Khi đi lên lầu, ánh mắt Lâm Đình vẫn dán chặt vào trên người Bạch Tuyết Nhi.
Trương Tuệ đương nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của Lâm Đình, ngay cả chị ta cũng không khỏi nhìn nữ thần Bạch Tuyết Nhi thêm lần thứ hai, chứ đừng nói một chàng trai trẻ huyết khí dồi dào như Lâm Đình.
"Xin chào, tôi tên Bạch Tuyết Nhi", cô ta mở miệng giới thiệu trước.
Lâm Đình và Trương Tuệ cũng giới thiệu ngắn gọn về bản thân, mặc dù Bạch Tuyết Nhi không giới thiệu thân phận cụ thể của mình ở Hoành Nhân Đường, nhưng có thể thấy rõ ràng địa vị của cô ta cao hơn cửa hàng trưởng Hồ Trạch, cũng có nhiều quyền quyết định hơn.
"Các người muốn bán nhân sâm núi, đúng không?", Bạch Tuyết Nhi duỗi tay mời hai người ngồi xuống.
Lâm Đình cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.
Lâm Đình vừa ngồi xuống, một hương thơm ngào ngạt đã xộc thẳng vào mặt, khiến tâm trí anh say mê.
Khoảng cách giữa hai người tương đối gần, Bạch Tuyết Nhi vốn chỉ mặc một chiếc váy ngắn đến đầu gối, lúc này khi ngồi xuống, chiếc váy ngắn chỉ vừa vặn che được đùi của cô ta, cho dù không lộ ra bộ phận bí mật nào cũng hoàn toàn thu hút ánh nhìn của Lâm Đình.
“Ừ”.
Lâm Đình đơn giản đáp một tiếng, Trương Tuệ cũng cẩn thận lấy nhân sâm núi ra.
Bạch Tuyết Nhi hướng về phía bên ngoài cửa gọi một tiếng, một cô gái trẻ trạc tuổi Bạch Tuyết Nhi bước vào. Cô gái trẻ này có dung mạo xinh đẹp không kém, thậm chí còn có phần hơn Trương Tuệ.
"Kỷ Lan, em đến xem cây nhân sâm này một chút đi".
Kỷ Lan chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Đình và Trương Tuệ, cẩn thận mở toàn bộ củ nhân sâm ra, sau đó, Kỷ Lan cẩn thận kiểm tra cây nhân sâm núi kia.
Lâm Đình liếc nhìn Kỷ Lan, chỉ thấy lúc này Kỷ Lan hơi cúi đầu, hơn nữa cô ta vẫn luôn hướng về phía Lâm Đình.
Cái này không nhìn không được, một bầu ngực trắng nõn tròn trịa hướng thẳng về phía Lâm Đình, tựa như đang vẫy tay mỉm cười với anh, dụ anh mau đến chơi đùa với chúng.
Lâm Đình liếc nhìn bộ ngực của Kỷ Lan một lúc, sau đó lại nhìn người đẹp Bạch Tuyết Nhi.
Một hương thơm say đắm lòng người bay đến chóp mũi, trong lúc nhất thời, Lâm Đình cảm thấy bản thân không thể khống chế được sự phản kháng của người anh em.
"Cô chủ, đây thật sự là nhân sâm rừng! Nó đã hơn ba mươi năm, hơn nữa còn là một vật phẩm nguyên vẹn!"
Kỷ Lan nói vậy, sau khi nói xong cũng đứng thẳng người lên.
Không nhìn thấy bộ ngực sữa tròn trịa kia nữa, nhưng bắp đùi thẳng tắp trắng như tuyết của Bạch Tuyết Nhi vẫn đung đưa trước đôi mắt của Lâm Đình.
Nghe được lời nói của Kỷ Lan, Bạch Tuyết Nhi nở nụ cười hiếm thấy.
"Một trăm ngàn, anh có bán không?"
Bạch Tuyết Nhi cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp ra giá.
Lúc nghe được giá cả này, Trương Tuệ nhất thời không nhịn được kêu lên một tiếng.
Lâm Đình vốn đã rất khó chịu, bây giờ Trương Tuệ còn kêu như vậy càng khiến Lâm Đình không thể áp chế được người anh em của mình kích động hơn.
Cũng may lúc này Lâm Đình đang ngồi, biểu hiện cũng không quá rõ ràng: “Được, bán!”, Trương Tuệ liên tục đáp: "Nhưng tôi muốn tất cả đều là tiền mặt", giá cả mà Bạch Tuyết Nhi đưa ra quả thực tương đối hợp lý, thậm chí còn nhiều hơn giá dự kiến của Lâm Đình hai mươi ngàn tệ. Bạch Tuyết Nhi đáp một tiếng, sau đó bảo Kỷ Lan lui xuống lấy tiền.
Ngay khi Kỷ Lan vừa rời đi, ánh mắt của Lâm Đình lại quay về trên người Bạch Tuyết Nhi. Ngay vào lúc này, trên mặt Bạch Tuyết Nhi lộ ra vẻ mệt mỏi, thân thể không tự chủ được khẽ run lên, trong miệng vô thức phát ra một tiếng rêи ɾỉ tương tự.
Nghe vậy, cả người Lâm Đình cũng tê rần, đặc biệt là người anh em vừa rồi đã cao vυ't dị thường lại hơi run nhẹ trước giọng nói của Bạch Tuyết Nhi.
Trương Tuệ nhìn chằm chằm cô ta, cũng có chút sững sờ ngay tại chỗ.
Khi nhận ra bản thân vừa phát ra âm thanh xấu hổ gì, khuôn mặt như ngọc của Bạch Tuyết Nhi đột nhiên ửng đỏ.
