Ngự Chính

Chương 10

Ngoại Truyện.

Tiêu Hoán vẫn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ Tô Đồng.

Hắn bị trọng thương, còn bị thuộc hạ của vị cô mẫu thân yêu đuổi gϊếŧ, đang tìm một chỗ để trốn.

Hắn gõ cửa thiền thất, lại bị nàng một cước đá bay.

Từ lúc mới sinh ra đến giờ, lần đầu tiên hắn bị một cô nương đá.

Thế nhưng chính một cước này lại đá tỉnh kẻ sắp lâm vào hôn mê là hắn. Hắn tỉnh táo lại một chút, dùng toàn bộ sức lực chạy đến khe núi, tụ họp với thuộc hạ của mình.

Lần thứ hai gặp nàng, là tại Tô phủ.

Dù cho đêm đó nàng đeo mạng che mặt, hắn vẫn có thể nhận ra cặp mắt xảo quyệt kia.

Hóa ra nàng là nhị tiểu thư của phủ Tô Ngự Sử.

Hắn thờ ơ nhìn nàng lén đổi tách trà với tỷ tỷ của mình, giả vờ giả vịt lau nước mắt trước mặt đích mẫu, thu tất cả hành động nhỏ nhặt của nàng vào đáy mắt.

Nội trạch thế gia nào ở Kinh Thành mà chẳng có những chuyện dơ bẩn không thể để người ngoài biết đến

Hắn lớn lên ở trong cung, những chuyện thế này đã thấy đến thuộc lòng.

Nàng đã có tí khôn vặt, vậy hắn cứ lợi dụng một phen, bắt nàng tìm cách gả đích tỷ cho Lý Huyền, phá hoại quan hệ thông gia của hai nhà Tạ Lý.

Và nàng đã thật sự làm được.

Nàng bới ra những bê bối cũ của Lý gia, lợi dụng lời đồn đãi ép Lý gia phải nhượng bộ.

Tài trí cỡ này, nhiều phụ tá ở vương phủ cũng không thể sánh bằng.

Ai ngờ tên giá áo túi cơm Lý Huyền kia lại điên rồ đến vậy, đòi tỷ muội cùng gả.

Hắn đoán chắc nàng sẽ tìm đến hắn.

Hôm đó, chiều tà bóng ngả về Tây, ánh hoàng hôn rơi trên mái tóc đen dài của thiếu nữ, dung mạo như tranh vẽ, da thịt trắng hơn tuyết.

Hắn chợt nhớ tới, hôm nay lúc vào cung, hoàng huynh lại giục hắn cưới vợ.

So với những tiểu thư khuê các luôn bị gò bó trong khuôn phép, hắn càng hi vọng trong vương phủ của mình có thể có một cô gái cùng chung chí hướng.

Nàng thông minh lại ương ngạnh bất khuất, dung mạo lẫn tài năng đều có đủ, chỉ là xuất thân hơi kém, chắc chắn hoàng huynh sẽ không đồng ý cho nàng làm chính phi.

Vậy trước tiên cứ cho nàng vị trí trắc phi, sau này rồi tính tiếp.

Thế mà nàng lại từ chối.

Nàng nói, cho dù không mượn quyền lực của hắn cũng có thể phá vỡ tình thế trước mắt.

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt thiếu nữ rực rỡ như nhật nguyệt, toàn thân được bao phủ trong vầng sáng của chiều tà, rạng ngời xán lạn.

Gió nhẹ thổi qua mặt hồ phản chiếu dãy núi nhuốm sắc hoàng hôn, tạo thành những gợn sóng lăn tăn, khiến tâm trí hắn mất một lúc lâu vẫn chưa thể ngừng xao động.

Nàng không hề làm hắn thất vọng, chỉ bằng một bức tranh đã có thể cứu mình khỏi vận mệnh bị đưa vào Lý phủ.

Và hắn thực hiện đúng lời hứa của mình, nhận nàng làm phụ tá.

Trong khoảng thời gian ở tại phủ công chúa, nàng không phụ kỳ vọng, thành công trộm được sổ sách giao cho hắn. Nhưng hành động này cũng đủ khiến Vinh Dương trưởng công chúa - cô mẫu của hắn đề cao cảnh giác.

Hắn cài cắm không ít tai mắt bên trong phủ công chúa, chỉ cần có nguy cơ bại lộ thân phận, hắn đều sẽ sai Ám Vệ Doanh đi xử lý.

Nhưng đến phiên nàng, hắn lại do dự.

Ám Vệ Doanh chỉ tuân theo mệnh lệnh của hai người: hắn và hoàng huynh. Trước khi hắn kịp đưa ra quyết định, hoàng huynh đã hạ lệnh chặn gϊếŧ Thành Quốc Công trên núi Tam Thanh, mà nàng cũng có mặt trong đoàn xe hôm đó.

Trong Ngự Thư Phòng, Hoàng Đế đang sai tổng quản thái giám chuẩn bị những bức chân dung của các tiểu thư nhà trọng thần để tuyển phi cho hắn, nhưng hắn lại không có tâm trạng để xem.

Sau khi biết tin, hắn vội vàng muốn xuất cung nhưng lại bị hoàng huynh ngăn cản.

"Một mật thám mà thôi, nếu đã bại lộ rồi thì giải quyết một thể luôn cũng tốt."

"Muốn làm việc lớn nhất định phải có hi sinh. Trong tương lai, gánh nặng giang sơn đều sẽ đặt lên vai đệ. Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không được sa vào tình ái."

"Nàng không thể chết!" Hắn bước thẳng ra khỏi điện. Thị vệ canh cửa ngăn hắn lại.

