Không Vâng Lời

Chương 1

Tiết trời Nam Thành đã sang thu, khi đi dạo trên đường, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng ve sầu kêu văng vẳng từ những ngọn cây. Xe cộ trên đường qua lại tấp nập, đôi lúc không cẩn thận va phải nhau, khiến cho những con người đang hối hả phải buông ra vài câu mắng chửi.

Màn đêm buông xuống, trên con đường này thỉnh thoảng có vài học sinh đứng lại tụ tập. Quán KTV bên cạnh giao lộ là nơi kinh doanh sôi động nhất trên con phố cổ kính này, tuy rằng cánh cửa kim loại đã được đóng kín nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe thấy được tiếng ồn ào phát ra bên trong.

Không lâu sau, cửa phòng riêng trong cùng nhất được mở ra từ bên trong. Có một bàn tay trắng nõn nà, cổ tay thon thả đang cầm nắm đấm cửa, tiếng nhạc ồn ào bên trong theo cánh cửa tuôn ra bên ngoài.

Tiếng nhạc chói tai từ trong phòng không ngừng truyền đến, nhưng không đợi cho người đi ngang qua nghe được hai câu thì cánh cửa đã bị đóng sầm lại.

Vu Trừng thở dài hai tiếng, trong lòng tràn ngập sự bực bội bởi vì tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt đó. Cô nhíu mày, rồi nhấc bước đi về phía nhà vệ sinh. Cô dùng nước lạnh rửa mặt, còn tiện tay cởi luôn đồng phục học sinh đang mặc trên người vắt lên bồn rửa tay.

Điện thoại trong túi rung lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Kỳ Nguyên gửi tới, hỏi cô: [Sao vậy?]

Vu Trừng dùng tay lau đi những giọt nước còn đọng lại trên má, mái tóc đen nhánh thấm nước dính lên khuôn mặt trắng nõn của cô, trả lời anh ấy: [Không có gì, đi vệ sinh thôi.]

Cô dựa lưng vào tường thở phào, đưa tay xoa hai bên thái dương, tiếng nhạc ầm ĩ như tiếng mổ lợn vẫn văng vẳng trong đầu.

Trong quán KTV đúng thật là đông người hỗn độn, cô chỉ đứng bên cạnh nhà vệ sinh nam có một chút thôi, mà đã bắt gặp một cặp nam nữ đi vào trong rồi, nhưng Vu Trừng cũng chỉ thờ ơ nhìn một cái rồi thôi. Cô chưa kịp tưởng tượng đến cái chuyện sẽ xảy ra kia thì đã thấy người phụ nữ đi ra với một khuôn mặt không mấy vui vẻ.

Vu Trừng suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Kỳ Nguyên: [Tôi ra ngoài đi dạo chút, có muốn mua gì không?]

Kỳ Nguyên trả lời lại rất nhanh: [Một bao thuốc lá, loại bạc hà.]

Vu Trừng: [Ok.]

Cô cất điện thoại rồi đi ra ngoài, sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong phòng với ngoài trời khiến cô bỗng chốc cảm thấy như đang ở trong lò sưởi. Vu Trừng nhìn dọc theo con phố được bao bọc bởi màu đen của đêm tối, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi sáng đèn vẫn còn mở cửa. Cô đi đến cửa hàng tiện lợi đó và vén rèm cửa bước vào, ngay lập tức có luồng khí lạnh ùa đến khiến cô nổi gai ốc.

Cửa hàng này khá vắng khách, có một thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen đang ngồi trước quầy thu ngân, trên tay cầm điện thoại không biết là đang xem phim hay là chơi game. Khi thấy có người bước vào, anh ta lập tức đứng dậy nhưng tay vẫn không ngừng bấm điện thoại.

Cô gái đứng trước mặt có thân hình cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, nhưng đuôi mắt lại mang vẻ uể oải, thiếu sức sống, mái tóc xõa tùy ý ngang vai, trông cô vô cùng quái đản.

