Mùa xuân tháng hai, nắng nhẹ. Trong Triều Hà viện của Vinh Quốc Công phủ, đại tiểu thư Đường Băng Huyên đang mơ ngủ thì bị nha hoàn hầu hạ mặc quần áo, dùng khăn tay ngâm nước nóng lau mặt, nàng mới tỉnh lại.
“Tri Thu, mẫu thân hôm nay không có ở đây, búi tóc đơn giản thôi.”
“Tiểu thư, cho dù phu nhân không có ở nhà, người cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp mới được, người cứ yên tâm giao cho nô tỳ đi, bảo đảm không chậm trễ người thỉnh an thái phu nhân.”
Triều Hà viện có bốn đại nha hoàn, theo thứ tự là: Tri Xuân, Tri Hạ, Tri Thu, Tri Đông. Tri Xuân, Tri Hạ đều 16 tuổi, Tri Thu, Tri Đông nhỏ hơn, đều 14 tuổi.
Tri Xuân lớn tuổi nhất, luôn cẩn trọng, tính tình vui vẻ, biết cách nói chuyện, biết đối nhân xử thế, bình thường Đường Băng Huyên đi ra ngoài đều mang theo Tri Xuân, biến Tri Xuân thành nha hoàn đứng đầu tại Triều Hà viện.
Tri Hạ tính cách tương đối trầm mặc thanh lãnh, nhưng chỉ cần mở miệng chắc chắn sẽ đi thẳng vào vấn đề, giỏi tính toán, am hiểu sổ sách, trong Triều Hà viện phụ trách trông coi khố phòng của đại tiểu thư cùng lễ nghi ra vào của viện.
Tri Thu tương đối đơn thuần, ưa thích đồ đẹp, am hiểu trang điểm, phụ trách việc ăn mặc của đại tiểu thư trong viện.
Tri Đông am hiểu trù nghệ, từ khi đại tiểu thư bắt đầu hỗ trợ Quốc Công Phu Nhân Liễu Thị quản lý phủ, ngay tại Triều Hà viện mở cái phòng bếp nhỏ, phụ trách việc ăn uống của đại tiểu thư.
Sau khi trang điểm và thay y phục xong, ăn lót dạ mấy khối bánh ngọt, Đường Băng Huyên mang theo nha hoàn Tri Xuân tiến về Tùng Hạc đường, thỉnh an thái phu nhân Thiệu thị.
Thái phu nhân Thiệu thị của Vinh Quốc Công phủ là trưởng nữ của Vinh Phúc đại Trưởng công chúa, Lão Quốc Công thuở thiếu thời tình cờ gặp nhau, vừa gặp đã cảm mến.
Thiệu thị cùng Lão Quốc Công sau khi cưới cầm sắt hòa minh, có bốn người con: trưởng tử - Đường Cảnh Diên; thứ tử - Đường Cảnh Du; ấu tử - Đường Cảnh Thụy; tiểu khuê nữ - Đường Cảnh Lâm.
Tùng Hạc đường gần Triều Hà viện, đi bộ nửa khắc đồng hồ đã đến.
Lúc trước, khi chọn tiểu viện, Đường Băng Huyên đã sớm xem trọng Triều Hà viện vì cách tiểu viện của thái phu nhân gần nhất. Sáng sớm thỉnh an có thể dậy trễ một khắc đồng hồ, không lựa chọn viện lớn, còn được trưởng bối tán dương: “Nhường nhịn tỷ muội, có phong thái của trưởng tỷ”.
Còn chưa tới trước phòng chính, sớm đã có tiểu nha hoàn vén rèm, xin mời đại tiểu thư vào trong.
“Đại tiểu thư, lão phu nhân còn đang trang điểm, người ngồi xuống uống chén trà nóng trước đã”. Diêu ma ma cẩn thận nâng chén trà nóng dâng lên.
“Ma ma thật là hiểu ý, ta cũng đang khát nước.” Đường Băng Huyên cười nhẹ, dịu dàng cùng Diêu ma ma tán gẫu.
Không bao lâu, rèm cửa lại bị vén lên, Nhị tiểu thư Đường Băng Thanh cùng Tam tiểu thư Đường Băng Ngọc cùng nhau vào trong. Ba tỷ muội cùng chào vấn an rồi ngồi xuống chuyện với nhau.
“Đại tỷ tỷ, ta nghe nói tháng sau là sinh thần của tổ mẫu. Tổ mẫu muốn cho tỷ gặp mặt vị hôn phu.” Đường Băng Ngọc nháy mắt ra hiệu thấp giọng để lộ tin tức ngầm.
Đường Băng Huyên đã nghe tin này từ mẫu thân, Liễu thị mấy ngày trước đã tiết lộ với nàng, tới sinh thần tổ mẫu, không chỉ có người ở Kinh Đô mà ngay cả biểu huynh Liễu Gia ở Vân Châu xa xôi cũng sẽ đi cùng mợ đến đây.
Đường Băng Huyên hiện đã 14 tuổi, tháng Chạp năm nay là đến tuổi cập kê, đã đến lúc nói chuyện cưới gả. Bởi vì nổi tiếng “đoan trang hiền thục, kinh đô tài nữ” nên sớm có mấy nhà quyền quý đến bàn chuyện hôn phối.
Đường Băng Huyên rơi vào trầm tư, không có tâm trạng đáp lại lời trêu chọc của Tam muội, lão phu nhân Thiệu thị ăn mặc chỉnh tề từ trong đi ra, ba người liền vội vàng đứng lên thỉnh an tổ mẫu.
