng nói của cô.

"Chờ chút." MacNeil đưa tay cản cô lại ngay khi cô bắt đầu mở cổng. "Anh sẽ đưa nó ra. Nó đang cau có lắm, và anh không muốn em bị vạ lây đâu. Đứng ngay kia và tiếp tục nói chuyện với nó đi."

Cô ném cho anh một cái nhìn cau có khi tránh sang một bên. Thiệt tình, người đàn ông này làm như cô chưa bao giờ bị thương ấy. Bất cứ ai làm việc với ngựa đều phải chuẩn bị tâm lý là mình sẽ bị đá, bị cắn rồi bị thâm tím mình mẩy nữa. Những thứ này cô đã trải qua hết từ khi còn là một đứa trẻ. Cho đến giờ, cô vẫn nhớ những lần bị thương của mình: Gãy cả hai tay, và xương đòn nữa. Cô cũng bị choáng trước đó nữa. Làm thế nào để xử lý một anh chàng có tính-bảo-vệ-quá-mức-cần-thiết nhỉ?, nhất là khi bạn đã cưới rồi ý???

Đó chính là cách mà mẹ cô làm với cha cô, cô nghĩ, cười toe toét. Bằng cách vẫn giữ vững lập trường của mình, từ từ phủ những vòng kềm tỏa lên ông. Làm ông xao nhãng với tìиɧ ɖu͙©, rồi chọn cuộc chiến của riêng mình và thỉnh thoảng để ông thắng thế một chút. Chưa phải lúc làm ầm ỹ lên, bà sẽ lờ ông đi sau đó, khi tình hình đã tốt hơn.

MacNeil dẫn con ngựa ra khỏi toa xe với kĩ năng tuyệt vời; Pleasure sung sướиɠ, hạnh phúc khi lại có bạn xung quanh, thoải mái vì không bị gò bó nữa. Nó thể hiện sự vui vẻ bằng cách nhún nhảy xung quanh và đùa giỡn, lúc lắc đầu với MacNeil rồi xử sự hệt như những con ngựa bốn tuổi khác. Mọi thứ đã được lo liệu, Maris gượng cười, cố không nghĩ đến viễn cảnh kết thúc, hay lúc này đây, được trông thấy Sole Pleasure vẫn mạnh khỏe chạy nhảy chơi đùa. Nó bớt gây tiếng ồn đi khi quay qua cô, nó thấy cô rất dịu dàng, nhưng có gì đó hơi buồn. Nhưng những trò đùa giỡn bay giờ chẳng vui vẻ gì nữa.

Pleasure được dẫn đi xa khỏi toa xe, những móng chân của nó bước im lặng trên lá thông và những lớp lá khô khác đã mục nát phủ đầy trên nền đất. MacNeil buộc dây cương vào một cây con, rồi vuốt ve cái cổ bóng loáng. "Được rồi, giờ thì mày đã đi được rồi đó," Anh nói với Maris: "Làm cho nó thoải mái trong khi anh di chuyển toa xe ra chỗ khác."

Cô giữ lấy con ngựa, làm nó yên lòng bằng giọng nói và những cái vuốt ve. Nó vẫn đói và khát, nhưng nó đúng là một con ngựa rất tò mò, hứng thú với những gì mới lạ, làm nó bị xao nhãng khỏi những sự khó chịu của bản thân. Dean Pearsall dừng chiếc Olsdmobile phía xa, vẫn đề đèn xe hơi trước chiếu sáng một khoảnh nhỏ. MacNeil vào trong xe tải, lái nó khéo léo rồi quay lại, anh nhoài ra khỏi cửa để mở và lùi xe, chỉnh cho thanh nối khớp với toa xe. Anh quả thật rất giỏi, vài người có thể mất nhiều thời gian hơn để toa xe gắn vào dúng vị trí, nhưng MacNeil làm việc đó thành công ngay từ lần đầu tiên. Khá là giỏi cho một đặc vụ FBI, Maris nghĩ. Bây giờ anh là một đặc vụ, nhưng rõ ràng trước đó anh đã có nhiều thời gian làm việc với ngựa rồi.

Tuyết rơi nặng hạt thêm nữa, ánh đèn bắt lấy từng bông tuyết đang rơi, đọng trên từng nhánh cây trơ trụi của những gốc cây to lớn. Cây thông giờ đây bắt đầu bị tuyết phủ lên. MacNeil điều khiển toa xe di chuyển xung quanh những cái cây, làm cho nó nằm đối diện với con đường hẹp, để bất cứ ai đi qua cũng thấy toa xe trống rỗng và chẳng có gì bên trong. Có một cửa sổ mặt bên toa xe cao và hẹp, nhưng đằng trước thì không.

