Cuồng Y Vô Song

Chương 30: Người tới chính là Hạnh Nhỉ

Mặc dù giọng nói của Lâm Đình không lớn, nhưng lại truyền cũng rất xa, trên đường có người nghe được nhìn thấy cũng không cảm thấy có cái gì.

Lúc này Lưu Diễm liền đi theo Lâm Đình vào nhà, nhưng lúc Lưu Diễm vừa mới vào trong, Lâm Đình đã trực tiếp bế Lưu Diễm, hai tay luồn vào trong quần áo của cô ta, lập tức khiến Lưu Diễm không ngừng thở gấp.

Chỉ là hai người cũng không thể chậm trê quá lâu trong nhà, đương nhiên Lâm Đình cũng không thể trêu chọc cô ta quá mức.

“Bại hoại, cậu muốn làm xong mới đỉ sao?”, ánh mắt Lưu Diễm vô cùng quyến rũ, vừa nói vừa thở dốc.

Lâm Đình rút tay ra, tạm thời trêu chọc một chút cho đỡ nghiền là được rồi, nếu làm thật, chút ít thời gian đó sao mà đủ.

Cũng không thể đỉ vào làm vài cái đã kết thúc chứ, vậy thì quá mất hứng.

“Không định làm mà cậu còn làm thế với tôi”.

Lưu Diêm tỏ ra vô cùng bất mãn, đưa tay nắm dưới thân Lâm Đình một cái.

Loại cảm giác có thể sờ không thể ăn này khiến hai người đều cực kỳ khó chịu.

Cảm nhận được sự hùng tráng của Lâm Đình, Lưu Diễm không khỏi phát ra một tiếng

cười.

Lâm Đình giận dữ, trực tiếp vỗ một cái vào mông Lưu Diễm, lúc này mới nói: “Được rồi, chị cầm đồ rời đi trước đi”.

“Đợi thêm một lát nữa, một ngày không gặp cậu, tôi nhớ cậu vô cùng… Chậm thêm hai phút nữa cũng không có chuyện gì…”

Lưu Diễm vừa nói vừa trực tiếp luồn tay vào trong quần Lâm Đình.

Đương nhiên Lâm Đình cũng cực kỳ hưởng thụ Lưu Diễm làm như vậy, anh đang chuẩn bị duỗi hai tay tội ác của mình ra hoạt động trên dưới lần nữa, đúng lúc này, một tiếng gào đột nhiên vang lên.

Lâm Đình và Lưu Diễm đồng thời giật mình, sao cô ta lại tới đây?

Người tới chính là Hạnh Nhỉ, em chồng của Lưu Diễm.

Lưu Diêm liền vội vàng rụt tay lại, Lâm Đình cũng lập tức thu hồi hai tay của mình, bắt đầu giả bộ như đang tìm đồ trong nhà.

“Lâm Đình, chị dâu, hai người đang làm gì đó?”

Hạnh Nhi há miệng hô hào, trực tiếp đi đến.

“Ngậm miệng, em kêu lung tung cái gì đấy? Cái gì gọi là đang làm gì!”, Lưu Diễm đột nhiên cất cao giọng lên mấy phần, làm bộ răn dạy Hạnh Nhi.

Lưu Diễm vẫn luôn không được nhà trưởng thôn chào đón, đương nhiên quan hệ với người trong nhà cũng không quá tốt, cho nên không cần khách khí với Hạnh Nhỉ làm gì.

Hạnh Nhi vừa bước chân vào, chỉ thấy Lưu Diễm đã đeo một cái giỏ thuốc lên, bên trong đều là thuốc mà Lâm Đình hái.

Lâm Đình cũng cầm ngân châm trong tay.

“Hạnh Nhi, sao cô lại tới đây?”, Lâm Đình lại lạnh nhạt hỏi, khiến người ta không thể phát hiện ra vẻ dị thường của hai người vừa rồi.

Hạnh Nhi thấy thế thì có cảm giác như bị bắt lỗi.

“Không có… Không có gì… Bố bảo chúng ta đến gọi Lâm Đình sang, sao chị lại qua đây trước, em gọi chị chị cũng không dừng lại, em liền tự mình đến đây”.

“Bố bảo em đi với chị sao? Sao chị lại không nghe thấy gì!”, Lưu Diễm lạỉ không hề nể mặt Hạnh Nhỉ, trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô ta.

Hạnh Nhi bị vạch trần cũng không thấy xấu hổ, chỉ thúc giục hai người đỉ nhanh lên, nói là bố cô ta đang rất sốt ruột.

Lâm Đình và Lưu Diễm cũng không chần chờ, vội vàng cầm đồ đỉ qua.

Không lâu sau, ba người đã cùng nhau đi đến nhà thôn trưởng.

Hai ngày này Lâm Đình cũng đã gặp thôn trưởng rất nhiều Lân, đều không phát hiện ra thôn trưởng có vấn đề gì, nhưng sau khỉ đi vào nhà trưởng thôn, Lâm Đình thế mới biết hóa ra người muốn khám bệnh không phải thôn trưởng mà là vợ ông ta.

Vợ thôn trưởng và thôn trưởng là tái giá, bình thường mặc dù hai người hay cãi nhau, nhưng cuộc sống cũng coi như yên ổn, đứa con duy nhất của hai người chính là Vương Hạnh Nhi.

Thôn trưởng thấy Lâm Đình đến liền tươi cười rạng rỡ.

Đầu tiên là hỏi thăm qua loa một lát, lại nhìn thấy đúng là cái chân thọt của Lâm Đình đã tốt hơn trước nhiều, lúc này mới yên lòng.

“Lâm Đình à, bệnh của thím cậu nhờ hết vào cậu day!1′, thôn trưởng thân thiết nói.

Lâm Đình khẽ gật đầu, đi theo thôn trưởng vào trong nhà.

Thôn trưởng bảo Lưu Diễm đỉ nấu cơm, đợi lát nữa Lâm Đình khám bệnh xong sẽ ở lại ăn cơm.

Mới vừa vào phòng, Lâm Đình nhìn thấy Lữ Mai Phương đang nằm trên giường thì nhíu chặt mày lại.

Bà ta… có chút qì đó khác thường.