Phượng Quy Triều

Quyển 1-Chương 16: Phong Khởi Tây Châu

Chuyện thích khách Lưu Phúc và Lục Duy đã biết, nhưng chuyện cỏ Đoạn trường thảo Dương Trưởng sử mới tra ra nên không kịp nói với Lý Văn Tước.

Lưu Phúc bất mãn: “Không phải ngươi nói còn có một trù nương khác trốn thoát sao? Cho dù nhất thời không tìm được nàng, người nhà của nàng cũng không thể chạy trốn được, cứ bắt bọn họ lại rồi thẩm vấn. Ta không tin rằng trong khi thẩm vấn không thể moi ra được gì!"

Dương Trưởng sự vâng vâng dạ dạ, cười khan vài tiếng an ủi hắn ta.

Đây là vấn đề an toàn của công chúa, hắn không dám dễ dàng đưa ra kết luận gì.

Lục Duy không nói gì.

Trong hai ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Đầu tiên, Mộc Nương, thị nữ của Đô hộ phủ đã chết vào đêm khuya.

Ngày hôm sau công chúa bị hành thích giữa thanh thiên bạch nhật.

Ngay sau đó, công chúa lại bị đầu độc ngay trong đêm.

Thị nữ Mộc Nương thoạt nhìn chỉ là một người nhỏ bé, sinh tử không đáng kể, nhưng thời gian lại trùng hợp với hai sự việc tiếp theo, khó mà không khiến Lục Duy không nhớ tới.

Cả ba chuyện này lại tình cờ có liên quan đến Lý Văn Tước.

Lý Văn Tước không có động cơ tấn công công chúa, nhưng nếu công chúa chết, Lý Văn Tước chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Vậy mục tiêu của kẻ sát nhân không phải công chúa mà là hãm hại Lý Văn Tước?

Không, hành thích và đầu độc đều nhằm mục đích gϊếŧ người, đây không phải là chuyện nhỏ, nếu công chúa không may mắn, dù ban ngày đã thoát khỏi vụ hành thích, buổi tối nhiễm độc cũng sẽ chết.

Hay là kẻ sát nhân nhắm vào cả công chúa và Lý Văn Tước?

Lục Duy đang suy tư thì nghe thấy công chúa gọi tên mình.

"Lục Thiếu khanh nghĩ thế nào?"

"Ừm?"

Lục Duy ngẩng đầu, lộ ra một tia nghi hoặc.

Công chúa không để ý mà còn ngoan ngoãn nhắc lại: “Vừa rồi Hầu gia lo lắng sẽ xảy ra chuyện như thế này lần nữa, người đề nghị chúng ta mau chóng trở về kinh thành.”

Lục Duy lắc đầu: “Nếu không tìm ra hung thủ, điện hạ cho dù rời khỏi nơi này cũng sẽ gặp nguy hiểm. Có lẽ có Lý Độ canh giữ ở đây sẽ an toàn hơn.”

Lưu Phúc nghe hắn nói không thể tin được đáp: "Chẳng lẽ hung thủ có thể theo chúng ta đến tận kinh đô sao?!"

Nói xong, hắn mới nhận ra sự ngây thơ của mình.

Vì kẻ sát nhân quá tàn nhẫn với công chúa nên hắn chắc chắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi thành công.

Lục Duy nói: “Điện hạ, thần đến ngục giam xem họ thẩm vấn thế nào rồi.”

Lưu Phúc không ngủ được nên lập tức nói: “Ta đi cùng ngươi!”

Phong Chí nói: "Việc này có liên quan đến điện hạ, hai vị có thể cho phép công chúa đi cùng được không?"

Lục Duy còn chưa kịp trả lời, giọng nói nhẹ nhàng của công chúa đã vang lên: "Hầu gia, được không?"

Lưu Phúc căn bản không nghĩ tới từ chối: "Đương nhiên có thể!"

Lục Duy:......

Hắn không khỏi quay lại nhìn công chúa.

Lục Duy nghi ngờ rằng công chúa đã nhìn thấu bản chất thực sự của Lưu Phúc.

Nhưng lúc đó nhìn hắn chỉ có thể nhìn thấy sự chân thành trong mắt công chúa.

