Mackenzie's Magic

Chương 6

"Không là không." Từ ngữ anh nói ra với vẻ quả quyết không thay đổi. "Không bao giờ có chuyện đó đâu."

"Anh phải làm."

Anh nhìn xuống cô nửa thích thú nửa giận dữ: "Em yêu, em làm chủ lâu quá rồi, đến mức em quên mất làm sao để nhận lệnh. Anh xử lý việc này, không phải em, và em tốt hơn là nghe lời anh, hoặc là em sẽ thấy mình bị trói tay lại, và đôi mông ngọt ngào của em dính trong một cái tủ nào đấy cho đến khi việc này qua đi."

Maris nháy đôi mắt với hàng mi dài: "Anh nghĩ mông em tuyệt hả?"

"Quá đến nỗi anh không thể chờ được nếm nó." Ý tưởng đó xuất hiện trong tâm trí anh, và cô có thể thấy ngay qua đôi mắt thẫm dần vì ham muốn kia. Cô đã trải qua cảm giác và biểu hiện như thế rồi. Sau đó anh nhún vai, bỏ qua chủ đề đó rồi cười toe với cô: "Nhưng mặc dù vị của em tuyệt vời hay cái nháy mắt của em nhanh đến thế nào đi nữa cũng không thể làm anh thay đổi ý định đâu."

Cô khoanh tay và đưa ra lý lẽ-không-dễ-gì-bác-bỏ được. "Em không nhớ những gì em thấy được hay ai đã tấn công em. Đó có thể là một trong những người nhà Stonicher, hoặc có thể là bất cứ ai mà họ đã thuê. Nhưng họ không biết em không thể nhớ được gì hay về anh cả, nên họ sẽ nghĩ em là mối đe dọa to lớn nhất đối với họ."

"Đó chính là lý do tại sao em nên tránh chuyện này. Nếu một trong những người nhà Stonicher có súng, anh không thể đoán được hắn ta, hay chị ta định sẽ làm gì. Gặp những kẻ ám sát chuyên nghiệp mỗi ngày, còn hơn là một kẻ nghiệp dư, có thể trở nên hoảng loạn rồi sẽ làm gì đó ngu ngốc, giống như bắn em ngay trước mặt quá nhiều người."

"Không nên dính dáng đến những người có thể quá hoảng sợ mà phạm tội." Cô nói, ngọt ngào châm chọc rồi anh ném cho cô một cái nhìn hết sức tiêu biểu kiểu đôi mắt lúc thu hẹp lại. Cô tiếp tục tranh luận."Họ sẽ ngạc nhiên khi biết em không gọi cảnh sát đến bắt họ. Ngay khi họ biết được em bị thương trầm trọng hơn họ tưởng lúc đầu và bất tỉnh ở đâu đó, hay em nhận ra không có chứng cứ gì để báo cảnh sát, nên em sẽ không có lý do gì để bào chữa cho việc gϊếŧ một con ngựa vô giá. Cách gì đi nữa thì họ vẫn muốn em. Em chính là một kẻ khờ khạo hoàn hảo cho kế hoạch của họ. Họ có thể gϊếŧ Sole Pleasure, làm cho chuyện giống như em làm việc đó, rồi sau đó gϊếŧ em luôn. Mọi thứ gọn gàng sạch sẽ, và ai biết được, có thể tiền bảo hiểm sẽ được nhân lên gấp đôi, chảy vào túi của mọi người. Không thứ gì thúc đẩy họ thực hiện kế hoạch này nhanh hơn việc tìm kiếm em đâu."

"Chết tiệt. Không". Anh lắc đầu bực tức." Anh không thể tin được cái cách em suy diễn nữa. Chắc em đọc tiểu thuyết hay kịch nghệ gì đó nhiều quá rồi."

Cô nhìn chằm chằm anh, vẻ tức giận tràn đầy. Lý do cô đưa ra hết sức có lý, và anh biết điều đó. Nhưng nó không có nghĩa anh thích nó. Nó cũng sẽ chẳng nghĩa lý gì để anh đồng ý, anh hiểu vấn đề rất nhanh và cô thêm vào danh sách tính cách anh. Và cứng đầu nữa chứ. Có trời mới biết sao cô lại quên tính cứng đầu chứ.