"Tôi…", Bạch Tuyết Nhi hơi há miệng nhỏ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Giọng nói vừa rồi của Bạch Tuyết Nhi đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Đình, bây giờ khi nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô ta hơi hé mở, hơn nữa còn đang đối mặt với mình, Lâm Đình đột nhiên mất bình tĩnh, suýt chút nữa đứng bật dậy làm chuyện không đứng đắn với đôi môi mê người kia.
Lâm Đình vất vả lắm mới đè nén sự dâng trào trong lòng, nhưng vẫn còn dán chặt mắt vào trên người Bạch Tuyết Nhi.
Rất nhanh, Lâm Đình cũng nhìn ra được một ít manh mối.
"Cô có bệnh sao?", Lâm Đình theo bản năng dò hỏi.
Vừa mới lên tiếng, Lâm Đình cũng nhận ra lời nói của mình có chút không thích hợp.
"Lâm Đình, cậu nói gì thế?"
Trương Tuệ vẫn chưa lấy được tiền, rất sợ sẽ làm cho Bạch Tuyết Nhi không vui, số tiền mình định lấy sẽ không cánh mà bay.
Ngoài dự đoán của Trương Tuệ, khi nghe được lời nói của Lâm Đình, Bạch Tuyết Nhi cũng không hề mất hứng mà chỉ khẽ gật đầu.
Lâm Đình không biết Bạch Tuyết Nhi rốt cuộc mắc phải loại bệnh gì, dù sao hiện tại anh cũng không biết quá nhiều về Vô Tướng Quyết.
"Cô Bạch, tôi có thể bắt mạch cho cô được không?", Lâm Đình lại hỏi.
Tính cách của Bạch Tuyết Nhi lạnh lùng, vào ngày thường cũng hiếm khi tiếp xúc với đàn ông, nhưng ngay khi Lâm Đình vươn tay ra, cô ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn thực sự vươn tay ra.
Làn da của Bạch Tuyết Nhi nhẵn nhụi mềm mại, khi anh đặt hai ngón tay lên cổ tay cô ta giống như đυ.ng vào miếng đậu hủ mềm.
Lâm Đình vất vả lắm mới khống chế được tà niệm trong lòng, chuyên tâm cảm nhận mạch đập của Bạch Tuyết Nhi.
Lâm Đình cau mày, nhưng cuối cùng lại không nói lời nào.
Mặc dù anh có Vô Tướng Quyết, nhưng lúc này trong đầu của Lâm Đình cũng chỉ xuất hiện một cái tên.
Thân thể âm hỏa.
"Thế nào rồi?", Bạch Tuyết Nhi còn chưa kịp nói chuyện thì Trương Tuệ đã mở miệng dò hỏi. Tuy rằng Bạch Tuyết Nhi không nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào trên người Lâm Đình, như đang chờ đợi câu trả lời của anh. Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tuyết Nhi, Lâm Đình cũng có chút khó mà mở miệng.
"Cô chủ, đã mang tiền đến rồi!"
Kỷ Lan vừa nói vừa đi lên lầu, nhưng ngay khi cô ta nhìn thấy bàn tay Lâm Đình đặt trên cổ tay của Bạch Tuyết Nhi thì cũng thốt lên một tiếng kinh hô.
Bạch Tuyết Nhi nhanh chóng thu hồi cổ tay lại, nhưng vẫn nhìn lén Lâm Đình mấy lần.
"Tôi tạm thời vẫn chưa thể trị khỏi bệnh của cô Bạch", Lâm Đình nói. Nghe thấy anh nói như vậy, vẻ mặt của Bạch Tuyết Nhi cũng không quá mức thất vọng.
Những lời nói như vậy, cô ta đã nghe quá nhiều lần rồi!
"Không sao đâu, đây chỉ là bệnh cũ của tôi thôi", tuy rằng Bạch Tuyết Nhi nói như vậy, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của cô ta vẫn ửng hồng, dù sao cô ta cũng chưa từng để đàn ông bên ngoài xem bệnh cho mình.
Thật sự rất xấu hổ.
Sau khi Kỷ Lan đưa một trăm ngàn tiền mặt cho Trương Tuệ, đôi tay nhỏ bé của chị ta run lên vì kích động.
Sau khi giao dịch hoàn thành, Bạch Tuyết Nhi đương nhiên tiễn khách.
Nhưng ngay khi Lâm Đình vừa đứng dậy, anh dường như đã quên mất người anh em của mình còn đang kháng nghị vì sao anh lại không công thành rút trại với một cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ như vậy.
Lâm Đình vừa đứng lên, ánh mắt của ba cô gái đều bị hấp dẫn.
Kỷ Lan là người đầu tiên phát ra tiếng hét chói tai, sau đó, Lâm Đình cũng nhận ra dáng vẻ xấu hổ của mình, nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu.
Trương Tuệ cũng không nói nhiều, vội vàng đuổi theo.
Trên lầu hai chỉ còn lại Bạch Tuyết Nhi và Kỷ Lan đang trố mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng.
Vừa mới ra khỏi cửa, Lâm Đình căn bản cũng không để ý đến Hồ Trạch đang gây khó dễ cho mình, chỉ lôi Trương Tuệ ở phía sau chạy về phía khách sạn gần nhất.
"Lâm Đình, cậu đang làm gì vậy?"
"Ừ, giúp tôi hạ hỏa!"
Hai người vừa mới đến khách sạn, lúc này Lâm Đình đã có tiền trong tay nên trực tiếp chọn một căn phòng tình thú.