Nếu chỉ nhìn lướt qua, có thể sẽ không để ý đến chiếc khuyên tai nhỏ xíu nằm trên vành tai, ẩn mình trong mái tóc của cô. Khi cô quay sang hướng có ánh đèn màu trắng, chiếc khuyên tai sẽ phát ra tia sáng yếu ớt.

Nổi loạn, cá tính và nhìn có vẻ không dễ chọc vào.

“Cho một bao thuốc lá, loại bạc hà.” Vu Trừng nói.

Bên cạnh cửa hàng này là khách sạn, phía sau là quán bar và cách đây hai con phố còn có một trường dạy nghề. Chàng trai bán hàng nhìn chẳng có vẻ gì là muốn buôn bán liếc nhìn bộ đồng phục học sinh cô đang mặc trên người, tuy vậy tay anh chàng vẫn với lấy bao thuốc lá bạc hà đẩy tới trước mặt của cô, xoa xoa hai bàn tay và cười nói: “98 tệ.”

“Ừm.” Vu Trừng đưa tay nhận lấy rồi bỏ vào túi và lấy thêm một chai nước khoáng.

Cảm giác mát lạnh từ chai nước truyền vào lòng bàn tay cô, nó gần giống với việc được dựa gần vào một vật hấp thụ nhiệt từ thiên nhiên, giúp cô xoa dịu phần nào cơn nóng. Trả tiền xong, cô bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đi đến sân bóng rổ gần đó rồi ngồi xuống, mở chai nước khoáng và uống một ngụm lớn.

Trời nóng đến nỗi ngay cả ban đêm cũng cảm thấy ngột ngạt.

Những đám mây đen trên bầu trời đêm đang che đi ánh trăng, chỉ còn lại một vài tia sáng nhàn nhạt xuyên qua những đám mây. Hôm nay đến đây là để tụ tập cùng mấy người bạn cũ, mọi người vốn dĩ đều là bạn cùng lớp năm lớp 10 và 11, đang rất tốt đẹp thì ai mà biết lên lớp 12 lại đột nhiên có một sự sáp nhập giữa hai trường học với nhau. Lấy danh nghĩa là chia sẻ toàn bộ nguồn tài nguyên giáo dục, thì cả một cái chi nhánh đều chuyển hết đến đây rồi.

Cô là một học sinh khoa mỹ thuật đang nỗ lực hết mình cho việc vẽ tranh để chuẩn bị cho đường đua thi đại học. Cả buổi sáng hôm nay, cô đều tập vẽ trong lớp mỹ thuật, đến chiều thì cô được người nhà đón đến trường, vừa mới bước vào lớp thì cô đã bị đám người Kỳ Nguyên kéo đến đây để tụ tập rồi.

Tụ tập cái quái gì cơ chứ, không bằng cô ở nhà tập vẽ còn hơn.

Bầu trời đêm lớn như vậy mà chẳng có lấy một ánh sao, nó trông chẳng khác gì một cái l*иg hấp. Vu Trừng nằm ngửa ra phía sau, tay phải đặt lên trên mắt. Phần tóc hai bên thái dương vừa mới gội nên vẫn còn ướt, cho nên cô xõa chúng ra hong cho khô.

Độ ẩm trong không khí rất cao, Vu Trừng đang nằm thì đột nhiên trên đầu truyền đến một tiếng ho yếu ớt.

Cô vô thức nhìn lên trên.

Khu khán đài rất cao, ánh đèn chỉ có thể chiếu sáng ba bốn hàng ghế đầu tiên, để lại một vùng rộng lớn phía sau chìm trong bóng tối. Trong bóng tối, Vu Trừng có thể đại khái nhìn thấy bóng của một người có đôi chân dài, một nửa cơ thể đang dựa vào chiếc ghế, dáng vẻ tựa như sắp chết.

Cô thu hồi tầm mắt, rồi lấy bao thuốc lá mua cho Kỳ Nguyên ra, kéo một góc màng nhựa bảo vệ ra, nhẹ nhàng xé ra.

Có tiếng lốp xe chói tai vang lên.

Vu Trừng đóng hộp thuốc lá vừa mới mở ra lại, hơi ngước mắt nhìn về phía trước.

