Cuồng Y Vô Song

Chương 45: Không được

Hai mắt Hạnh Nhi trợn lên, khắp người thấy hơi choáng váng.

Cảm giác trên tay Lâm Đình vô cùng thoải mái, anh theo bản năng lại đưa tay bóp nặn hai cái.

Hai cái này khiến Hạnh Nhi vừa rồi chưa kịp phản ứng lập. tức thét chói tai. Cô ta duỗi tay ra, trong nháy mắt giấy giụa đứng lên, cô ta cũng đẩy Lâm Đình đến lảo đảo.

Sức lực cô gái nhỏ này thật là lớn!

"Lâm Đình, anh làm gì đấy hả!", Hạnh Nhi quát lớn Lâm Đình.

Anh ngược lại mở ra hai tay, dáng vẻ vô tội.

"Cô suýt chút nữa ngã xuống, tôi đưa tay dìu cô còn sai rồi?"

"Nếu không phải anh, sao tôi sẽ suýt chút nữa ngã sấp xuống!", Hạnh Nhi vẫn không buông tha.

"Tùy cô nghĩ thế nào, còn cần quả mơ nữa hay không? Không muốn thì tôi sẽ cầm về phòng đấy, bao nhiêu người đuổi theo tôi muốn, tôi còn không cho đâu!", trong miệng Lâm Đình nói như vậy, liền muốn lấy đi quả mơ đã hái xuống.

"Không được, là của tôi!"

Quả mơ nhà Lâm Đình ăn ngon nhất toàn thôn, nơi khác cũng không ăn được.

Hạnh Nhi đều đã nếm được hương vị của nó, đồ đến trong tay sao có chuyện nhường ra chứ?

"Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu!", một tay Hạnh Nhi cướp đi quả mơ, lần nữa ép hỏi.

"Tôi cũng nói với cô rồi còn gì, chỉ là chữa bệnh cho bọn họ, tôi không làm cái gì khác", Lâm Đình thản nhiên đáp.

Nếu cô ta hỏi Lưu Diễm, có lẽ Lâm Đình sẽ có chút chột dạ, nhưng nếu hỏi Vương Tiền Tiến và Lữ Mai Phương, Lâm Đình là một trăm một ngàn cái trong sạch.

Thấy Lâm Đình như vậy, Hạnh Nhi từ đầu đến cuối vẫn không tin.

Đột nhiên, dường như Hạnh Nhi nghĩ tới điều gì đó, lại nói: "Muốn cho tôi tin tưởng anh cũng được, trừ phi anh biểu thị cho tôi một lần, anh chữa bệnh cho bố mẹ tôi thế nào. Anh biểu thị một lần cho tôi xem, tôi sẽ tin anh"

Khóe miệng Lâm Đình khẽ run rẩy, có thể nghĩ ra được suy nghĩ này, sợ rằng đầu óc chứa bong bóng đi!

Thấy Lâm Đình không lập tức đáp ứng, Hạnh Nhi tự như nằm được cái đuôi, tiếp tục ép hỏi, nhất định bắt Lâm Đình đồng ý mới được.

Lâm Đình bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: "Cô để tôi biểu thị, kỳ thực tôi không thể biểu thị được. Dù sao không có vật thật, muốn biểu thị cũng chẳng được".

Ngay lúc Hạnh Nhi đang chuẩn bị nói tiếp, Lâm Đình liền chen vào: "Nhưng tôi có thể để cô tự trải nghiệm một chút!"

"Cái này còn có thể trải nghiệm?", Hạnh Nhi hơi kinh ngạc.

Lâm Đình nhẹ gật đầu: "Đương nhiên! Chẳng qua, tôi sợ cô không đồng ý!"

Lâm Đình cố ý nói với giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Hạnh Nhi vốn là cô nàng có tính tình không tốt lắm, bây giờ nghe Lâm Đình nói như vậy, nào có thể chịu được?

"Được, trải nghiệm thì trải nghiệm, nhưng anh nhất định phải làm tất cả theo những gì diễn ra hôm đó, không được phép không giống!"

Lâm Đình lần nữa nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Đương nhiên giống rồi. Đừng có trách tôi không nhắc nhở cô, mặc dù nó sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì với cơ thể cô, nhưng sau này cô không thể tìm tôi tính sổ! Chuyện này chỉ có cô với tôi biết, được không? Chỉ cần cô bằng lòng, hiện tại chúng ta liền bắt đầu!"

"Được!", Hạnh Nhi đồng ý vô cùng dứt khoát.

Từ tối hôm qua cho tới giờ, biểu hiện của Lữ Mai Phương thực sự có hơi kỳ lạ, không phải người trong nhà sẽ không cảm nhận được loại biến hóa này.