Liễu thị xuất thân từ gia đình thư hương, nên đối với con cái yêu cầu tương đối khắc khe, thí dụ như Đường Băng Huyên tính tình lười biếng như thế nhưng nhất định phải hoàn thành các bài tập mới có thể thoải mái nằm. Đường Băng Huyên nhớ lại quá khứ liền cảm thấy đau trán, nghĩ lại chuyện cũ mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tháng mười hai âm lịch đã đến gần, lễ đính hôn gần ngay trước mắt, hơn mười năm khổ luyện, cuối cùng ta cũng đã thích nghi được với cuộc sống của một cô gái có xuất thân từ gia đình quyền quý. Nếu ta gả vào một gia đình quyền quý và trở thành đương gia chủ mẫu thì cả một đời lao tâm lao lực, lo liệu sự vụ cho gia tộc, vất vả nhưng không có công lao gì đó chỉ là chuyện đương nhiên.
Trở lại Triều Hà viện, Đường Băng Huyên nằm nghiêng trên giường, một tay ôm trán, một tay vô thức nhét đầy miệng bằng bánh táo đỏ. Nếu nhất định phải gả cho trưởng tử, vậy cũng phải tìm một gia đình hoà thuận, ít rắc rối nhất có thể.
“Tri Hạ, ngươi nhờ Tôn bà bà đi hỏi thăm một chút tin tức nội trạch của Thành Quốc Công phủ và Xương Bình bá phủ đi.”
Tôn bà bà là người đứng đầu của viện, giỏi nhất là việc thiết lập các mối quan hệ, trò chuyện và đánh hơi tin đồn, nếu muốn biết tin tức nội trạch của hai nhà đó thì cử bà đi là tốt nhất.
Đường Băng Huyên ngồi khoanh chân trên ghế, suy nghĩ về lời của mẫu thân lúc chiều. Không thuyết phục được mẫu thân, phụ thân ta mặc dù xưa nay rất yêu thương ta, nhưng cũng chưa bao giờ làm trái ý mẫu thân. Nếu không thì Đường Băng Huyên cũng sẽ không giỏi cầm kỳ thi họa từ khi còn nhỏ.
Trong cả cái phủ Quốc Công này, người có thể lên tiếng về mối hôn sự của Đường Băng Huyên chỉ có thái phu nhân Thiệu thị. Thế nhưng tổ mẫu nhiều năm nay không quản chuyện trong nhà, từ khi mẫu thân tiếp nhận việc quản gia, tổ mẫu cứ vui vẻ làm một lão Phong quân, vạn sự không nhúng tay vào. Muốn thám thính những người kia tính tình như thế nào, còn phải nhờ nam nhân ngoại viện làm việc mới thuận tiện.
Sau bữa cơm chiều, Đường Băng Huyên sai Tri Đông xuống phòng bếp nhỏ làm mấy món bánh ngọt đại ca ưa thích, mang theo Tri Xuân đi tới viện nhỏ của đại ca Đường Văn Tùng. Viện của các ca ca đều là lấy tên riêng để đặt tên, đại thiếu gia Đường Văn Tùng ở tại tùng viện, mấy huynh đệ có viện nhỏ bên cạnh ngoại viện, thuận tiện cùng tập võ đọc sách. Đường Văn Tùng 16 tuổi, văn võ song toàn, thân hình cao lớn gầy gò, mỗi ngày đều luyện võ, thường xuyên tiếp xúc với nắng gió nên so với các công tử thế gia bình thường thì màu da hơi đen.
“Đại ca, đang đọc sách à?”
“Đại muội, sao muội lại tới đây?.”
Đường Văn Tùng đặt « Lăng Quốc Chí » xuống, đứng dậy đón muội muội vào trong sảnh. « Lăng Quốc Chí » là đương kim thánh thượng sai người biên soạn một bản ghi chép lại những cuộc chiến lớn nhỏ hàng chục năm của Lăng Quốc, chỉ lưu truyền trong nội bộ võ tướng.