"Em yêu này..." Anh vòng tay qua vai cô, một cảm giác hơi nhói lên, lạ lẫm khi anh cảm nhận được vai cô mỏng manh đến thế nào. Anh cố nghĩ ra thứ gì đó để thuyết phục cô để việc này cho anh và Dean lo. Đó là công việc của họ, và họ được đào tạo để xử lý nó. Cô mà dính vào thì sẽ làm anh điên mất. Chúa ơi, cô cứ nghĩ chắc cô cao đến 7 feet (2m1) với thần kinh thép hay sao ấy, nhưng anh biết rõ đầu cô hiện giờ thế nào với cách cô thận trọng di chuyển như thế. Cô không phải kiểu yếu ớt thông thường, mặc dù thân hình cô khá nhỏ nhắn. Anh có thấy cách cô điều khiển khéo léo những con ngựa chứng mà hầu như nhiều người đàn ông cũng gặp khó khăn nữa, nên anh biết cô rất mạnh mẽ. Cô còn rất dũng cảm nữa, khiến anh sợ thần kinh anh liệu có chịu nổi sự lo lắng này không nữa.

"Nhìn vấn đề như thế này nhé." Cô nói. "Khi họ không biết được Pleasure đang ở đâu, thì em vẫn còn được an toàn. Họ cần em để đến được chỗ Pleasure."

Anh không tranh cãi, không cố thuyết phục cô. Anh đơn giản chỉ lắc đầu và nói: "Không."

Cô gõ đánh cốc vào trán anh một phát, một cái nhìn thắc mắc hiện lên trên mặt cô.

Anh lùi lại một chút, hấp háy mắt trong ngạc nhiên. "Em đang làm gì đấy?"

"Xem liệu đầu anh làm bằng gỗ hay gì đấy." Cô vặn lại anh, sự bực tức lan tràn. "Anh đang để tình cảm xen vào công việc đấy. Em chính là lợi thế tốt nhất. Sử dụng em đi."

Mac đứng im. Anh có thế không chịu nổi kẻ hiếu chiến nhỏ bé này có thể nâng anh lên ngang đầu rồi ném anh thẳng qua cửa sổ. Anh để cảm xúc chen vào công việc ư? Đó là điều cuối cùng anh có thể tưởng tượng ra người nào đó có thể nói với anh. Điều làm anh trở nên xuất sắc với công việc này là việc anh có thể tách riêng tình cảm và hành động của bản thân. Anh luôn là người giữ tâm trí luôn điềm tĩnh mặc cho tình huống diễn ra thế nào đi nữa. Anh sẽ có thể bị vài cơn mất ngủ sau đó, có thể bị trúng đạn, nhưng khi khó khăn và nhiệm vụ đến, anh đích thực là người đàn ông băng giá.

Anh không để cảm xúc với cô chen vào công việc, nó thật không hợp lý. Ồ vâng, anh có thấy sự nóng bỏng của cô ngay từ lần đầu anh gặp cô. Có xúc cảm diễn ra giữ hai người bọn họ. Với cô, nó ảnh hưởng trầm trọng hơn nhiều. Và anh thích cô, anh biết được nhiều về cô từ khi cô thổ lộ với anh đêm hôm trước. Cô là người có suy nghĩ nhạy bén, có khiếu hài hước, và cô quá gan góc so với tưởng tượng của anh. Cô cũng hưởng ứng lại những sự gần gũi từ anh, với cơ thể cô tan chảy vào anh với một niềm hạnh phúc tuyệt đối đi thẳng xuống bên dưới anh còn hơn là một vài giọt rượu whisky nữa.