Ngay khi toa xe đã ở vị trí chính xác, MacNeil tách chiếc xe tải ra khỏi toa xe rồi lái đi, Pearsall vào cuộc, anh bò vào phía dưới toa xe, gắn vào một máy quay camera, rất khó nhìn thấy từ bên ngoài, nhưng lại có thể thu được những góc quay bất cứ ai tiếp cận toa xe.

MacNeil quay sang Maris. "Trong khi Dean làm việc, em đưa Pleasure vào trong rừng lại nhé." Anh kiểm tra chiếc kim dạ quang trên đồng hồ. "Chúng ta phải ra khỏi đây trong vòng 5 phút nữa, nhiều nhất là 10"

Toa xe có đựng những tấm phủ được dùng trước đây cho con ngựa cái đã được mang đến Solomon Green ngày hôm trước. Maris lấy cái màu tối nhất rồi phủ lên tấm lưng rộng của Pleasure. Nó thích điều đó, lúc lắc cái mông cơ bắp như đang nhảy điệu hootchie-cootchie (một điệu nhảy của Pháp), rồi làm những trò khác để biểu hiện tâm trạng hài lòng của nó. Cô cười với một âm thanh nhẹ nhàng và hết sức đáng yêu, rồi đến ôm cổ nó. Nó hất tóc cô lên, nhưng hết sức nhẹ nhàng, như thể bằng cách nào đó nó biết được cô đang di chuyển hết sức thận trong mà không quá nhanh. (Vì cô đang bị choáng)

"Lối này." Giọng MacNeil giữ ở một tông hơi lạ khi anh đưa cho Maris một cái đèn pin, rồi tháo dây cương và bắt đầu dắt Pleasure đi sâu vào trong những lùm cây. Anh vòng tay ôm lấy Maris, giữ cho cô gần bên mình khi họ bước đi. bị kẹp giữa chiếc áo chống đạn rộng thùng thình của anh và chiếc áo khoác dày của cô, anh không thể nào chạm vào cô được, nên anh trượt tay vào dưới hai lớp áo, đặt trên hông cô. "Em thấy sao rồi?" anh hỏi khi họ vượt qua những cái cây sẫm màu, bước qua những cành cây to gãy chỏng chơ, và luồn qua những bụi cỏ lúc này đang va quẹt vào quần áo họ.

"Cũng ổn." Cô cười lại với anh, ép sát người cô vào sức nóng và sự mạnh mẽ của cơ thể anh. "Em có bị choáng lúc trước, và mặc dù chuyện này cũng chẳng có gì vui vẻ cả, nhưng em nghĩ nó cũng không tệ như lúc ban đầu. Sự đau nhức bớt nhiều rồi, mà em vẫn chưa hiểu dược tại sao em không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra."

Nỗi hoang mang của cô trở lại, và tay anh siết chặt trên hông cô. "Chắc một phần nào đó não em đã bị ảnh hưởng, anh đoán vậy. Và một phần trí nhớ em đã trở lại, nên chắc đến mai em sẽ có thể nhớ được mọi chuyện rồi."

Cô hy vọng vậy, chỗ trống trong trí nhớ cô vẫn chưa được giải quyết. Đó là vấn đề của một vài giờ trước đây, và cô đã phục hồi được một phần những kí ức về việc xảy ra trước và sau khi cô bị đánh, nhưng cô không thích cái cảm giác mù mờ về tất cả chuyện đã xảy ra. Cô nhớ lúc lái xe với anh, nhưng sao cô không nhớ được lúc họ đến khách sạn.

Chỉ có một cách để tìm ra những gì cô muốn biết. "Em tự thay đồ hả anh?"

Lướt nhìn qua, cô thấy một nụ cười của anh về cái chủ đề mới mẻ này. Giọng anh trầm, là chứng cứ cho việc khoảnh khắc đó ảnh hưởng đến anh như thế nào. Đó là sự kết hợp của cả hai bên.

Có thể một giờ trước cô sẽ xấu hổ chết đi được, nhưng không phải bây giờ.

Thay vào đó, một cảm giác mãn nguyện rất kích động phủ trùm cô khi cô nghĩ đến lúc anh cởi chiếc áo thun của mình ra rồi tròng vào cô, sợi vải vẫn còn ấm áp mùi vị của anh.

"Anh có âu yếm em không đó?" Tông giọng thì thầm của cô ngọt như mật ong ấm áo, trôi xung quanh anh, cho anh hay cô thích ý nghĩ đó như thế nào.