Người hầu của Đường Văn Tùng bưng chén trà cho Đường Băng Huyên, liền cùng Tri Xuân cùng một chỗ thối lui đến ngoài cửa.
“Đại ca, ta mang theo mấy thứ bánh ngọt người ưa thích, đều là Tri Đông tự mình làm.” Đường Băng Huyên vừa nói vừa lấy điểm tâm từ trong hộp đựng thức ăn bên cạnh ra, bỏ lên trên bàn.
Tổ tiên của Tri Đông từng là ngự trù của tiền triều, trong những năm chiến loạn, thê tử ly tán, tay nghề dần dần thất truyền. Năm đó, một mình tổ phụ của Tri Đông lẻ loi, đói khổ, không thể không bán mình làm nô, bây giờ, tổ tôn ba đời đều làm việc trong phủ quốc công. May mà lưu lại mấy quyển thực đơn, Tri Đông có thiên phú, thỉnh thoảng nghiên cứu một chút, thành quả liền rõ rệt.
Từ khi Triều Hà viện mở phòng bếp nhỏ, đại ca thường xuyên ở ngoại viện học văn tập võ, thường tìm lý do đến ăn chực.
Một ngày nói: “Đại muội vừa mở phòng bếp nhỏ, nhất định phải khai tiệc chúc mừng một phen.”
Lại một ngày nói: “Đại muội, đại ca hôm nay có hảo bạn hữu đến nhà làm khách, bếp trưởng tay nghề không tốt bằng Tri Đông, muội hãy để Tri Đông làm mấy món sở trường, cho đại ca nở mày nở mặt.”
Lại một ngày nữa nói: “Ngày mai là sinh thần 5 tuổi của Văn Trúc và Băng Nghiên, phụ thân và mẫu thân nhất định sẽ bày gia yến để chúc mừng. Chúng ta làm huynh tỷ chỉ tặng quà thì quá là cứng nhắc, không bằng tại phòng bếp nhỏ của muội làm một bàn bàn tiệc gọi là tiệc sinh thần sớm. Gọi các đệ muội khác đến đây, không có trưởng bối ở đây, chúng ta càng tự tại.”
...
Dần dà, Đường Băng Huyên liền chú ý tới đại ca, ẩn dưới thân hình cao lớn này là một tâm hồn ăn uống to bự. Mặc dù Vinh Quốc Công Phủ là võ tướng thế gia, nhưng khi chủ mẫu ba đời từ bà cố là con gái tú tài đến tổ mẫu Thiệu thị là quý nữ vọng tộc, lại đến Liễu thị là tiểu thư thư hương thế gia, thành ra đối với giáo dưỡng con cái yêu cầu cũng ngày càng cao.
Bình thường mọi người cùng nhau ăn cơm, đại ca tuân thủ theo tiêu chuẩn lễ nghi của quý công tử khi dùng cơm, chưa bao giờ biểu hiện ra đối với món đặc biệt thích, mẫu thân còn từng nhắc tới, đại ca bị phụ thân đưa đi quân doanh thao luyện, thân thể càng cường tráng, cái gì đều có thể nuốt xuống được. Bởi vậy, bí mật ăn hàng đại ca chỉ có số ít người biết.
Đường Văn Tùng ăn chững chạc đàng hoàng, nhai kỹ nuốt chậm, nếu như không phải cái đĩa đã nhanh trống rỗng thì người ta còn tưởng rằng hắn chỉ nếm thử đồ ăn rồi thôi.
“Đại ca, mẫu thân chuẩn bị cho ta đi xem mắt”, Đường Băng Huyên khổ não nói với Đường Văn Tùng.
“Muội đã đến tuổi cập kê, đi xem mắt không phải là chuyện bình thường sao. Mẫu thân là đang lo lắng cho chúng ta, nghe mẫu thân là được, mình cần gì quan tâm.”
