Cách đó không xa, một lão nhân bẩn thỉu run rẩy dẫn con đến trước cửa.
Lão nhân và đức trẻ đều không đeo mặt nạ, đứa trẻ thì đang ngơ ngác mυ'ŧ ngón tay.
Hai người đàn ông cao gầy nhìn từ trên xuống dưới, trên mặt khinh thường nói vài câu, hình như họ đang nói đứa trẻ này quá gầy.
Lão nhân van xin hết lần này đến lần khác, nói đủ mọi điều tốt đẹp, rồi lấy ra một mảnh bạc vỡ ném cho ông lão.
Đứa trẻ gầy gò được đưa vào, lão nhân định đưa tay định đỡ nhưng nửa chừng dừng lại, sau đó bị người gác cửa đẩy đi, ông ta cầm tiền rồi rời đi không thèm quay đầu lại, bước đi còn nhanh hơn lúc đến.
Nhìn cảnh tượng này, công chúa dường như hiểu ra điều gì đó.
Nhưng vừa định tiến lên một bước, nàng đã dừng lại trước khi Lục Duy kịp ngăn lại.
Không thể cứu được.
Nàng rõ ràng nhận thức được điều này, cho dù cả hai người đều rất tài giỏi, như nếu cứ xông vào sẽ giống như dê vào miệng hổ, nếu tung tích và danh tính của hai người bị bại lộ sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nơi đây.
Lục Duy nhìn thấy phía sau mặt nạ công chúa có sự bốc đồng cùng do dự, bàn tay trong ống tay áo khẽ cử động, thu lại động tác ngăn cản người này.
“Trước khi hòa thân người đã bao giờ rời khỏi kinh thành chưa?” Lục Duy hỏi công chúa.
Công chúa chậm rãi thở ra, như để bình tĩnh lại cảm xúc, một lúc sau nàng mới nói: “Hai lần, ở ngoại thành có hành cung, phụ hoàng đã đưa ta ra đó để tránh nóng. Trước đây, khi ta nghịch ngợm cũng đến đó, ta cũng đã trốn ra ngoài cung vài lần.”
Lục Duy: “Mười năm trước, lúc ta còn ở một huyện nhỏ trong vùng nông thôn, không thể chứng kiến
cảnh tượng hùng vĩ của kinh thành, không biết trong mắt điện hạ lúc đó cuộc sống của người dân như thế nào?”
Công chúa kể sự thật: “Lúc đó ta còn trẻ, không biết quan tâm sinh kế của bách tính. Ta chỉ đi chợ mua sắm vài lần. Nhưng ta thường nghe mọi người nói bách tính đều được hưởng một cuộc sống yên bình, một cậu bé bán đèn l*иg từng có mối quan hệ rất tốt với ta nói rằng hắn cùng muội muội nương tựa lẫn nhau, một năm có thể kiếm được khoảng bảy tám lạng bạc để nuôi gia đình và mua một bộ quần áo mới cho muội muội.
Mười năm đã trôi qua, cậu bé mà ta tình cờ gặp trên đường chắc bây giờ cũng đã lớn.”
Lục Duy: “Ngày nay cậu bé như công chúa vừa nhắc tới một năm chỉ có thể kiếm được bốn năm lạng bạc mà thôi. Một gia đình ba người cũng không đủ tiền mua quần áo mới.”
Công chúa ngạc nhiên: “Sao giá cả có thể tăng nhanh thế?”
Lục Duy: “Việc các quý tộc kinh doanh hiện đang thịnh hành. Nhiều gia đình giàu có chiếm giữ các điền trang. Để độc chiếm trái cây tốt, họ mua chúng với giá thấp. Sau khi thu hoạch trái cây vào mùa thu, họ đã đào tận gốc hoặc bỏ thuốc vào cây để tránh rơi vào tay gia đình khác, họ cũng trồng những giống tốt hơn để cạnh tranh với nhau, theo xu hướng này, việc trồng trọt và kinh doanh của dân thường bị ảnh hưởng. Hơn nữa, nạn đói do lũ lụt và hạn hán gây ra trong mười năm qua đã ảnh hưởng đến đất nước, khắp nơi đều có dân tị nạn đói khát mà giá lương thực vẫn ở mức cao.”
Công chúa im lặng một lúc: “Phụ hoàng tuy cưng chiều con gái nhưng lại thực hành tiết kiệm. Khi đó một bữa chỉ có hai ba món. Ca ca ta từ nhỏ đã ốm yếu và có chút uể oải, dù sao bản tính cũng không ngông cυồиɠ ɖâʍ đãng, đám hoàng tử công chúa như chúng ta lớn lên trong cung điện cho nên không hiểu nhân tình thế thái, việc bị lừa cũng là điều dễ hiểu.”