"Không, sức khỏe em lúc đó thì không được." Nhưng anh đã muốn làm, anh nghĩ ngợi. Vì chúc, anh đã muốn việc đó như thế nào. Anh giúp cô leo qua một cái cây gãy, đỡ cho cô khỏi vấp ngã, nhưng tâm trí anh vẫn nhớ cô ngồi bên chiếc giường như thế nào, không mặc gì cả ngoại trừ qυầи ɭóŧ, đôi mắt cô nhắm, và mái tóc dài của cô bao quanh đôi vai mỏng manh và mịn như nhung. Ngực cô săn chắc, nhỏ nhắn nhưng lại rất gợϊ ȶìиᏂ, núʍ ѵú cô là những nụ nhỏ hồng sẫm. Anh đưa tay phải ghì chặt cương ngựa, với sự nhức nhối muốn gần gũi cô ngay bây giờ, để lấp đầy bàn tay anh với phần da thịt mềm mại, êm mát kia và làm ấm nó lên với sự âu yếm từ anh.

"Chết tiệt." Cô nói thản nhiên, và trong ánh sáng của ngọn đèn, anh thấy sự khao khát trong đôi mắt tối màu kia.

Anh hít vào thật sâu, ráng kiềm chế. Họ không có thời gian trì hoãn nữa,...Một giờ? Anh khịt mũi, anh đang đùa giỡn với ai đây? Anh vừa mới phấn khích quá đáng lên khoảng 5 phút trước và anh thích nó, và nó chỉ xảy ra khi sự kiềm chế của anh vượt mức mạnh mẽ như thế này.

"Để sau.", anh tự hứa, giọng anh sít lại trong nhu cầu bức thiết. Để sau, khi mọi việc đã xong xuôi. Để sau, khi anh có thể có thời gian với cô mà anh muốn, sau cánh cửa khóa và điện thoại đã được tháo dây. Sau này, khi cô đã khỏe hơn, chết tiệt, và không bị choáng nữa. Anh nghĩ có thể mất ít nhất hai ngày, cho cơn đau đầu của cô qua đi,thiệt là hai ngày đáng nguyền rủa.

Anh dừng lại và nhìn phía sau. Họ đã đi xa đủ mức anh không thể thấy anh đèn xuyên qua những tán cây nữa. Một chỗ hõm vào nghiêng xuống ngay trước mặt, và anh dắt Sole Pleasure vào trong. Nơi này kín gió, và cây cao xung quanh nghiêng phía trên sẽ bảo vệ nó khỏi tuyết. "Mày sẽ ổn ở đây trong vài giờ tới."Anh nói với nó trong khi buột chặt dây cương vào một nhánh cây thấp và cứng cáp. Pleasure có thể di chuyển xung quanh trong chỗ này, và nếu có là hay bụi cỏ ăn được, nó sẽ không khó chịu khi bị ở trong một nơi hơi nhỏ.

"Ngoan nào." Maris dỗ dành, vuốt ve cái trán Pleasure. "Chúng ta sẽ không đi lâu đâu. Rồi chứng ta sẽ đưa mày về lại cái chuồng to bự, thoải mái hén, rồi có đồ ăn ngon nữa này, cả táo tráng miệng nữa." Nó thổi phù phù, rồi gật đầu cho biết là nó đồng ý. Cô không biết nó có thể hiểu được bao nhiêu từ trong lời cô nói, nhưng nó rõ ràng hiểu được tình yêu thương trong giọng nói cô, và nó biết trong đó toàn là điều vui vẻ tốt đẹp cả.

MacNeil lấy cây đèn từ tay cô rồi vòng tay ôm cô lần nữa, bước đi, quay lại chỗ xe tải. Pleasure hí vang không đồng ý vì bị bỏ lại một mình, nhưng không lâu sau đó, những lớp cây dày đặc làm tiếng kêu nhỏ dần đi, rồi sau đó chỉ còn là tiếng bước chân của chính họ trên đám lá khô.

"Em biết phải làm gì rồi đó." Anh nói. "Bọn chúng sẽ không bám theo em quá gần trên đường lộ đâu, chúng không muốn em nghi ngờ. Cho chúng thấy khi em rời khỏi đường quốc lộ, sau đó lái nhanh hết sức có thể, để em có càng nhiều thời gian càng tốt. Chúng sẽ theo dấu em. Ra khỏi xe, rồi lẩn vào rừng ngay lập tức. Đừng phí thời gian, đừng nhìn lại xem anh làm gì. Đến một nơi an toàn rồi chờ đến khi Dean hay anh trở lại. Nếu có bất cứ ai xuất hiện, dùng súng của em."