Đường Băng Huyên nói không nên lời, người đại ca đầu óc chậm chạp này thật sự là không thể liên minh.
“Đại ca, phụ thân đang xin hoàng thượng phong huynh làm thế tử, ngày nào còn chưa thành thế tử, phụ mẫu là sẽ không nhắc đến chuyện hôn sự của huynh. Dù sao yêu cầu hôn phối cho một Quốc Công thế tử cũng cao hơn nhiều so với một Quốc Công công tử mà.” Đường Băng Huyên một mặt u oán lên án đại ca của mình.
“Đại ca đã điều tra qua những người đến cầu thân, có vài người không tệ, muội cũng đừng quá kén chọn.”
“Là ta kén chọn ư? Ta chỉ là không muốn làm chủ mẫu, chủ trì việc bếp núc, bận rộn vất vả cả một đời, ta chỉ muốn an nhàn mà sống thôi.”
Đường Văn Tùng nghĩ đến tính tình thường ngày của đại muội, xác thực sẽ không kiên nhẫn quan tâm nội trạch sự vụ, nếu không phải mẫu thân từ nhỏ một mực nghiêm khắc quản giáo, đại muội đoán chừng cái gì cũng không muốn làm, ngoại trừ việc ăn ra thì chỉ muốn nằm ở trên giường và ngủ.
“Đại muội, ngày mai muội bảo Tri Đông làm món ngỗng chiên cho đại ca đi, đồ ăn bếp trưởng nấu đại ca đều chán rồi.” Đường Văn Tùng trong miệng còn đang ăn bánh ngọt, vẫn không quên đồ ăn ngon ngày mai.
“Đại ca, huynh chỉ biết ăn. Làm sao nhẫn tâm muội muội đau khổ, cơm nước nuốt không trôi, sầu não uất ức?” Đường Băng Huyên phàn nàn.
“Vậy được rồi, muội nói một chút yêu cầu về muội phu tương lai đi, đại ca cũng tham mưu cho muội một chút.”
“Cùng lứa với ta cũng chỉ có con cái mấy nhà quận vương, nhưng mà trắc phi nhà quận vương có phẩm hàm, không dễ quản giáo như thϊếp thất nhà huân quý, nên vẫn là thôi đi.”
“Trưởng tử cũng không phải không được, tốt nhất là con trai độc nhất, huynh đệ tỷ muội nhiều thì càng phức tạp.”
“Nếu như là đích ấu tử, xuất thân cũng không nên quá thấp nếu không nhất định sẽ có lời đàm tiếu không hay; nếu hắn là một tên công tử ngu dốt, không có tài năng gì chỉ biết dựa vào quyền thế ức hϊếp người khác lại càng không tốt, người như vậy không chỉ yêu cầu cao với chính mình mà đối với người bên gối chắc chắn cũng yêu cầu giống vậy, quá mệt mỏi.”
“······”.Đường Văn Tùng không nói nên lời nhìn đại muội nhà mình, đây là tiêu chuẩn kén chồng? Sợ là tuyển phò mã cũng không phức tạp như vậy.
“Đại muội, muội thực tế một chút đi? Theo tiêu chuẩn muội chỉ có nước chết già trong nhà, không gả được.”
Mấu chốt là, Đường Băng Huyên là trưởng tỷ trong nhà, nhất định phải gả đi, không như vậy các muội muội còn lại không có cách nào sống.
“Tốt thôi, hiện thực một chút là được, đại ca giúp muội muội một chuyện nhỏ, hắc hắc.”
“Có chuyện gì muốn nhờ, nói đi, đại ca nhất định dốc hết toàn lực, tuyệt không từ chối.”
“Đại ca, thật tốt, muội muội ta ngày mai sẽ bảo Tri Đông làm ngỗng chiên cho huynh, lại thêm món tôm thập cẩm bóc vỏ, trước giờ cơm tối nhất định đưa đến.”