Ánh mắt này dường như đã biến mất trong mười năm đó, nàng không phải là cô công chúa kiêu hãnh của tiên hoàng, cũng không phải là người khắc khổ do trải qua bao nhiêu gió sương cuộc đời giống như tưởng tượng ban đầu của mọi người xung quanh, nàng giống như những tiểu thư có học thức tốt xuất thân từ những gia đình quyền quý ở thành Trường An. Nhẹ nhàng chảy theo dòng nước.

Lục Duy hơi nheo mắt lại.

Bởi vì nó quá hoàn hảo——

Ngược lại, hắn càng cảm thấy càng ngày càng kỳ quái.

Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy công chúa, cảm giác kỳ lạ này vẫn tồn tại cho đến hôm nay.

Không giống như Lưu Phúc thương hoa tiếc ngọc, Lục Duy thấy ở nàng công chúa này một niềm vui như giải được những vụ án hay câu đố hóc búa.

Trước đây nơi biên thành này vốn không có ai muốn đến, tuy trên danh nghĩa thuộc về triều đình nhưng lại bị Nhu Nhiên quanh năm cướp bóc, triều đình đã bỏ hoang vùng đất này từ lâu, nhưng người Người Nhu Nhiên cũng chẳng thể quản lý được nó, vì vậy nơi đây đã trở thành nơi tụ tập của những người chạy trốn, tị nạn cùng thương nhân, nghĩa là sau khi triều đình tiếp quản và thiết lập lại trật tự, Lý Văn Tước đã cử người đến xây dựng một nhà lao để bắt giữ một nhóm người và truy quét bọn đạo tặc trong thành.

Vì vậy, nhà lao mới xây này thực sự không có mùi ẩm ướt quá mức, mùi khó chịu hay cảnh tượng khó coi.

Lao ngục dẫn cả nhóm đến phòng giam cuối cùng.

Đằng sau cánh cửa phòng giam, có một người đàn ông đang bị treo cổ.

Nói chính xác, đối phương hai tay bị còng vào tường, hai chân cũng bị xích, phải kiễng chân để giữ vững tư thế dựa vào tường, qua ánh sáng từ cửa sổ nhỏ phía trên, mọi người đều thấy các vết sẹo ở tay, chân và cổ của hắn ta, chắc hẳn hắn đã từng bị tra tấn không chỉ một lần.

Lưu Phúc và Dương Trường sử đang quan sát hắn, nhưng Lục Duy lại lướt qua Phong Trí mà không để lại dấu vết.

Là thị nữ thân cận của công chúa, chắc chắn nàng đã từng chứng kiến

nhiều cảnh tượng đáng sợ hơn, gặp chuyện như vậy sẽ không mất bình tĩnh là điều đương nhiên, nhưng nàng không nên có đôi mắt sắc bén như vậy, đôi tay hơi cong giống như háo hức muốn thử điều gì đó.

Nữ nhân này này chắc chắn có năng lực làm ám vệ của công chúa.

Đây là chuyện bình thường, công chúa đã ở Nhu Nhiên nhiều năm như vậy, bị bầy sói đó vây quanh, đương nhiên sẽ cần một người nhanh nhẹn và khéo léo ở bên cạnh.

"Nói cho ta biết! Ai đã phái ngươi đến? Nếu ngươi thành thật khai báo thì có thể giữ được mạng.”

"Ngươi vì người khác hy sinh mạng sống, bây giờ mọi việc thất bại, nếu như không khai, thì cho dù bọn ta có thả ngươi ra thì chủ nhân của ngươi cũng chẳng tin nữa.”

"Công chúa điện hạ đã có công với giang sơn xã tắc, nếu như ngươi còn cứng đầu, đến lúc về kinh chắc chắn sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của hoàng thượng, lúc đó sẽ do một mình ngươi chịu trách nhiệm tất cả mọi việc, ngươi cứ suy nghĩ kĩ đi.”

"Dương Trưởng sử sao phải nói chuyện khách khí như vậy!" Lưu Phúc không kiên nhẫn, trực tiếp đẩy ông ta ra rồi bước về phía trước, "Muốn bị băm thành từng mảnh hay sống? Hãy chọn cho mình một cái đi!"

Tên thích khách run rẩy ngẩng cái đầu đang cúi xuống, khuôn mặt đầy sẹo trở nên hung dữ hơn dưới ánh sáng.

Mặc dù đối phương đã cạo râu để ngụy trang nhưng khi đến gần, hắn vẫn có những đặc điểm rõ ràng của người Nhu Nhiên, chiếc mũi cao, khuôn mặt gầy, màu mắt cũng khác với người dân Trung nguyên.