Bùi Kỳ run rẩy giải thích với tôi rằng chuyện ảnh chụp kia chỉ là hiểu lầm.
Rằng đêm đó anh ta uống quá nhiều, từ đầu đến cuối chưa từng chạm vào Diệp Thư.
Anh ta nghẹn ngào cầu xin tôi tha thứ hết lần này đến lần khác.
Lý do thoái thác của Bùi Kỳ khiến tôi bật cười, thật sự người phản bội luôn tìm được cho mình trăm ngàn kiểu lý do.
Tôi bình tĩnh nói cho anh ta hiểu: “Chúng ta chia tay rồi, tôi không muốn gặp anh nữa.”
“Nếu anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bùi Kỳ biết tôi nói được làm được.
Anh ta luống cuống đến mức mắt đỏ hoe, như sắp khóc thành tiếng cầu xin tôi: “Mạnh Quyển Thư, anh không thể sống thiếu em.”
Tám năm trước, khi tôi thoi thóp tỉnh lại trên giường bệnh ở Hy Nhĩ.
Câu đầu tiên anh ta nói với tôi cũng là câu này.
Ngay cả vẻ mặt cũng cực kỳ giống.
Mỉa mai thay!
Tấm chân tình trong quá khứ đã bị thời gian xiên cho thủng lỗ chỗ.
Tôi lạnh mặt đuổi anh ta đi.
Bùi Kỳ đứng đợi dưới lầu nhà tôi cả đêm.
Tôi biết nhưng không thèm quan tâm.
Tháng đầu tiên sau khi chia tay Bùi Kỳ, tôi liều mạng làm việc bất kể ngày đêm.
Gần như là hao hết tâm sức.
Úc Hành, một đạo diễn tài năng mới nổi lên trong ngành muốn thực hiện một bộ phim tài liệu ở Hy Nhĩ.
Đây là cơ hội tuyệt vời cho tất cả nhϊếp ảnh gia trong ngành.
Bất kể trình độ thế nào, rất nhiều nhϊếp ảnh gia đều lao vào ứng tuyển.
Vượt qua hơn một nửa đối thủ cạnh tranh, tôi thuận lợi tiến vào vòng tuyển chọn cuối cùng.
Đó là vòng phỏng vấn công khai.
Tôi lẳng lặng đánh giá Úc Hành, anh ta thật trẻ, cũng thật anh tuấn.
Chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, giống như núi Côn Luân quanh năm phủ tuyết.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, tôi lễ phép mỉm cười chào hỏi.
Úc Hành nhíu mày, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Xem ra anh ta đúng như trong lời đồn, tính tình không tốt lắm.
Một ứng cử viên chậm chạp đến cuối, lại chính là Diệp Thư.
Cửa mở ra, Bùi Kỳ đi vào ngay sau cô ta.
Khi thấy tôi, anh ta hoang mang đứng im tại chỗ,
Môi mấp máy như muốn nói gì nhưng ngại hoàn cảnh không thích hợp nên không mở miệng.
“Đây là đại diện nhà tài trợ cho bộ phim tài liệu này, Bùi tiên sinh.”
Tôi không có sức lực cũng như không muốn nhìn thấy Diệp Thư với Bùi Kỳ.
Nhưng không may, cuối cùng vẫn gặp.
Trước mặt những người phỏng vấn, tôi cố gắng nuốt xuống cảm giác ghê tởm và bực bội khi thấy hai người họ.
Dù sao tôi cũng là nhϊếp ảnh gia thành danh từ khi còn trẻ, Úc Hành khá có hứng thú với kế hoạch ứng tuyển của tôi.
Tôi cũng rất hài lòng với bản thân.
Cơ hội này, tôi tin mình sẽ nắm được.
Trong lúc tạm nghỉ, Diệp Thư chặn tôi lại ở một hành lang vắng vẻ.