Sau Khi Đánh Bại Thái Tử Địch Quốc, Ta Bị Đem Đi Hòa Thân

Chương 21

Hoàng đế đem sứ thần Nghiêu Quốc ban cho con trai mình làm nam sủng, bất quá chỉ là hành động bộc phát nhất thời để trút giận. Trên thực tế, ông ta vẫn còn lý trí, không dám trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ liên minh Thương Tuy - Nghiêu Quốc vào lúc này, nên chưa công khai tin tức này. Các triều thần và hoàng tử khác đều không biết quyết định của Hoàng đế, Sở Trầm tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Dung phi nghe vậy gật đầu, sắc mặt có chút giãn ra.

Sở Trầm đoán, có lẽ bà đang nghĩ đến người con gái đang lưu lạc ở xứ người, nên mới đồng cảm với tên sứ thần kia.

"Mẫu phi rất nhớ tỷ tỷ phải không?" Sở Trầm đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, Dung phi giật mình, tay đang rót trà run lên, vô tình làm nước trà nóng hắt ra ngoài. Sở Trầm vội vàng đưa tay ra đỡ, nước trà nóng bắn lên cổ tay hắn, Dung phi hốt hoảng lấy khăn lau chùi.

Tay áo Sở Trầm bị kéo lên, để lộ cổ tay trắng nõn như bạch ngọc. Lúc này, hắn bỗng nhìn thấy trên nền da trắng muốt kia, một sợi "tơ hồng" mỏng manh như ẩn như hiện, thoắt ẩn thoắt hiện tựa ảo ảnh. Sợi tơ hồng ấy mảnh như sợi tóc, đỏ rực như máu, uốn lượn từ cổ tay, men theo đường gân xanh nhàn nhạt, kéo dài đến tận khuỷu tay rồi biến mất sau lớp y phục.

"Mẫu phi có nhìn thấy gì không?" Sở Trầm lên tiếng hỏi.

Dung phi ngơ ngác: "Cái gì?"

"Không có gì..." Sở Trầm kéo tay áo xuống, che khuỷu tay lại, cẩn thận quan sát hồi lâu nhưng không còn thấy bóng dáng sợi "tơ hồng" kia nữa. Hắn suýt nữa thì cho rằng mình bị ảo giác.

"Để mẫu phi lấy cho con bộ y phục khác." Nói rồi, Dung phi đứng dậy đi vào phòng trong.

Sở Trầm vẻ mặt mơ hồ, rót thêm trà nóng, sau đó đổ lên cổ tay. Da thịt hắn lập tức đỏ ửng lên, nhưng sợi "tơ hồng" kia lại không xuất hiện nữa.

"Sao lại đỏ như vậy?" Dung phi cầm y phục đi ra, thấy cổ tay Sở Trầm đỏ ửng một mảng lớn, không khỏi đau lòng. Sở Trầm sợ bà lo lắng, vội vàng an ủi: "Mẫu phi đừng lo, con sẽ đến Thái Y Viện, để các thái y xem qua, không có gì đáng ngại đâu."

Thay y phục xong, Sở Trầm rời khỏi Minh Nguyệt cư, lập tức đến Thái Y Viện.

Điều kỳ lạ là, các vị thái y thay phiên bắt mạch cho hắn, đều không phát hiện ra điều gì bất thường.

Dù Sở Trầm có chà xát, hơ nóng thế nào, sợi "tơ hồng" kia cũng không xuất hiện nữa.

Kết quả, các thái y đều cho rằng Sở Trầm bị hoang tưởng, kê cho hắn vài thang thuốc an thần và trị bỏng.

Ban đầu Sở Trầm vô cùng chắc chắn về những gì mình nhìn thấy, nhưng sau khi bị các thái y chẩn đoán, hắn lại bắt đầu nghi ngờ bản thân bị hoa mắt. Nếu không, những vị thái y giỏi nhất Đại Sở này không thể nào không phát hiện ra điều gì bất thường. Nghĩ vậy, hắn cũng an tâm phần nào, tạm thời gạt chuyện này sang một bên.

Ra khỏi hoàng cung, Trùng Dương đang đứng đợi hắn.