"Anh cần áo chống đạn này hơn là em đó." Sự lo lắng đầy trong giọng nói cô.

Anh đưa cô ra khỏi vùng nguy hiểm, trong khi anh có thể nằm ngay giữa chỗ nguy hiểm nhất, mà không có gì bảo vệ cả. "Chúng có thể đến ngay trước khi em có thể ra ngoài chỗ này, rồi bắn em. Lý do duy nhất mà anh để cho em can dự vào là em có mặc cái áo chống đạn đó."

Lại thêm một hành động cứng đầu cứng cổ nữa, cô nghĩ. Tính nết? Hứ. Nó ăn sâu ngấm sâu vào anh rồi. Cô nghĩ nếu cứa da anh ra, cái tính cứng đầu sẽ tràn ra thay vì máu không chừng. Sống với anh sau này sẽ thú vị lắm đây, như anh đã nói, cô đã quen với vị thế người làm chủ rồi, thì anh cũng vậy thôi. Cô trông chờ một cuộc cãi vã, rồi sẽ lại làm hòa cho coi.

Pearsall đang chờ khi họ quay trở lại. "Mọi thứ sẵn sàng rồi." Anh nói. "Có một cuộn băng thu 6 tiếng đồng hồ trong máy quay, và pin được sạc đầy đủ. Bây giờ, chúng ta nên quay trở lại vị trí trước khi bọn kia xuất hiện, chúng ta đã chuẩn bị rồi."

MacNeil gật đầu. "Anh đi trước đi. Chúng tôi sẽ để anh đi ra khỏi chỗ này trước khi theo sau. Có gì nghi ngờ cứ liên lạc qua đài!"

"Cho tôi vài phút nữa để quay trở lại bãi đổ xem có ai mới ghé đến không. Sau đó tôi sẽ quay lại và vào vị trí."

Pearsall vào trong xe hơi và rời đi, ánh sáng của đèn xe xuyên qua những đám lá cây.

Bóng tối bao phủ quanh họ khi họ lắng nghe tiếng xe nhỏ dần đi theo khoảng cách. MacNeil mở cửa cho khách của xe tải, đặt tay quanh eo Maris rồi nâng cô đặt vào trong ghế. Trong bóng tối đường nét khuôn mặt anh chỉ là một khoảng tối mờ. "Dù chuyện gì xảy ra, ráng giữ mình an toàn nghe em.", anh làu bàu nho nhỏ, rồi hạ đầu xuống, hôn cô.

Môi anh lạnh mát và đầy đặn. Maris vòng tay ôm lấy cổ anh rồi mở rộng đôi môi khi nụ hôn của anh vùi sâu hơn, rồi anh nghiêng đầu để đến vị trí thoải mái hơn. Lưỡi anh cũng giá lạnh, nhưng lại rất nóng bỏng và mạnh mẽ, rồi cả cơ thể cô bỗng tràn đầy sự khao khát và rồi cô dựa hẳn vào anh. Cô càng lúc càng thấy đói khát nhiều hơn với sức ép dâng cao. Cô xoay trở trên ghế để đối mặt với anh và mở rộng hai chân để anh len vào, ấn trọng lượng mình vào cô khi nụ hôn thay đổi, trở nên khao khát hơn bởi nhu cầu.

Đó là nụ hôn đầu tiên của họ, nhưng không hề có sự ngập ngừng, không dò hỏi. Họ đã biết nhau rồi, đã có những sự gần gũi từ sâu thẳm bên trong đến sự khao khát nhau mạnh mẽ và tràn đầy, và thừa nhận sự đam mê ngùn ngụt giữa họ. Họ thật sự đã là những người yêu nhau rồi, chỉ là cơ thể họ chưa hòa nhập với nhau thôi. Sự gắn bó dần được thiết lập. Những mối dây vô hình đã kéo họ lại gần ngay từ lúc đầu, và giờ đây sự liên kêt chặt chẽ hầu như đã hoàn thành.

Anh lùi lại, tiếc nuối rời khỏi cô, với hơi thở gấp gáp, đọng thành sương giá trong hơi lạnh xung quanh. "Không hơn nữa. " Anh nói, giọng nói căng thẳng. "Không phải bây giờ. Anh đã cứng lên rồi, và nếu chúng ta...!!" Anh dừng lại. "Chúng ta phải đi. Ngay bây giờ."

"Thời gian chúng ta chờ Dean đi khỏi đủ chưa?"

