Mai Trục Vũ nhìn Võ Trinh: "Họ mời ta đến đây, là có ý tốt, nhưng ta làm cho tất cả mọi người đều mất
hứng."
Võ Trinh cười một tiếng, khoanh tay trước ngực, đầy hứng thú hỏi chàng: "Ngươi hẳn không thích những
nơi như vậy, tại sao lại đồng ý đến? Không lẽ là do Mai Tứ cứng rắn kéo ngươi tới đây?" Chắc chắn là
vậy, dù sao cũng là đường huynh đệ, không tiện từ chối.
Ai ngờ Mai Trục Vũ quay đầu lại đáp: "Ta muốn xem nơi mà nàng thích nó như thế nào, hơn nữa sau này
chúng ta... sẽ là phu thê, nếu nàng thích, ta sẽ tập làm quen."
"Còn việc uống rượu, nghe nói nàng thích uống rượu, nhưng trước giờ ta chưa từng uống, sau này ta cũng
sẽ tập làm quen."
Võ Trinh không còn cười nổi, thậm chí nàng còn vô thức cau mày. Thực ra, khi đồng ý mối hôn sự này,
nàng không nghĩ nhiều, tức là nàng cũng không quá để tâm. Hôn sự này thành thì sống chung, không
thành thì chia tay, không phải chuyện gì lớn. Về việc hai người sau này sẽ chung sống như thế nào, nàng
không nghĩ tới cũng không mấy quan tâm. Có người từng nói hai người chắc chắn không thể lâu dài, nói
họ không thích hợp. Võ Trinh chưa bao giờ đáp lại, nhưng trong lòng chưa chắc không có suy nghĩ này.
Nàng không hiểu rõ Mai Trục Vũ, chỉ gặp vài lần, hiểu biết về chàng khá hời hợt, ngoài việc biết chàng
có lẽ có chút tình cảm với mình, khi ở chung nàng cảm thấy khá thoải mái ra, những thứ khác đều không
biết.
Nàng nghĩ, Mai Trục Vũ có lẽ là dạng nam nhân cố chấp, thanh cao từ trong xương cốt, hơi giống Liễu
ngự sử, dạng nam nhân như thế này không dễ vì người khác mà thay đổi suy nghĩ và hành động của bản
thân. Hơn nữa, theo ấn tượng đầu tiên của nàng, chàng sẽ không thích nổi những thứ như mỹ tửu, mỹ
nhân, ca vũ yến hội mà nàng thích, chẳng qua bây giờ, vị tiểu lang quân này lại nghiêm túc nói rằng sẽ tập
làm quen, sẽ tiếp nhận.
Nếu một người sẵn sàng vì người khác mà tiếp nhận những thứ mình không thích, dù chẳng nói gì, nhưng
chắc chắn người đó đã đặt cả tâm tư vào. Võ Trinh vốn không biết làm thế nào với những người nghiêm
túc, huống chi người nghiêm túc này lại dành tình cảm cho nàng. Nàng chợt nghĩ, có lẽ vị tiểu lang quân
này thích nàng nhiều hơn nàng tưởng.
Tấm chân tình này khiến nàng có vài phần mất tự nhiên, cảm thấy liệu mình có quá thiếu tôn trọng tình
cảm của người ta hay không. Nàng lớn tuổi hơn tiểu lang quân, sau khi định hôn sự, nàng nghĩ, coi như
sau này có thêm một tiểu đệ. Có điều hiện giờ, nàng phát hiện, tiểu đệ không làm nổi rồi, vị tiểu lang
quân này muốn ở bên nàng lâu hơn, có lẽ là nhắm tới cả đời.
Võ Trinh không dám nghĩ tới điều đó, vì nó quá xa vời, khiến nàng cảm thấy bất an.
Sự im lặng của Võ Trinh làm Mai Trục Vũ hiểu lầm, ánh mắt chàng trở nên ảm đạm, không nói gì nữa.