Lục Duy: “Theo ta được biết, vào những năm cuối cùng đời Quang Hoa Đế những chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, sau khi tiên đế băng hà cho đến nay tân đế đăng cơ, vẫn có một số địa phương nói kho lương đã cạn, nếu như thiên tai còn tiếp diễn, quan phủ không đủ lương thực cấp phát, chỉ sợ lúc đó tình hình lại càng loạn hơn.”
Công chúa cau mày: “Vậy tiền bạc và lương thực của quân đội sẽ lấy từ đâu khi mà triều đình xuất binh đánh Nhu Nhiên.”
“Bệ hạ gây áp lực với các đại gia tộc ở kinh thành. Lấy lý do Tôn gia có ý định phản loạn, tịch thu một loạt tài sản vườn tược sung ngân khố, như vậy mới có tiền bạc để xuất binh, cũng may quân Nhu nhiên quá yếu, vừa đánh đã tan cho nên tình hình quân ta mới không bị lộ ra.”
Công chúa: “Tôn gia quả thực là phú khả địch quốc.”
Lục Duy: “Ta muốn nói, tình hình ở kinh thành đã như vậy, vậy thì mấy trấn biên giới sẽ thế nào, điện hạ có thể cứu được một người người, nhưng không thể cứu tất cả."
Vừa nói xong, tiểu nhị của khách điếm phía trước bước ra ngoài và treo tấm biển gỗ lên trước cửa.
Có một dòng viết trên đó.
“Xương non” hương vị tươi mới, mùi vị thanh mát đây.
Không phải ai cũng biết chữ nên hình ảnh được thêm vào bên cạnh dòng chữ nhỏ nhắn, trong đó là một bát canh bốc khói, nước dùng khá trong.
Hai người họ có thể đoán được loại nước hầm xương mới này đến từ đâu mà có.
Mặc dù họ biết rằng thời buổi loạn lạc mạng sống của con người là vô giá trị, họ cũng biết vùng đất biên giới mới lấy lại được này hỗn loạn đến mức nào, nhưng khung cảnh đen tối như vực thẳm trước mắt vẫn khiến cả hai phải im lặng.
Công chúa cảm thấy hơi buồn nôn, liền bấm móng tay nhằm nhắc nhở mình không phải đang mơ.
Nhưng những người đi xung quanh họ đều không ngạc nhiên.
Lục Duy cũng không nhúc nhích.
Khuôn mặt được che bởi chiếc mặt nạ, công chúa không biết cảm giác của Lục Duy lúc này là gì, nhưng nàng lại không hề bình tĩnh.
"Năm đó ta rời kinh thành đi về phía tây đến Nhu Nhiên. Đó là lần đầu tiên ta nhận ra thiên hạ này rộng lớn đến nhường nào. So với những người ở kinh thành giàu có thì nơi đây càng có nhiều người ăn không đủ no, mặc không đủ âm, thậm chí một chiếc bánh cũng phải thành nhiều mảnh. Khi ta đi qua Tần Châu, có một đợt hạn hán nghiêm trọng, trẻ em chết là chuyện thường xảy ra, họ đổi con lấy thức ăn, ngay cả đoàn xe ngựa đi qua cũng bị bao vây.
Đoàn xe hòa thân được các binh lính hộ tống suốt chặng đường cùng với áo giáp và kiếm sắc nhọn cũng chẳng thể cản được bước chân của đám người, điều này cho thấy lúc đó họ đã tuyệt vọng đến mức nào.
Một số gia đình quá nghèo không đủ khả năng nuôi con sẽ đợi chó chúng lên bảy, tám tuổi, rồi mang đi đổi lấy thức ăn, khi người Nhu Nhiên xâm lược, họ đã đẩy các con ra ngoài để cho người Nhu Nhiên bắt về làm nô ɭệ, như vậy mới có thể có một tia hy vọng.”
"Lục Thiếu Khánh có thể tưởng tượng được không? Trở thành nô ɭệ của người Nhu Nhiên thực ra còn an toàn hơn việc ở lại quê hương của mình."
“Nhưng khi đến Nhu Nhiên, tình hình của họ cũng không khá hơn chút nào phải không?” Lục Duy hỏi.
Công chúa: “Đúng vậy. Từ góc nhìn của người Nhu Nhiên, những nô ɭệ chiến tranh này chẳng khác gì trâu ngựa, trâu ngựa có thể sinh ra ngựa con, ít nhất chúng còn có ích. Những nô ɭệ này lại chẳng thể làm được việc gì nhiều, ngoại trừ lãng phí thêm một miếng thức ăn, công việc, cho nên khi nhiều nô ɭệ đến Nhu Nhiên sẽ được phân công làm công việc khó khăn và nặng nhọc nhất, cuối cùng chẳng có mấy người sống sót nổi.”