Phía trước có hai chiếc môtô chở ba bốn thanh niên lêu lỏng với những mái tóc nhuộm đủ màu sắc, đèn pha của xe đang hướng về phía cô.

“...” Vu Trừng giả vờ như không thấy, tay trái xoay xoay chai nước khoáng trong tay. Hơi lạnh đọng thành những giọt nước trên vỏ chai, rồi nhanh chóng bị cuốn trôi.

Hoàng Mao thấy cô thờ ơ như vậy liền mở miệng gọi: “Này, người đẹp!”

Vu Trừng khẽ chớp mắt, nhưng vẫn cúi đầu, xem như chuyện đó không liên quan gì đến cô.

Hệ thống đèn chiếu sáng của sân bóng đã cũ kỹ, cho nên phát ra thứ ánh sáng rất yếu ớt. Trên cái sân bóng to như thế mà chỉ có vài người bọn họ, còn trên đường phố cách đó không xa lại tấp nập người qua lại, chẳng ai muốn nán lại thêm một giây nào ở bên ngoài cả, cho nên chẳng có một ai chú ý đến cái xó này.

Bọn côn đồ đắc ý vô cùng, tưởng chừng như hôm nay vận đào hoa của bọn chúng đã nở rộ cho nên không ngừng nháy mắt với nhau.

Cô gái này xinh đẹp như vậy, cúi đầu không dám nói lời nào, trên tay còn cầm đồng phục trường trung học phụ thuộc. Ai mà không biết trường trung học này cơ chứ, nổi tiếng lá lâu đời, toàn là những học sinh ngoan ngoãn chỉ biết có học.

Hoàng Mao bước xuống xe đi về phía cô: “Này người đẹp, đừng nghịch điện thoại nữa, điện thoại di động chẳng có gì vui đâu, anh đưa em đi nơi khác chơi được không?”

Vu Trừng vẫn không để ý tới hắn, cúi đầu quá lâu khiến cổ có chút đau nhức cho nên cô xoay đầu sang một bên, còn tay trái thì xoay chai nước khoáng nhanh hơn.

Hoàng Mao được coi là đại ca trong đám côn đồ này. Thấy Vu Trừng cúi đầu không có phản ứng, hai tên đàn em hùa theo trêu chọc, liên tục huýt sáo ầm ĩ.

Tên côn đồ lấy tay làm loa, dùng sức hét về phía Vu Trừng: “Chị dâu, chị để ý đến đại ca đi!”

Cách xưng hô này tựa như đã chọc thủng lớp giấy bọc của trò đùa, khiến cả ba ôm bụng cười lớn.

“Nói gì vậy hả, chưa có ai gật đầu đồng ý mà.”

“Mẹ nó, không nói chuyện không phải là ngầm thừa nhận rồi hay sao?”



Mấy người bọn họ càng nói càng hăng, khi Hoàng Mao không còn kiên nhẫn nữa, thấy Vu Trừng vẫn không quan tâm cho nên hắn ta liền đưa tay trái đang kẹp điếu thuốc đến trước mặt cô.

“Này.” Hoàng Mao duỗi chân đá vào chân Vu Trừng, thịt bắp chân của cô rung lên hai lần: “Nhìn cái gì vậy, không thèm để ý đến người ta à. Em tên gì thế hả?”

“Đoán thử xem.” Giọng Vu Trừng lạnh lùng, cô cất điện thoại đi, cuối cùng cũng nhìn đến hắn ta một lần.

“Anh đang nói chuyện tử tế với em đấy, nói cho anh đây biết tên em là gì, lát nữa anh dẫn em đi chơi.” Khi nói chuyện, ánh mắt Hoàng Mao dán chặt lên người Vu Trừng, vẻ háo hức hiện rõ trên khuôn mặt.

Có người lớn lên có khuôn mặt đẹp, lại có người lớn lên có thân hình đẹp, nhưng người vừa có khuôn mặt và thân hình đẹp thì không nhiều, lại còn là hàng “tự nhiên” chưa qua chỉnh sửa, tựa như cây cải trắng mới nhổ lên, Hoàng Mao đưa tay định túm lấy cánh tay cô.