Anh lo lắng. Chỉ có lý do cô còn bị chấn động mới ngăn anh khỏi chiếm lấy cô, lúc đang ở rất gần anh. Chưa nói tới việc họ còn bị theo đuổi bởi một kẻ gϊếŧ người, và anh đã để lại dấu vết rất khó tìm cho kẻ nào muốn đuổi theo họ. Anh không nên cởi trần tối qua. Nhưng thực tế là anh đã muốn cô gần bên anh đến nỗi, anh đã cởi hết mọi thứ ngoại trừ chiếc qυầи ɭóŧ, rồi nằm bên cô. Dean sẽ cảnh báo anh khi có ai đó xuất hiện; nếu Mac tính toán đúng, có lẽ còn ít nhất vài giờ nữa thì mọi chuyện sẽ bắt đầu, nhưng chỉ khi anh ăn mặc chỉnh tề và sẵn sàng khi mọi thứ xảy đến. Thay vào đó, anh lại nằm trên cô thế này, giữa hai chân và chỉ có hai lớp vải cotton mỏng ơi là mỏng ngăn cách anh với cô. Chắc cỡ 5 giây là cùng, thì anh sẽ cởi phăng chúng ra, trượt vào trong cô rồi quên hết tất thảy mọi thứ khác.

Nhưng chẳng có gì trong số đó là cảm xúc cả. Nó là cảm giác thinh thích thôi, chĩ là một cảm giác khao khát mạnh mẽ. Vậy mà cô lại có cái ý tưởng điên rồ đó, chỉ sau vài giờ ở bên anh, và ngủ hầu hết thời gian. Rồi cô còn nghĩ đến chuyện đám cưới nữa chứ. Chỉ bởi vì cô cảm nhận theo một kiểu mà anh không giống như vậy, và anh chắc như quỷ là anh sẽ không đâm đầu vào chuyện gì giống như hôn nhân đâu, mặc cho bao khó khăn anh phải đối đầu bất cứ khi nào có cô xung quanh.

Ý tưởng sử dụng cô làm mồi nhử làm đầu anh nhức ong ong lên, nhưng đó không phải là tình cảm, là lý do hợp lẽ thường tình mà thôi.

"Em đang bị chấn động," Cuối cùng anh nói. "Em di chuyển chậm như sên ấy, và em cũng chả phải di chuyển đi đâu đâu. Em là chướng ngại hơn là giúp đỡ đấy, vì anh sẽ phải trông chừng em, ngay cả bản thân anh nữa."

"Vậy đưa em vũ khí đi," cô trả lời, giọng cô bình tĩnh đến nỗi anh tưởng mình nghe nhầm.

"Vũ khí hả?" anh nhắc lại ngờ vực"."Chúa tôi, em nghĩ anh sẽ đưa em vũ khí hả?"

Cô quay ngoắt đi khỏi cái níu của anh, và anh thẫn thờ vì đột ngột mất đi sự gần gũi. Cả đôi mắt cô không sâu thẳm nữa, chúng trở nên lạnh lẽo và vô hồn, rồi sự nhận thức cái anh vừa thấy làm anh ngạc nhiên choáng váng.

"Em có thể sử dụng súng tốt như anh, thậm chí còn hơn."

Cô không hề phóng đại. Anh đã trông thấy cái nhìn đó ở những tay bắn tỉa, và trong đôi mắt một số đồng nghiệp anh đã từng ở đó, sử dụng súng hết sức thành thạo và không ngần ngại sử dụng vũ khí lần nữa. Anh cũng thấy điều đó trong chính đôi mắt mình và anh hiểu một số phụ nữ tránh khỏi anh, sợ hãi cảm giác nguy hiểm toát ra từ anh.

Maris không ngại ngần gì cả. Cô trông yếu ớt và mỏng manh, nhưng cốt lõi cô cứng rắn như sắt thép.

Anh có thể sử dụng cô. Ý nghĩ đó vụt qua trong óc, và anh không thể lờ nó đi được. Các luật lệ cho rằng các dân thường chỉ nên dính dáng vào các kiểu này nếu không thể tránh được. Cô nói đúng, cô là con mồi tốt nhất, và anh quả là thằng ngu mới không sử dụng cô. Việc bắt buộc này làm anh nhói đau, nhưng anh phải để cảm xúc qua một bên và tập trung vào công việc.