Võ Trinh nhạy bén nhận ra, tằng hắng một cái, nói: "Rượu mà ngươi mới uống gọi là Hổ Phách Quang, dễ
say lắm. Lần sau ta sẽ đưa cho ngươi chút rượu gạo ngọt và rượu Đông Xuân có vị ngọt hơn. Rượu thì
vẫn phải uống, dù sao..."
Võ Trinh phóng khoáng nhìn chàng cười: "Hai tháng nữa là hôn yến của chúng ta, ngươi phải uống nhiều
rượu, tập trước cho quen cũng tốt."
Mai Trục Vũ ngẩn ra, ánh mắt chàng từ từ sáng lên.
Võ Trinh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục vung roi ngựa, chậm rãi nói: "Thật ra ngươi không cần
phải chơi với bọn Mai Tứ, họ đều là đệ đệ của ta, ngươi thì không phải, ngươi chẳng phải là lang quân
của ta sao? Sau này cứ chơi với ta là được. Ta biết nhiều chỗ vui lắm, nếu ngươi muốn, về sau ta dẫn
ngươi đi chơi."
"Không có lý gì phu thê đi chơi, mà phía sau còn dắt theo một đám nhóc quấy rối, ngươi nói có đúng
không?"
Võ Trinh cũng chẳng biết tại sao mình lại nói ra những lời trấn an này, nhưng sau khi nói xong, nàng
không hối hận, thậm chí còn hơi mong chờ. Có lẽ vì cảm xúc khổ sở vừa rồi của tiểu lang quân quá rõ
ràng. Nàng có chút sợ kiểu nam nhân lạnh lùng và kiên định ở trước mặt mọi người lại vì vài lời của mình
mà trở nên bất an này.
Nói xong, nàng chờ Mai Trục Vũ đáp "đúng", nhưng đợi mãi, chỉ nghe được một tiếng "à" mơ hồ của
chàng, còn mang theo giọng nghi vấn.
Mai Trục Vũ bỗng nhẹ giọng hỏi nàng: "Nàng đồng ý hôn sự này sao?"
Võ Trinh: "Nếu ta không đồng ý, thì làm sao định ra hôn sự của chúng ta?"
Võ Trinh: "Lang quân Mai gia nè, ngươi nên biết, trên đời này người có thể ép buộc ta, e là chưa sinh ra.
Hôn sự của chúng ta là ta đồng ý, ta tưởng mấy con chim nhạn trước đó tặng cho ngươi đã tỏ rõ thái độ
của ta rồi."
Mai Trục Vũ hít sâu một hơi, như thể đang cố gắng kiềm chế, song Võ Trinh vẫn luôn quan sát chàng,
nhìn thấy được nụ cười hiện lên trên gương mặt chàng.
Võ Trinh không ngờ, tiểu lang quân tướng mạo bình thường, khi cười rộ lên, còn khiến người ta không
thể rời mắt. Niềm vui toát từ tận đáy lòng, xóa tan đi vẻ lạnh lùng căng thẳng vốn có, giống như chàng
đột nhiên nở hoa ấy.
Đáng tiếc là, nụ cười này quá ngắn ngủi, tiểu lang quân nhận ra nàng đang nhìn, lập tức thu lại, quay về
dáng vẻ trưởng thành điềm tĩnh.
Hai người đi đến trước cửa nhà Mai Trục Vũ, Võ Trinh thấy tiểu lang quân bình tĩnh rồi, đột nhiên nói:
"Có một điều ta cứ quên nói."
Mai Trục Vũ: "Điều gì?"
Võ Trinh cười, ghé sát ngực chàng, ngửa đầu lên nói nhỏ: "Tiểu lang quân, tên ngươi rất êm tai, ta thích
lắm."
...
Lão nô trong nhà Mai Trục Vũ phát hiện, a lang nhà mình lại đang chép bộ kinh kỳ lạ gì đó, lần này còn
thắp hương, tĩnh tâm.
