Tuy rằng kinh thành vào đông chưa lạnh đến mức đóng băng nhưng mới đến tháng giêng âm lịch nên về đêm vẫn hơi se lạnh. Đặc biệt chiếc thuyền này đang bồng bềnh giữa hồ, cảm giác đặc biệt mát mẻ khi có gió thổi qua.
"Điện hạ, ta lạnh quá." Lục Trúc lợi dụng làn gió mát, không chút do dự dựa vào l*иg ngực Sở Thần, khóe mắt Sở Thần liếc nhìn chiếc thuyền tranh đối diện, nhìn thấy ánh đèn trên con thuyền. Thuyền hoa, tuy hơi tối nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người cao lớn đang đứng trong bóng tối.
Trong đầu có suy nghĩ, Sở Thần áp chế nhiệt độ đang dần dâng lên trong cơ thể, vừa chiếu lệ xử lý Lục Trúc đang lao vào lòng mình, hắn tìm một góc độ xảo quyệt, sau đó giả vờ thân mật với y. Khi nghiêng người, cả người lật qua lan can và rơi phịch xuống nước.
Lục Trúc vừa thấy kinh hãi, mở miệng liền kêu cứu mạng.
Sở Thần giả vờ té nước, thực chất là đang lén lút tiếp cận một chiếc thuyền khác.
Dù mục đích của Ngũ hoàng tử là gì, xuất phát từ xu lợi tị nạnh theo bản năng, Sở Thần đều phải phải giãy dụa.
Nếu không, sự trong trắng của hắn sẽ bị hủy hoại, và nếu mắc phải một căn bệnh nào đó, sự mất mát đó sẽ còn nhiều hơn nữa!
Sở Thần đang định “bơi” sang một chiếc thuyền khác, nhưng vì nước hồ quá lạnh lại uống rượu nên cơ thể không kịp thích ứng với việc đột ngột xuống nước, chân đột nhiên bị chuột rút. Lần này là diễn giả biến thành thật...
Trên một chiếc thuyền khác, một thanh niên bị tấm vải đen che mắt, hắn vẫn đứng yên, lúc này lại nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe thay đổi tần số, sắc mặt cũng thay đổi. Người đối diện nhìn thấy vậy liền nói: "Thiếu gia, xin đừng thêm chuyện không liên quan vào chuyện của mình, người không nên ở đây lâu."
Người đàn ông do dự một lát, xoay người chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng hét chói tai của Ngũ hoàng tử trên thuyền đối diện: “Lục đệ, xin hãy cứu lục đệ của ta!... Nếu lục điện hạ có cái gì sơ suất, tối nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ tới sẽ không liên quan!”
Hai người đang định rời đi thì không khỏi dừng lại khi nghe thấy giọng nói của ngũ hoàng tử. Người trong nước chính là Lục hoàng tử? Nếu hắn thật sự ch·ết đ·uối, triều đình truy xuống dưới, mọi người trên thuyền tối nay có thể sẽ bị liên lụy.
“Ta đi thôi, công tử.” Người nọ nói.
"Ngươi không giỏi về bơi, để ta làm." Nói xong, thanh niên bị bịt mắt giơ tay lên, từ cổ tay vung ra một chiếc móc thép, móc thép móc vào nóc thuyền, nam nhân nhảy xuống. Rồi đưa tay ra kéo lấy cổ tay Sở Thần không ngừng phập phồng...
Sở Thần sặc nước mấy lần, tưởng rằng lần này mình nhất định sẽ chết, nhưng không ngờ, cổ tay hắn đột nhiên siết chặt, sau đó hắn cảm thấy thân thể nhẹ đi, toàn thân bị một cỗ lực lượng kéo ra khỏi nước. Sở Thần bị vớt lên khỏi mặt nước, kinh hãi ôm lấy đối phương, hắn cảm giác được gió mát thổi qua, toàn thân run lên, vô thức muốn chui vào trong ngực đối phương.
Công phu của đối phương rất tốt, đem vớt mình lên nhưng lại không bị ướt.
Sở Thần rúc vào trong ngực đối phương, cảm giác được người này vừa mạnh mẽ vừa ấm áp...
“Chúng ta nên đi thôi.” Người bên cạnh mở miệng nhắc nhở.
Người nọ nghe vậy không có phản ứng, đưa tay đẩy Sở Thần đang co rúm trong lòng hắn ra, vội vàng rời đi.