Mẹ kiếp, anh chửi thầm trong ngạc nhiên, anh đã để cảm xúc của anh lấn át tâm trí. Thật là không tốt chút nào, và anh phải dừng kiểu ngu ngốc này lại ngay mới được.

"Được rồi," anh nói ngay lập tức, ngó quanh để tìm áo khoác. Anh mặc vào rồi khoác áo vào cho cô. "Thời gian còn rất ít, nên chúng ta phải nhanh lên. Đầu tiên, chúng ta sẽ đến chỗ con ngựa, đưa nó ra khỏi toa xe rồi giấu nó ở đâu đó, sau đó sẽ để xe ở nơi nào đó bọn chúng có thể thấy được là không có con ngựa bên trong. Rồi chúng ta quay trở lại đây. Em sẽ lái xe tải, còn anh sẽ nấp phía sau xe hay dưới một tấm bạt nào đó." Anh bật đèn phòng tắm lên rồi dắt cô đến chỗ cửa. "Ta để Dean chỗ toa xe, anh ấy sẽ ra hiệu cho chúng ta. Em sẽ rời đi lối chúng vừa đến, cho chúng thấy dấu vết của chúng ta để chúng đuổi theo."

Họ đến chỗ cánh cửa. MacNeil tắt đèn rồi lấy ra một cái đài nhỏ từ trong túi, bấm nó. "Mọi thứ ổn chứ?". Anh hỏi. "Chúng tôi ra đây."

"Hả?" Bạn anh giật mình. "Ừh. Mọi thứ ổn. Chuyện gì đấy?"

"Nói trước cho anh biết thôi."

Anh thả cái đài vào lại trong túi rồi mở xích cửa. Anh dừng lại một chút, hỏi cô: "Có chắc chắn em muốn đi không? Nếu đầu em đau hơn nữa thì nói anh biết ngay, trước khi nó trở nên tệ hơn."

"Em làm được mà." Giọng cô điềm tĩnh, chắc chắn y như thật và anh gật đầu với cô.

"Rồi, đi thôi." Anh mở cửa, và ngay lập tức hơi lạnh thốc vào mặt cô. Cô co người lại mặc dù đang mặc một cái áo khoác dày. Đài khí tượng đã dự báo một đợt gió lạnh sẽ đến, cô nhớ lại. Cô đã xem bản tin tức và thời tiết vào buổi trưa ngày hôm qua; có lẽ vậy mà cô đã mang theo cái áo khoác dày thay vào cái bằng vải bông có pha sợi flannel mà cô mặc hồi sáng hôm qua. Cô mừng là mình đã thay áo khoác, bởi vì thời tiết giờ chắc phải cỡ 20 độ. (ở đây là độ F với 20 độ F = -6 độ C)

Cô nhìn xung quanh ngay khi rời khỏi hơi ấm tỏa ra từ phòng khách sạn. Văn phòng tiếp tân và con đường nằm ngay phía bên phải cô. MacNeil nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô về phía phải, ấn cô vào phía sau một chiếc xe đón rước của khách sạn hoạt động khuya khoắt, giờ đây đã bị bao phủ bởi một màn sương giá."Chờ một chút." Anh nói, để cô núp sau chiếc xe to lớn rồi đi vòng sang phía chỗ tài xế. Anh mở cửa rồi nhẹ nhàng luồn vào. Cô nghe tiếng xoay chìa khóa, rồi động cơ khởi động trong một âm thanh khẽ. Cô để ý thấy đèn xe bên trong cũng không sáng lên, cho thấy anh đã chuẩn bị đến chi tiết nhỏ đó trước rồi.

Ánh đèn bên trong! Ngay khi anh đóng cánh cửa xe với một tiếng lách cách nhẹ khẽ khàng, ánh đèn neon trong khách sạn bỗng nhiên bật sáng chiếu ngang qua đôi gò má cao của anh, và cánh cửa tâm trí cô bật mở.

Cô nhớ cách khuôn mặt anh trông thế nào ngay khi anh ngồi vào sau tay lái, vẻ quả quyết trên nét mặt anh càng nổi bật qua ánh sáng đầy xanh nhạt chiếu qua.