"A lang, muộn lắm rồi, sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Mai Trục Vũ đáp một tiếng, đặt bút xuống, nhìn chữ "Trinh" mà mình ma xui quỷ khiến viết bên cạnh bộ
kinh Thanh Tịnh. Chàng nghĩ, chàng đã hiểu tại sao các đồng môn trong đạo quán luôn nói không thể gần
nữ sắc, vì gần rồi tâm không thể tĩnh nữa, thế thì còn tu hành cái gì.
Lúc này, chàng nhớ lại hình ảnh người nọ đến gần, giọng nói mang theo ý cười, nhìn thẳng vào chàng, trái
tim chàng vẫn loạn nhịp, đến mức ngay cả bộ kinh Thanh Tịnh mà chàng đã đọc từ nhỏ cũng quên sạch.
Dù miệng lẩm nhẩm hai chữ Thanh Tịnh, song hoàn toàn không tĩnh tâm nổi, càng không thể nhớ nổi câu
đầu tiên của kinh là gì, chỉ nghĩ tới ánh mắt vui vẻ của nàng.
Khi nàng cười như thế, thật sự rất đẹp, khiến người ta không thể rời mắt, giống như lần đầu tiên chàng
gặp nàng vậy.
…
Triệu Tung Nham – Triệu lang quân ôm vẻ mặt buồn bã trở về nhà, cha mẹ thấy hắn ủ rũ không vui, liền
lo lắng hỏi đã xảy ra chuyện gì, Triệu Tung Nham đáp qua loa vài câu, cũng không ăn tối nhiều, bèn trở
về phòng nằm.
Hôm nay bọn họ mời Mai gia đại lang đến lạc phường, trong lúc mất khống chế, hắn đã nói vài câu không
hay, làm cho tình hình trở nên khó xử. Những người khác trách hắn thì cũng thôi, sau đó Trinh tỷ quay lại,
gọi riêng hắn qua một bên, dặn hắn ngày mai đi tìm Mai gia đại lang để xin lỗi.
Triệu Tung Nham rất kính phục Trinh tỷ, nhưng việc xin lỗi này, hắn không hề muốn chút nào. Vốn dĩ hắn
đã không thích Mai gia đại lang, bây giờ thấy Trinh tỷ bảo vệ chàng như vậy, thì càng không thích. Trinh
tỷ luôn ở bên họ, lần này thật sự bị một nam nhân khác cướp đi, cảm giác này cực kỳ tồi tệ.
Hắn không giống bọn Mai Tứ và Thôi Cửu, từ nhỏ đã đi theo sau Võ Trinh lớn lên. Lúc nhỏ hắn cùng cha
mẹ sống ở Tuần Châu, mãi đến năm mười ba tuổi mới trở về Trường An và quen biết Võ Trinh. Vì từ nhỏ
thân thể yếu ớt nhiều bệnh, nên tính tình hắn vô cùng không tốt, lúc mới đến Trường An, hắn nếm không
ít gian khổ, bị người khác bắt nạt nhiều lần.
Sau đó gặp Võ Trinh, tuy nàng là nữ tử nhưng không rụt rè, an phận giống những nữ tử khác mà Triệu
Tung Nham từng gặp, Võ Trinh luôn làm mọi điều mình muốn, không quan tâm đến ánh mắt người khác.
Triệu Tung Nham rất ngưỡng mộ sự tự do và phóng khoáng đó.
Về sau, Võ Trinh dẫn hắn đi chơi, dạy hắn cưỡi ngựa, săn bắn, dạy hắn đánh cầu, dẫn cả đám bọn họ lên
núi xuống sông. Bệnh tình của hắn không biết tại sao cũng dần dần khá lên.
Triệu Tung Nham đã coi Võ Trinh như tỷ tỷ ruột của mình từ lâu, hắn không hiểu tại sao những người
khác có thể dễ dàng chấp nhận việc Trinh tỷ của họ xuất giá. Hắn thì không chấp nhận được, hắn chỉ
mong mãi mãi giữ nguyên hiện trạng.
Tuy nhiên, dù trong lòng có bao nhiêu bài xích và không muốn, chỉ một câu của Trinh tỷ, hắn vẫn phải cúi
đầu.
