Lưu Phúc đứng hồi lâu, Lục Duy mới chậm rãi đi xuống lầu.
Tây Châu Đô hộ Lý Văn Thước cùng lính của mình cũng tình cờ đi tới.
Nhưng lúc này Lưu Phúc không còn tâm tình nói chuyện nữa.
Tây Châu Đô hộ phủ là một nha môn mới được thành lập sau khi triều đình tái sáp nhập Trương Dịch vào lãnh thổ của mình, mặc dù nằm ở một vùng hẻo lánh nhưng lại là một thị trấn quan trọng về mặt tổ chức và vị trí chiến lược. Chức Đô hộ tương tương với một quân chính.
Bởi vì đối mặt trực tiếp với ngoại tộc, nên Đô hộ Tây Châu có quyền hạn dựa vào tình hình thực tế làm việc chứ không cần phải đợi lệnh của nhà vua.
Về phần Lý Văn Tước, khi Hoàng thượng có ý định thành lập chức quan này thì ông ta đã được tại vị, không thể không nói là thăng chức nhanh chóng, phải biết rằng ông ta chỉ là thuộc hạ của nguyên thứ sử Tần Châu Thẩm Nguyên , sau khi Thẩm Nguyên phải chịu tội chết, Lý Văn Tước không những không bị cấp trên liên lụy mà còn thắng tiến không ngừng, cuối cùng ông ta cũng leo ngang hàng với cấp trên của mình.
Quyền lực là liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tốt nhất, có vẻ như mặt tối của Tây Châu Đô hộ phủ Lý Văn Tước vẫn còn hơi non trẻ.
Khi nhìn thấy Lưu Phúc và Lục Duy, trước khi đối phương tiến tới, hắn đã xuống ngựa và đích thân đến chào hỏi.
“Sáng nay Lý mỗ phái người mời hai vị đại nhân, nhưng lúc đến mới biết hai vị đã ra ngoài sớm, xin hai vị thứ lỗi cho sự đường đột của bản quan.”
Lý Văn Tước chắp tay nói, không kiêu ngạo như vị chỉ huy quân sự vừa lập công lớn mà dùng thái độ khiêm tốn, lễ phép.
"Biên giới đơn sơ, đón tiếp cũng không tốt. Hầu gia và Lục Thiếu Thanh nghỉ ngơi có tốt không? Ở đây chúng ta đã chuẩn bị ngựa cho hai người, nếu không quen thì cũng có xe ngựa."
Lưu Phúc xua tay: "Đa tạ Lý Đô hộ quan tâm. Ở đây quả thực lạnh hơn ở kinh thành rất nhiều. Nói đến việc ở đó mà——"
Hắn vô thức định phàn nàn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Lục Duy thì lại im bặt.
"Thật ra cũng không tệ, chỉ là nệm hơi cứng thôi, không sao đâu, hahaha!"
Lý Văn Tước vẻ mặt có lỗi nói: "Là do hạ quan sơ suất, tối nay ta sẽ bảo thuộc hạ trải thêm mấy lớp đệm cho hai vị!"
Thấy đối phương như vậy, Lưu Phúc càng ít kén chọn, mặc dù hắn không chỉ cảm thấy giường cứng mà còn cảm thấy chăn bông không đủ mềm và thơm, khói trong bếp cũng quá ngột ngạt, không bằng than ở kinh thành, ban đêm không có mỹ nữ đi cùng lại càng khó ngủ.
Lưu Phúc quay đầu lại nhìn ngựa, lại nhìn bầu trời u ám, đang định nói mình sẽ lên xe ngựa thì Lục Duy đã lên ngựa trước.
Lưu Phúc:......
Dưới cái nhìn của đám người, Lưu Phúc đành phải từ bỏ ý định ngồi lên xe ngựa, bịt mũi lên ngựa, cưỡi ngựa bên cạnh Lý Đô hộ.
Lữ Vĩ cưỡi ngựa lùi lại nửa bước, thấp giọng nói chuyện với Dương Trưởng sử của Đô hộ phủ.
"Nghe nói danh tính của người phụ nữ chết đêm qua đã được tìm ra?"
“Đúng vậy,” Dương Trưởng sử cười khổ, “Khiến các vị chê cười rồi, nói ra thì nàng ta cũng có quan hệ với Đô hộ của chúng ta, nữ nhân kia tên Mộc Nương, là nha hoàn bên cạnh trắc thất của Lý Đô hộ.”
Lục Duy có chút trầm ngâm: “Ta nhớ từ lúc Lý Đô hộ đóng quân ở đây vẫn luôn không mang theo vợ con.”