Ngay khi hắn ta gần như sắp chạm vào cô, Vu Trừng theo bản năng hất mạnh tay ra.

“Mẹ kiếp?” Hoàng Mao cúi đầu nhìn hai bàn tay trống không của chính mình, không thể tin được: “Em hất tay anh?”

“Ừm.” Vu Trừng nhẹ nhàng trả lời.

Hất thì cũng đã hất rồi, còn giả vờ hỏi làm cái gì.

Hoàng Mao nhổ nước bọt vào phần đất bên cạnh, ném điếu thuốc trên tay xuống đất, rồi giơ chân dẫm hai cái.

“Mẹ nó, đừng có rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, có biết ông đây là ai không hả?” Hoàng Mao thẳng tay tóm lấy cô và hét ầm lên: “Đừng có cái kiểu đã cho mặt mũi nhưng không chịu nhận.”

Vu Trừng nhăn mày lại.

Cô không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với những người này lúc này, cứ im lặng để bọn chúng chiếm ưu thế như này cũng không thể được, nhưng mà nhiều người quá thì cô đánh không lại.

Đúng lúc cô đang do dự không biết phải làm sao thì một quả bóng rổ từ trên cao rơi thẳng xuống một cách xảo trá, đập thẳng vào người của Hoàng Mao, vì không kịp né tránh nên đã bị quả bóng rổ đập thẳng vào người, chỉ kịp hét lên đau đớn rồi ngồi xổm xuống đất, bịt mũi lại, cả nửa ngày trời cũng chưa thể đứng dậy được.

“Mẹ kiếp!” Quả bóng dùng hết 100% công lực để ném xuống và ngay lập tức đập mạnh vào mặt hắn, vừa đau vừa nhức khiến hắn ta một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn lại được, nghiến răng nhìn xung quanh: “Tên ngốc nào ném bóng rổ? Ra đây cho tao!”

“Tao ném đó.”

Trên đỉnh đầu Vu Trừng truyền đến một giọng nói không mặn không nhạt.

“Thì sao?” Dựa vào giọng nói có chút khàn khàn kia, cái bóng đằng sau Vu Trừng đứng dậy, mấy tên côn đồ bây giờ mới chú ý đến có người đang ngồi trên khán đài.

Vu Trừng tự khẳng định rằng cô không phải là kiểu người mê trai đẹp, cô đã nhìn thấy rất nhiều anh chàng đẹp trai xung quanh mình trong hai năm qua, nhưng cô vẫn bị người trước mặt thu hút đến mức không thể rời mắt.

Đúng như Vu Trừng đoán, đôi chân của anh rất dài, dáng người cao ráo. Nhìn anh từ trên cao chậm rãi bước xuống, bờ vai thẳng tắp và rộng lớn, tấm lưng y như một chiếc móc áo tiêu chuẩn.

Từ trong bóng tối đi ra ngoài sáng, ngũ quan đẹp không tì vết, anh đứng ở trên cao nhìn xuống với vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, mái tóc ướt rũ xuống chạm tới xương chân mày, tuy mặc nguyên cây đen nhưng trông rất gọn gàng sạch sẽ.

“Mẹ kiếp! Mày là ai?” Hoàng Mao dùng chân đá mạnh vào bậc thềm, làm ra vẻ muốn đi lên cho anh một bài học: “Mày mù rồi cho nên mới ném bóng vào mặt tao để chào hỏi à?”

Anh chàng đẹp trai lười biếng để tay ra sau gáy xoa xoa, nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn ta: “Tao tên là Hạ Thăng, Gia Bối Hạ, Nhật Thăng Thăng.”

“...”

Loại phản ứng này của anh khiến Vu Trừng muốn ngồi xổm xuống rồi tặng cho anh một tràng pháo tay.

Còn chưa dừng lại ở đó, Vu Trừng lại nghe được một câu: “Là tao cố ý ném bóng đập vào mặt mày đó.”