Trinh tỷ nói: "Đi xin lỗi hắn, nếu không ta sẽ rất đau đầu."
Triệu Tung Nham nhìn vẻ mặt của Trinh tỷ, đột nhiên nhận ra rằng, dường như Trinh tỷ rất thích Mai gia
đại lang đó. Bởi vì trước đây nàng cũng từng có vài vị hôn phu, song chưa bao giờ để bụng như thế, lần
này thì khác.
Nhận ra điều này, tâm trạng Triệu Tung Nham trở nên sa sút và phiền muộn, suốt buổi tối không thể giải
tỏa. Từ trưa, hắn dắt ngựa ra cửa, lưỡng lự quanh quẩn gần hoàng thành. Mai gia đại lang nhậm chức ở
Hình bộ, hôm nay chàng phải đi công thự làm việc, đến chiều mới quay về. Triệu Tung Nham chờ ở đó,
chỉ để xin lỗi chàng.
Mãi mới chờ được người xuất hiện, Triệu Tung Nham lại không muốn bước qua, mất hứng đi theo sau
Mai Trục Vũ, nghĩ rằng có thể kéo được chừng nào hay chừng ấy. Ai ngờ mới kề cà, lại xảy ra vấn đề.
Khi Mai Trục Vũ đi ngang qua chợ Đông, Triệu Tung Nham nhìn thấy Lữ Chí. Lữ Chí năm đó cũng từng
bàn chuyện cưới gả với Trinh tỷ của họ, sau đó vì Hộc Châu nương tử, hai người còn đánh nhau một trận.
Tất cả những người chơi với Trinh tỷ đều rất ghét vị Lữ lang quân này, y hay gây rắc rối cho Trinh tỷ.
Triệu Tung Nham tận mắt nhìn thấy Lữ Chí dẫn theo hai nô bộc khỏe mạnh cao lớn, không có hảo ý đi
theo sau Mai Trục Vũ, sau khi đi ngang qua một con hẻm ít người, Lữ Chí trốn sang một bên, bảo hai nô
bộc tiến tới chặn Mai Trục Vũ trong hẻm.
Triệu Tung Nham chứng kiến từ xa lập tức hiểu ngay, Lữ Chí chắc chắn tới báo thù. Tên chó má này mấy
năm qua luôn thua Trinh tỷ, chưa bao giờ chiếm được lợi thế. Bây giờ y phát hiện không đánh lại được
Trinh tỷ, bèn muốn bắt nạt người của Trinh tỷ để trút giận.
"Đáng giận!" Triệu Tung Nham không thích Mai gia đại lang, nhưng nói thế nào chàng cũng là người của
Trinh tỷ, sao có thể để tên chó Lữ Chí kia bắt nạt chứ! Không hề nghĩ ngợi, Triệu Tung Nham chạy nhanh
về phía con hẻm đó.
Hắn vốn tưởng rằng với dáng vẻ yếu ớt của Mai gia đại lang, chỉ cần chậm một chút là sẽ bị người ta ấn
xuống đất đánh. Ai ngờ khi đến đầu hẻm, hắn ngạc nhiên phát hiện Mai gia đại lang vốn dĩ nên nằm dưới
đất rêи ɾỉ, vẫn đứng vững ở đó, còn hai nô bộc khỏe mạnh kia, một tên đã ngã xuống, tên còn lại bị Mai
gia đại lang ấn đầu vào tường.
Triệu Tung Nham thấy rõ mồn một, khi vị lang quân lạnh lùng không vui kia ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên
mặt chàng dính đầy vết máu đỏ tươi.
Triệu Tung Nham đưa tay vịn tường, trong đầu toát ra một suy nghĩ ngốc nghếch ——"Mai gia đại lang
gϊếŧ người rồi? Nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị bắt, bị bắt thì làm sao ăn nói với Trinh tỷ, không được,
phải nhanh chóng giúp hắn hủy thi diệt tích."