Cô bồi hồi nghĩ lại nét liều lĩnh ở anh mà cô phải hết sức tránh né. Cô sợ anh thấy cô yếu đuối như thế nào, cô dễ bị tổn thương mạnh mẽ ra sao, rằng cô mỏng manh dễ vỡ bất cứ lúc nào. Anh chẳng nói nhiều, chỉ lái xe trong im lặng, nhưng trong nỗi nhức nhối âm ỉ, cô vẫn thấy được sự hấp dẫn giữa hai người như một dòng điện đang cháy rực. Nếu cô có biểu hiện bị tổn thương bất cứ lúc nào, cô nghĩ, anh sẽ ở đó vì cô.

Đó là do tại sao anh lại đến với cô, không phải vì anh lo lắng cho Sole Pleasure.

Ý nghĩ của cô bị ngắt quãng bởi cú đánh mà cô bị trên đầu. Cô đã quá sợ hãi cho sự an toàn của Sole Pleasure, cố nghĩ ra cách tốt nhất để bảo vệ nó, và cô không chắc là mình có thể tin tưởng MacNeil hay không. Cô đã mạo hiểm một cú rất lớn khi nhờ anh giúp đỡ, anh làm điều đó mà không thắc mắc hay hỏi han gì, nhưng sau đó cô đã bị mất cân bằng bởi cơn chấn động và sức hấp dẫn nɧu͙© ɖu͙© mạnh mẽ mà cũng hết sức lạ lẫm ở cô để suy nghĩ cho thấu đáo.

Cô đã bị tổn thương y như cô đã dự đoán, ngay bên dưới anh trên giường. Và anh chả làm việc gì tệ hại cả, ngoại trừ làm cô phải lòng anh.

"Đi nào." Anh nói nhẹ nhàng, không nhìn đến cô. Thực sự thì, anh nhìn mọi thứ ngoại trừ cô, anh nhìn quanh, đôi mắt không ngừng nghỉ để ý mọi chi tiết xung quanh họ.

Trời buổi tinh mơ vẫn còn tối và lờ mờ, lạnh đến nỗi hơi thở họ đọng thành những tinh thể băng. Không có ngôi sao nào lấp lánh nào trên đầu cả, và cô biết lý do khi một vài bông tuyết rơi lả tả, đậu xuống mặt đất. Hơi lạnh thoáng thổi qua quần jean cô, làm đóng băng đôi chân tức thì.

Anh dẫn cô tiến đến một chiếc Oldsmobile(một hiệu xe hơi lâu đời,thuộc tập đoàn General Motors) màu nâu, khó miêu tả đang đậu trong bãi đổ xe giữa một bụi cây lùm xùm, một khu sân có cây thuộc khách sạn và một trạm xe hiệu Volvo. Cô bước chậm rãi, cẩn trọng, và đầu cô vẫn bình ổn.

Anh mở cửa sau chiếc xe hơi bốn cửa rồi để cô vào trong, xong anh ngồi vào phía trước, ngay bên cạnh bạn anh. Dean Pearsall y hệt như MacNeil đã miêu tả, ốm và ngăm ngăm, gần như bối rối. "Cái quái gì đang diễn ra thế?"

Ngắn gọn, MaNeil phác thảo kế hoạch. Đầu Pearsall quay qua, nhìn Maris, đang ngồi ở ghế sau, vẻ nghi ngờ hiện lên qua thái độ.

"Tôi có thể làm được mà." Cô nói, không để anh ta có thời gian để nêu lên nỗi nghi ngờ.

"Chúng ta phải nhanh lên," MacNeil nói. "Anh đã chuẩn bị dụng cụ quay video chưa?"

"Rồi." Pearsall trả lời. "Có lẽ thế. Cho dù chúng ta định cắt ngắn nó đi."

"Thôi, không tốn thời gian nữa." MacNeil mở hộp găng tay, lấy ra cái hộp găng tay có đựng một khẩu súng ngắn. Anh lấy nó ra, kiểm tra nó rồi để nó vào hộp lại trước khi đưa cho Maris. " Nó là một khẩu súng lục A38, 5 phát một lần, và có một cái vòng quanh cò súng."