Hắn xoay nguời, cúi đầu với Hoàng Đế: "Hoàng huynh yên tâm, thần đệ có chừng mực."

"Chỉ cần huynh đồng ý cho ta xuất cung, ngày mai ta trở về, huynh tứ hôn với ai, ta cũng sẽ bằng lòng."

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Trên núi Tam Thanh, trời mưa ròng rã suốt nửa ngày, thây chất thành đống, máu lẫn vào bùn đất chảy xuống thung lũng.

Hắn dẫn người tìm kiếm khắp ngọn núi vẫn không tìm được tung tích của nàng.

Không tìm được thi thể, tức là còn sống.

Hắn đến chậm một bước, nàng đã được thế tử của Thành Quốc Công cứu đi.

Sau đó, tay trong ở phủ công chúa truyền tin đến. Nàng đã làm phản.

Với tích cách của nàng, chuyện này cũng hợp lý hợp tình.

Cùng lúc đó, hoàng huynh ban hôn cho hắn và thiên kim phủ Thừa Tướng.

Quanh đi quẩn lại, hắn cách nàng càng lúc càng xa.

Nhưng hắn vẫn muốn giải thích.

Đêm Trung Thu, hắn nhìn nàng và Thôi Cảnh Kham cùng nhau dạo phố, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả.

Hắn đưa nàng lên Trích Tinh Lâu, trong lòng dồn nén biết bao hờn giận cùng không cam lòng, nhưng biết nàng lá mặt lá trái, cũng chẳng thể làm gì hơn.

Sau đó, hắn lập kế, ép Nguyên Nguyệt xuất giá, buộc nàng rời khỏi phủ công chúa.

Nhưng nàng lại ra tay trước, lợi dụng chiến loạn ở Vân Châu, khiến hắn không còn cách nào ngoài dẫn quân ra trận.

Cuối cùng cũng gặp phải kỳ phùng địch thủ.

Thế này cũng tốt, hôn sự của hắn bị hoãn lại.

Trong bữa tiệc tiễn quân hôm đó, hắn từ xa nhìn nàng ngồi ở bàn cho nữ quyến, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, nhịn không được uống hết ly này đến ly khác.

Đến khi đã chớm say, hắn đuổi theo bóng nàng đến Ngự Hoa Viên.

Những hành vi thất thố đêm hôm đó, là bởi oán giận trong lòng, cũng bởi... trong tim có tình, khó mà tự chủ.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Sau đó, nàng hợp mưu với trưởng công chúa nâng đỡ ấu đế.

Hắn bị phục kích ở Đồng Quan, bị tử sĩ đuổi gϊếŧ.

Hắn nghĩ, nàng nhất định biết rõ chuyện này.

Không biết kẻ bạc bẽo như nàng có vì hắn mà rơi một giọt nước mắt hay chăng?

Hắn biết hiện tại muốn trở về Kinh Thành còn khó hơn lên trời, bèn tương kế tựu kế ngã xuống vách núi, trở về Vân Châu chờ thời cơ.

Những năm sau đó, hắn bận rộn huấn luyện binh sĩ, chờ cơ hội giành lại thiên hạ. Một lần nọ, tình cờ nghe thấy tin tức về nàng, biết được nàng từng bước leo lên địa vị cao hơn, yêu và hận trong lòng hắn dường như đã nhạt phai đi nhiều.

Năm năm sau, Vinh Dương bệnh nặng, hắn thừa cơ dẫn quân đánh xuống phương Nam, chiếm lại Hoàng Thành.

Ngày gặp lại, nàng vẫn xinh đẹp như xưa, lại có thêm vài phần phong thái của người ở địa vị cao lâu năm.

Mưu sĩ dưới trướng khuyên hắn diệt cỏ tận gốc, gϊếŧ người phụ nữ lộng quyền này đi, xem như một lời cảnh cáo cho hậu cung tiền triều.

Hắn theo lời mưu sĩ soạn chiếu, nhưng viết ra ra lại là một đạo thánh chỉ phong phi.

"Trẫm vừa đăng cơ, lấy mềm mỏng làm thượng sách, có thể chấp nhận cựu thần của tiền triều, có lý nào lại không thể khoan dung với một phụ nữ cơ chứ?"

Nàng càng muốn ngồi trên đài cao, hắn càng muốn kéo nàng xuống, bắt nàng khuất phục trước hắn.

Rốt cuộc là trả thù vì không cam lòng hay là lưu luyến và chấp niệm? Hắn cũng không rõ nữa.

Dù sao có cả một quãng đời dài phía trước, còn rất nhiều thời gian để tìm kiếm đáp án.

Thế nhưng đêm đó, Trọng Hoa Điện bốc cháy.

Khi thi thể cháy đen được đưa ra ngoài, hắn biết đó không phải là nàng.

Có điều thiên hạ mênh mông, nếu nàng đã muốn trốn thì nhất định sẽ không để hắn tìm được.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Tháng Chạp, năm Thành Gia thứ ba.

Khắp thành treo đèn kết hoa sáng như ban ngày, pháo nổ đì đùng, bánh gạo nóng hôi hổi, khói bay nghi ngút trên đường, trẻ nhỏ đeo mặt nạ đùa vui khắp ngõ.

Một năm mới lại đến.

Tiêu Hoán mở tiệc với quần thần xong, một mình đi đến Trọng Hoa Điện.

Nơi này vẫn hoang tàn đổ nát, hắn chưa từng cho người tu sửa lại. Tựa hồ như thế sẽ giống như nàng chưa từng rời đi vậy.

"Năm mới an khang!" Hắn nhìn gốc ngô đồng, uống cạn ly rượu đυ.c.