"Chẳng biết! Tất cả anh biết bây giờ là trong vòng 10 giây sẽ cởϊ qυầи em ngay, và nếu chúng ta không đi ngay, cả kế hoạch này sẽ đi tong."

Cô thật sự không muốn anh đi. Đôi tay cô không muốn rời vòng ôm anh, và đùi cô cũng muốn cận kề với hông anh mãi. Nhưng cô phải làm, miễn cưỡng rời khỏi anh, nhưng cô vẫn cảm thấy anh thúc vào cô.

Anh im lặng lùi lại, rồi cô xoay lại ghế ngồi để có thể nhìn ra phi trước. anh đóng cửa, rồi bước khẽ khàng lên xe, ngồi vào sau tay lái, một cái nhìn khó chịu hiện rõ trên mặt anh.

Cô không tốt cho sự kiềm chế của anh tý nào, anh nghĩ khi khởi động xe và sang số. Cô làm anh quên hết công vêệc mà chỉ nghĩ đến tìиɧ ɖu͙© thôi, trời ạ!! Không chỉ tìиɧ ɖu͙© đơn thuần, mà là với cô. Liên tục và liên tục, giữ cho thân hình nhỏ nhắn kia bên dưới cho đến khi nào anh thỏa mãn.

Anh ráng hình dung khi đã thỏa mãn đủ đầy với cô, và anh không thể. Chuông báo động ngân vang trong anh. Anh ráng sức nghĩ về những người phụ nữ khác anh đã từng ngủ trong những năm trước, nhưng tên họ chả gợi lại được chút gì,những khuôn mặt mờ nhạt từ lâu, và chẳng có gì gợi lại được kí ức về họ hay cách họ rời đi như thế nào. Chỉ có đôi môi cô, bầu ngực cô, đôi chân cô. Giọng nói của cô, cơ thể cô trong vòng tay anh và mái tóc xõa dài trên gối. anh cũng có thể tưởng tượng ra cô, trong phòng tắm với anh, khuôn mặt cô nhìn anh qua bàn ăn mỗi buổi sáng, và quần áo cô treo bên cạnh đồ của anh trong tủ.

Điều đáng sợ nhất là quá dễ dàng để tưởng tượng tất cả. anh chỉ sợ nhất khi những điều anh tưởng tượng sẽ không xảy ra, rằng anh thực sự dùng cô làm con mồi và cô có thể bị thương, mặc cho tất cả những nỗ lực đau đớn anh ráng làm để bảo vệ an toàn cho cô.

Họ rời khỏi, để lại bìa rừng phía sau lưng, và anh để xe chạy từ từ trên đường. Không có ánh đèn từ tất cả các phía. Những bông tuyết to vẫn đều đăn xoay nhẹ và nhảy múa trên ánh sáng từ đèn xe của họ, và những đám mây thấp là đà che phủ bất cứ dấu vết nào của bình minh đang lên của ngày mới. Cái đài vẫn im lặng, nghĩa là Dean không thấy có gì bất thường. Sau một vài phút, ánh đèn khách sạn đã hiện rõ trong tầm nhìn, một vài giây sau họ vượt qua chiếc Oldsmobile, chạy trên mé đường và đối diện với lối mà họ vừa đến. Trông có vẻ không có gì cả, nhưng Mac biết Dean ở đó, trông chừng mọi thứ. Không có xe cộ nào đi qua mà bị bỏ sót.

Anh bước xuống bãi đỗ xe, rồi lùi lại để cô leo ra dễ dàng. anh vẫn để động cơ nổ, mặc dù tắt hết đèn. Anh quay lại và nhìn vào cô.

"Em biết phải làm gì rồi đó. thực hiện chính xác và không gì khác. Hiểu không?"

"Dạ"

"Được rồi. Anh sẽ ra phía sau. Nếu bọn điên đó bắn sớm hơn ta dự định, cứ nằm xuống sàn xe và ở yên đó."

"Vâng, thưa ngài." Cô nói, lần này với một tông giọng khô khan.

Anh dừng lại một chút ngay tay nắm cửa. Nhìn cô và lẩm bẩm gì đó trong hơi thở. Rồi cô lại trong vòng tay anh, và đôi môi anh dữ dội, vội vã khi anh hôn cô. Anh thả cô ra cũng nhanh chóng đột ngột như lúc anh ôm cô, và ra khỏi xe. Không nói một lời, anh đóng cửa, nhẹ nhàng hạ xuống phía sau xe, khuất khỏi tầm nhìn và chờ bọn khốn kiếp lộ diện.