Dương Trưởng sử: “Đúng vậy, phụ mẫu Lý đại nhân đã già, không có người chăm sóc, cho nên Lý phu nhân ở lại quê nhà, do vậy bà đã để Tôn thị đến đây giúp đỡ lo liệu cuộc sống thường ngày cho Lý Đô hộ. Lý Đô hộ chỉ có duy nhất một người thϊếp này.”
Ý của câu này là, Tôn thị tuy là thê thϊếp, nhưng trong tình huống nữ chủ không có ở đây, nàng lại giúp đỡ Lý Đô họ xử lý nội vụ cho nên cũng có thể coi là một nửa chủ nhân.
Lục Duy: “Vậy Mộc Nương là tên thường dùng của Tôn thị sao?”
Dương Trưởng sử: "Đúng vậy, Tôn nương tử cũng có hai thị nữ, Mục Nương là một trong số đó. Gần đến Tết, mẫu thân Mộc Nương bệnh nặng nên xin Tôn phu nhân nghỉ phép hai ngày về nhà thăm bà, Tôn nương tử đồng ý. Hôm nay, lẽ ra nàng sẽ trở về nhà, nhưng đêm qua lại phát hiện nàng đã chết dưới một bức tường cách nhà không xa, trên tay còn đang ôm một túi thuốc. Theo lời khai của gia đình và chủ dược phòng, có lẽ Mộc Nương đang trên đường mang thuốc về thì xảy ra tai nạn, sau khi khám nghiệm, nguyên nhân tử vong bước đầu được xác định là do vết thương nặng ở dau đầu gây mất máu quá nhiều. Con đường xung quanh nàng vô cùng trơn trượt, cho nên chúng ta đoán là do vô tình trượt chân.”
Vừa nói, hắn vừa quan sát vẻ mặt của Lục Duy.
Thị nữ của Đô hộ đột ngột qua đời trong đêm đông giá rét, vụ án tuy không nghiêm trọng cũng không tầm thường, vì thân phận của nàng ta nên Dương Trưởng sử nhất định sẽ điều tra, hắn cảm thấy một Đại lý tự Thiếu khanh như Lục Duy cũng không nhất thiết phải để ý đến chuyện cỏn con này.
"Bị trượt chân, mất máu mà chết, Dương Trưởng sử có chắc không?" Lục Duy đột nhiên hỏi.
Dương Trưởng sử sửng sốt, cười nói: “Đây đều là những đánh giá sơ bộ. Chỉ là Mộc Nương này thân phận bình thường, trước khi chết cũng chưa từng có cãi vã với ai. Hôm nay hạ quan đã phái người tới hỏi thăm hàng xóm xung quanh nàng, chỉ là do chuyện tiếp đón công chúa cho nên vẫn chưa điều tra rõ, sau này nếu như có tin tức gì, ta nhất định sẽ báo với người.
Nói xong, hắn đang muốn thở phào nhẹ nhõm, Lục Duy đột nhiên lại lên tiếng.
"Mộc Nương không phải lão nhân mang từ nhà mà là khi đến Trương Dịch ngươi mới tìm người có đúng không?”
Dương Trưởng sử: “Đúng vậy, Lý Đô hộ rất giản dị, lúc Tôn phu nhân đến, nàng chỉ mang theo hai người hầu, một người là người hầu cũ của phụ thân Lý Đô hộ, hiện tại đang phục vụ Lý Đô hộ, còn lại đều là người địa phương?”
Lục Duy gật đầu rồi không đặt câu hỏi nữa.
Dương Trưởng sử âm thầm lau mồ hôi, hắn không hiểu vì sao Lục Duy lại quan tâm đến nha hoàn như vậy, hắn chỉ có thể cho rằng quý tộc từ kinh thành đến nơi nhỏ bé cảm thấy mới lạ nên mới hỏi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh sau đó đoàn người đã ra khỏi cổng thành.
Theo quy định, mọi người phải đi xa thành ít nhất hai mươi dặm để đón công chúa trở lại nhưng Lục Duy đã chủ động đi xa ba mươi dặm để đón công chúa.
Hôm nay cuối cùng cũng không có mưa hay tuyết, mặc dù bầu trời vẫn u ám, gió vẫn thổi mạnh nhưng cũng không lạnh như mấy ngày trước.
Lưu Phúc theo thói quen siết chặt cổ áo choàng, hắn thật sự sợ lạnh, nếu hôm nay không phải có việc gấp, chắc chắn hắn sẽ rúc vào chăn ngủ cho sướиɠ.
"Lý Đô hộ, xe của công chúa đâu? Có tin tức gì không? Hôm nay nàng không thể tới được sao?"