Cô gật đầu rồi tự mình kiểm tra súng. Một nụ cười nhẹ làm mềm đi nếp nhăn trên khóe môi anh khi anh nhìn cô, cũng không thể dùng từ nào hơn để diễn tả sự sẵn sàng của cô.

"Có một cái áo chống đạn trên ghế ngay chỗ em. Nó hơi to chút nhưng em cứ mặc vào đi." Anh hướng dẫn.

"Đó là áo của anh mà." Pearsall nói

"Ừ, nhưng cô ấy phải mặc nó thôi."

Maris nhặt khẩu súng lên, bỏ vào túi rồi lấy cái áo. "Em sẽ mặc vào khi ở trong xe tải." Cô nói khi mở cửa và êm ru trượt ra khỏi xe. "Chúng ta phải nhanh lên."

Những bông tuyết vẫn đều đặn rơi xuống, nhìn ảm đạm trong không gian tĩnh lặng. Những bước chân họ lạo xạo trên lớp sỏi khi họ băng qua bãi giữ xe để đến chỗ xe tải. Người tài xế đã lau sạch nửa phía dưới kính chắn gió, để anh ta có thể thấy rõ đường đi hơn.

Anh không bật đèn trước lên cho đến khi họ đã ra đến đường và anh có thể thấy được không có gì trong tầm nhìn, ngoại trừ chiếc Oldsmobile được kéo đi phía sau họ. Sau đó anh nhấn một cái nút, và ánh sáng xanh mờ một lần nữa lại phủ lên khuôn mặt anh như lúc nãy.

Maris cởϊ áσ khoác ra và mặc áo chống đạn vào. Nó hơi nặng và quá to, đến nỗi phủ qua hông cô, nhưng cô chẳng tốn thời gian tranh cãi về việc mặt cái thứ cồng kềnh này, bởi vì cô biết MacNeil sẽ không bao gời thay đổi ý định.

"Em nhớ lúc ngồi trên xe với anh tối qua." Cô nói

Anh nhìn cô. "Em nhớ lại rồi à?"

”Không phải tất cả. Em vẫn không thể nhớ ai phang vào đầu em, hay trộm Pleasure. Nhân tiện, anh có nghĩ là nên nói cho em biết không?"

Anh càu nhàu. "Anh chẳng biết ai đánh em. Đó có thể ít nhất là một trong ba người, có thể hơn."

"Ronald và Joan là hai. Còn ai mà anh theo dõi khi ở trại Solomon Green nữa?"

"Bác sỹ thú y mới. Randy Yu."

Maris im lặng. Cái tên đó làm cô ngạc nhiên, cô có lẽ nghĩ đến nhiều người khác hơn là tên của người bác sĩ thú y. Cô bị ấn tượng với khả năng của anh ta, và anh ta chẳng thể hiện gì ngoại trừ sự chăm sóc tận tâm cho những bệnh nhân bốn chân. Anh ta có một phần tư gốc Hoa, khoảng từ 35 đến 38 tuổi, và có một sức mạnh mà một người bác sỹ cần. Nếu anh ta là người cô cần phải chiến đấu, cô ngạc nhiên với ý tưởng phải tránh xa con người này không thôi lại lãnh thêm một cú vào đầu nữa thì lại toi. Tất nhiên, với bất cứ ai mà cô sắp phải đối đầu, hắn sẽ không ngờ cô biết cách đánh đấm, mà còn chơi đau và bẩn hơn tưởng tượng nhiều.

"Có lý." Cô nói, suy nghĩ về điều đó. "Một mũi tiêm nhanh chóng, Pleasure chết bởi bệnh tim chẳng hạn, giống như một cái chết tự nhiên. Gọn gàng hơn một viên đạn nhiều."

"Nhưng em đã làm hỏng kế hoạch của chúng." MacNeil nói, sự khắc nghiệt bên dưới giọng nói điềm tĩnh của anh. "Và giờ chúng sẽ dùng đến đạn đấy!. Cho cả con ngựa và em nữa."