"Chuyện đêm nay, ngươi đã tận mắt chứng kiến, tai nghe rõ ràng." Thái tử vỗ vai Sở Trầm, nói: "Trước kia, ngươi muốn giả ngốc hay giả ngu, cô đều không so đo với ngươi. Nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi nên tự mình nắm chắc. Đêm nay lão ngũ tính kế ngươi không thành, nhất định sẽ đi trước mặt phụ hoàng cáo trạng, Quý phi nương nương cũng sẽ nhân cơ hội này gây khó dễ cho ngươi."
Sở Trầm nghe vậy, thầm nghĩ đây là muốn hắn lựa chọn phe phái sao? Về phần ngũ hoàng tử, chắc chắn sẽ trở mặt thành thù, cho dù hắn có thái độ thế nào, đối phương cũng sẽ quy chụp hắn và Thái tử là một phe, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên.
"Tam ca, huynh sẽ giúp ta chứ?" Sở Trầm hỏi.
Thái tử nhìn Sở Trầm, khóe môi khẽ nhếch lên: "Trong buổi gia yến ngày mai, cô sẽ thay ngươi nói chuyện. Bất kể Quý phi nương nương làm khó dễ thế nào, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, đừng chọc giận phụ hoàng."
Sở Trầm vội vàng gật đầu.
Đã có Thái tử che chở, hắn chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
"Vậy còn chuyện hòa thân?" Sở Trầm vẫn còn lo lắng.
"Yên tâm, phụ hoàng hận Nghiêu Quốc thấu xương, sao có thể đồng ý hòa thân?" Thái tử nói: "Hơn nữa, con tin của bọn họ còn đang ở Đại Sở, muốn nói điều kiện, ít nhất cũng phải chuộc người về trước đã."
Con tin của Nghiêu Quốc đã bị giam lỏng ở Đại Sở nhiều năm, nhưng hắn luôn ru rú trong nhà, rất ít khi lộ diện, cho nên rất ít người nhìn thấy dung nhan. Sở Trầm cũng từng nghe nói, con tin kia tướng mạo xấu xí, không dám gặp người, cho nên mới không muốn bước chân ra khỏi cửa. Tuy nhiên, hắn lại cho rằng, con tin kia có khi đã sớm quy tiên, chỉ là Đại Sở muốn giữ thể diện nên mới không công bố mà thôi.
Nghe Thái tử nói vậy, Sở Trầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần chuyện hòa thân không rơi xuống đầu hắn, mọi chuyện đều dễ nói.
Sở Kiêu sai người đưa Sở Trầm hồi phủ, còn bản thân hắn cũng vội vã rời đi.
Sở Trầm khoác áo choàng dày, vừa bước ra khỏi khoang thuyền, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền kéo một tiểu nhị lại hỏi: "Ở đây có nam nhân bịt mắt bằng vải đen không? Cao hơn ta nửa cái đầu, dung mạo rất tuấn tú."
"Có thì có, nhưng không biết vị công tử này muốn hỏi là ai?" Tiểu nhị khó xử đáp.
Vừa dứt lời, từ trong một khoang thuyền khác vọng ra tiếng cười đùa ầm ĩ. Sở Trầm tò mò, ghé mắt nhìn vào, chỉ thấy trong khoang có hơn mười nam tử đều bịt mắt bằng vải đen, đang chơi trốn tìm cùng khách nhân…
"Bọn họ… đều là ai?" Sở Trầm kinh ngạc hỏi.
"Đều là tiểu quan trên thuyền hoa, nếu công tử có hứng thú…"
Sở Trầm vội xua tay, liếc nhìn đám thị vệ do Thái tử phái đến hộ tống mình.
Hôm nay vừa xảy ra chuyện, nếu hắn còn hỏi han lung tung, để chuyện này đến tai Thái tử, e là sẽ bị tính sổ.
Tuy nhiên, trong lòng Sở Trầm vẫn còn nhiều nghi hoặc. Người cứu hắn lúc nãy rõ ràng là cao thủ võ công, tại sao người có võ công cao cường như vậy lại lưu lạc đến mức phải làm tiểu quan trên thuyền hoa?