“Mẫu thân các con sáng sớm đã đi Pháp Hoa tự dâng hương, xem chừng đến chạng vạng tối mới trở về, để bà cháu ta trông nom cái nhà này.”
“Tổ mẫu, tổ mẫu, chúng con tới rồi.” Người chưa tới trước cửa tiếng đã vọng vào, tiếp sau đó là một loạt tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, cặp song sinh 6 tuổi Đường Băng Nghiên, Đường Văn Trúc chạy vào phòng lớn.
“Ây, hai tiểu tử tới, tổ mẫu cùng các tỷ tỷ đang chờ các con, đừng vội, đừng vội”.
“Tiểu Trúc Tử, ta tới trước, ngươi thua rồi”. Đường Băng Nghiên dùng tay nhỏ vỗ vỗ đệ đệ, miệng nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Tổ mẫu, Tứ tỷ giở trò lừa bịp, con tới cửa viện, Tứ tỷ nói Ngũ đệ phía sau đuổi con, con quay lại phía sau nhìn, Tứ tỷ liền chạy vào”. Đường Văn Trúc không phục liền nói.
Thái phu nhân khẽ nhẹ lên trán Đường Băng Nghiên một cái rồi nói: “Tiểu nha đầu”.
“Ngũ đệ của con dậy sớm, nằn nặc đòi đi theo Tam thẩm và những người khác cùng đi Pháp Hoa tự, tiểu tử này buổi trưa ăn chay, đoán chừng ban đêm trở về sẽ khóc lóc đòi ăn thịt.”
Cười cười nói nói đi vào nhà giữa, mấy bà cháu ăn điểm tâm, thái phu nhân nhìn bên ngoài thời tiết trong xanh, trong hoa viên xuân ý dạt dào, liền cho bọn trẻ đi xin Hướng tiên sinh nghỉ một ngày để đi hoa viên phía bắc Chử Viên du ngoạn.
Tại Chử Viên mấy bà cháu vừa đi vừa nghỉ, một bầu không khí vui mừng và sôi nổi bao trùm nơi đây. Đi nhiều, tiêu hóa cũng nhanh, chưa tới thời gian ăn trưa, thái phu nhân liền sai phòng bếp làm một bàn tiệc để mấy bà cháu tại đình giữa hồ ăn uống náo nhiệt một trận.
Ăn trưa xong, thái phu nhân tuổi tác đã cao, sức lực không đủ, liền trực tiếp về Tùng Hạc đường để nghỉ trưa.
Tỷ đệ mấy người độ tuổi khác biệt, đa số trò chơi không thể chơi cùng nhau. Đường Băng Ngọc đề nghị để cho nha hoàn của mình là Thái Vi đánh trống, mấy người bắt đầu chơi đánh trống truyền hoa.
Khi dùi trống đánh xuống, Đường Băng Huyên chán nản đem hoa cầu chuyền cho Đường Băng Nghiên bên cạnh, Đường Băng Ngọc lặng lẽ nháy mắt cho Thái Vi đánh trống, hoa cầu lần nữa được chuyền đến tay Đường Băng Huyên, tiếng trống bỗng đột ngột dừng lại.
Đường Băng Huyên có chút bối rối, chớp chớp mắt, chẳng biết tại sao cuối cùng bóng lại rơi vào trong tay mình.
“Đại tỷ tỷ, rốt cục cũng đến phiên tỷ, hì hì.” Đường Băng Ngọc tinh ranh nhìn Đường Băng Huyên, như thể cuối cùng cũng bắt được chị.
Nhị tiểu thư Đường Băng Thanh liếc nhìn Tam muội, cảnh cáo nàng không nên quá đắc ý.
“Đại tỷ tỷ, tỷ được công nhận là kinh đô tài nữ, những đề mục bình thường không thể làm khó được tỷ, chúng ta phải thương lượng một chút về hình phạt này.”
Đường Băng Ngọc nói xong, ba tỷ muội liền tụ lại một chỗ nói thì thầm.
“Ta nghe nói, Đại bá mẫu gần đây đang tuyển chồng cho đại tỷ. Chúng ta hỏi xem đại tỷ muốn chọn kiểu tỷ phu thế nào, được không?” Đường Băng Ngọc 9 tuổi tích cực đề nghị.
“Đại tỷ bình thường ở bên ngoài hành xử như tiểu thư nhà danh gia, chủ mẫu các nhà hận không thể lập tức đem trưởng tử đến nhà cầu hôn. Tuy nhiên, với tính tình của đại tỷ, chưa chắc đã tình nguyện làm một đại gia tử lo liệu nội trạch sự vụ.”
Đường Băng Thanh sau đó phân tích nói.
“Tam tỷ, lá gan của tỷ thật lớn, lại dám trêu chọc đại tỷ “râu hùm”, bội phục bội phục.”
Đường Văn Trúc nhìn Tam tỷ tỷ Đường Băng Ngọc bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Đại tỷ ở nhà cả ngày lười nhác, cũng không có bài tập, làm sao đi ra ngoài dự tiệc liền cái gì cũng biết, có phải có bí quyết gì hay không?”
Đường Băng Nghiên 6 tuổi môn nào cũng không đạt yêu cầu, đối với việc đại tỷ không cần học tập cũng biết tất cả mọi thứ thật là khó hiểu.
“Đó là bởi vì lúc đại tỷ học thì muội vẫn còn là đứa bé.”
Đường Băng Thanh cùng Đường Băng Ngọc đồng loạt trợn mắt khinh thường.