Sở Trầm mở to mắt nhìn người đang đè trên mình, tim đập loạn nhịp. Cả cuộc đời này, chưa bao giờ chàng ở khoảng cách gần gũi với một nam nhân đến vậy...
"Ta... Ta không ngờ ngươi lại chủ động như vậy..." Sở Trầm đỏ mặt lắp bắp, "Kỳ thực... ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Chuyện này quá đột ngột, chúng ta còn chưa quen biết..."
Sở Trầm ấp úng đẩy người kia ra, bỗng cảm thấy trên tay có thứ gì đó ẩm nóng. Chàng giơ tay lên xem, hoảng hốt nhận ra tay mình dính đầy máu. Sở Trầm vội vàng đỡ người nọ dậy, nhìn thấy bụng hắn loang lổ một mảng máu tươi. Chàng chợt nhớ ra lúc nãy hắn lao tới, có lẽ đã bị lưỡi dao găm của mình cứa phải.
"Ta... Ta đi gọi Trùng Dương tìm đại phu!" Sở Trầm vội vàng đứng dậy, nhưng cổ tay lại bị người nọ nắm chặt.
Bàn tay kia siết rất mạnh, Sở Trầm thoáng đau đớn, bỗng nhiên nhớ tới một người khác cũng có sức mạnh kinh người như vậy...
Người nọ nhìn chằm chằm Sở Trầm một lúc, xác nhận chàng sẽ không chạy đi nữa, lúc này mới buông tay. Hắn nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ thân hình rắn chắc cùng vết thương đang chảy máu trên bụng. Sở Trầm ngẩn người nhìn hắn xé vạt áσ ɭóŧ thành dải băng, băng bó vết thương một cách thuần thục.
"Ngươi nên bôi thuốc trước, nếu không vết thương dễ bị nhiễm trùng." Sở Trầm lên tiếng nhắc nhở.
Người nọ ngẩng đầu nhìn Sở Trầm, ánh mắt sắc bén khiến chàng rụt rè cúi đầu.
Sau khi băng bó vết thương xong, hắn mặc lại áo khoác, thần sắc bình tĩnh, ung dung như thể người bị thương vừa rồi không phải là mình. Mặc xong quần áo, hắn nhìn thoáng qua bàn tay dính đầy máu của Sở Trầm, liền nắm lấy tay chàng, cẩn thận lau đi vết máu.
Bàn tay hắn thô ráp, cọ xát vào mu bàn tay Sở Trầm tạo nên cảm giác ngứa ngáy. Sở Trầm ngẩng đầu nhìn hắn, ma xui quỷ khiến hỏi: "Ngươi là lần đầu tiên làm chuyện này sao?"
Người nọ im lặng nhìn Sở Trầm, rồi cúi đầu tiếp tục lau vết máu trên tay chàng...
"Ngươi tên gì?" Sở Trầm lại hỏi.
Người nọ vẫn im lặng như trước...
"Ngươi sẽ không... là người câm đấy chứ?" Sở Trầm dè dặt hỏi.
Người nọ vẫn không có phản ứng gì, giống như một khúc gỗ đẹp đẽ nhưng vô hồn.
"Nếu ngươi không chịu nói, ta sẽ gọi ngươi là Khúc Gỗ." Sở Trầm nói.
Có tên mới là Khúc Gỗ, người nọ vẫn im lặng, không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.
Sở Trầm cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cuối cùng chàng cũng có được nam sủng, lại còn là một người đẹp trai như vậy, dáng người cao ráo, cơ bắp rắn chắc, chỗ nào cũng hoàn hảo. Đáng tiếc là không biết nói, đầu óc hình như cũng có chút vấn đề...
Ánh mắt của hoàng đế thật sự là kém cỏi!
Tìm đâu ra một người như vậy chứ?