Cuồng Y Vô Song

Chương 2: Không cẩn thận

Ngay lúc Lâm Đình cố nén tiến lên, một màn khiến anh không thể ngờ được đột nhiên xuất hiện.

Chỉ thấy Trương Tuệ tắm rửa qua loa một lát rồi đứng lên, tiếp theo bắt đầu đưa tay di chuyển khắp người mình.

Tay trái của chị ta nằm lấy con thỏ trắng cực lớn mà mình căn bản không thể nắm được, cái tay khác thì luồn xuống phía dưới, mặc dù cách khá xa Lâm Đình không nhìn thấy rõ được, nhưng với động tác như vậy, đương nhiên Lâm Đình biết chị ta là đang làm gì!

Lâm Đình chỉ cảm thấy có một đám lửa trong nháy mắt đã thiêu đốt toàn thân của mình, cho dù xung quanh anh là nước. suối lạnh buốt cũng không có cách nào dập tắt khô nóng trên người anh.

Theo những tiếng kêu dịu dàng không ngừng phát ra từ trong miệng Trương Tuệ, cho dù chị ta đã vô cùng kìm nén giọng mình, nhưng trong khung cảnh yên tĩnh như thế này lại giống như đang vang ở bên tai Lâm Đình, khiến trong lòng anh như có hàng chục ngàn con kiến đang bò qua bò lại.

Khi động tác của Trương Tuệ càng lúc càng nhanh, Lâm Đình cũng không nhịn được nữa, bắt đầu vươn bàn tay tội ác của mình ra phối hợp với chị ta.

Lúc cảm xúc của Trương Tuệ càng thêm tăng vọt, âm thanh cũng dần dần lên cao, đột nhiên chị ta rít lên một tiếng, trực tiếp làm gián đoạn hành động của hai người.

Không biết là có thứ gì đó trong nước đột nhiên chạm đến Trương Tuệ, khiến chị ta sợ đến mức hét lên một tiếng, trực tiếp chạy lên trên bờ.

Mặc dù trong suối có rắn, nhưng dù sao cũng cực kỳ ít, bình thường nửa tháng cũng không gặp được một con.

Vừa thấy được dáng vẻ này của Trương Tuệ, Lâm Đình theo bản năng cho rằng Trương Tuệ bị rắn cắn.

Vừa mới ở biên giới hưng phấn, đột nhiên nhìn thấy bên phía Trương Tuệ xảy ra chuyện, Lâm Đình cũng không đoái hoài tới cái gì khác, trực tiếp vọt ra từ trong nước.

"Chị Tuệ, đừng sợi"

Lâm Đình vọt về phía Trương Tuệ, mà lúc này Trương Tuệ nghe được tiếng của anh thì càng sợ đến vãi cả linh hồn, không ngừng kêu a a a loạn xạ rồi chạy lên bờ.

Mặc dù Lâm Đình đi đứng không lưu loát, nhưng vẫn nhanh hơn Trương Tuệ đang hoảng sợ không ít.

Huống chị, lúc này dưới tình thế cấp bách Trương Tuệ muốn bò lên bờ, bên bờ lại trơn ướt, chị ta làm thế nào cũng không thể leo lên được.

"Chị Tuệ, là tôi! Đừng sợ, rắn ở đâu?", lúc nói chuyện Lâm Đình cũng đã đi tới trước mặt Trương Tuệ.

Trương Tuệ nhìn thấy là Lâm Đình, lúc này trong lòng mới thấy yên tâm một chút, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng đưa hai tay ra, một tay che phía trên, một tay che phía dưới.

"Không... Không biết, có lẽ là chạy mất rồi!", Trương Tuệ nói như vậy, ánh mắt lại nhìn chăm chằm vào người Lâm Đình.

"Chạy mất? Chị Tuệ, chị không có việc gì là tốt rồi!" Lâm Đình nói như vậy, lại không hề ý thức được lúc này người anh em của mình đang đối diện với Trương Tuệ, dáng vẻ

chuẩn bị khai chiến.

"Lâm Đình, nói cho chị biết cậu ở đây từ bao giờ thế?", Trương Tuệ tiếp tục lên tiếng dò hỏi.

Nghe Trương Tuệ hỏi như vậy, Lâm Đình lập tức có chút xấu hổ.

"Ha ha, nói như vậy, vừa ri u cũng thấy được chuyện chị làm đúng không?", Trương Tuệ vừa nói, lại vừa buông lỏng hai cái tay đang che người mình ra.

“Chị Tuệ".

Trong lòng Lâm Đình vô cùng kích động, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy, đột nhiên không biết nói cái gì cho thỏa đáng. Nhưng hai mắt anh lại vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Trương Tuệ.

"Lâm Đình, cậu còn chưa trả lời chị đâu!"

Trương Tuệ làm ra dáng vẻ quyến rũ, tiếp theo đến gần Lâm Đình mấy bước.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại không tới một mét, thậm chí Lâm Đình còn có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của Trương Tuệ.

Khoảng cách gần như vậy, Lâm Đình chỉ cảm thấy trái tim đập cực nhanh.

"Chị Tuệ, vừa rồi... là tôi tới đây trước". "Ồ, vậy vừa rồi cậu đã thấy được tất cả đúng không?” Trương Tuệ lại hỏi.

Không đợi Lâm Đình nói tiếp, anh đột nhiên cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm lên trên người mình.

Lâm Đình không tự chủ được kêu lên một tiếng, âm thanh này còn khiến người ta khó xử hơn tiếng Trương Tuệ phát ra vừa rồi.

"Không ngờ được, nhìn cậu gầy teo, vậy mà lại có vốn liếng như thế!", Trương Tuệ nói, lại không buông tay ra. Lâm Đình chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, không tự chủ được mà tới gần Trương Tuệ hơn một chút, thân thể hai người gần như kề sát vào nhau.

"Tên nhóc thối!", Trương Tuệ cười nói, cũng đấm một cái lên ngực Lâm Đình.

"Chuyện tối nay đừng nói cho bất cứ người nào, được không?", Trương Tuệ lại nói. Cơ thể Lâm Đình càng thêm khó chịu, lại thêm vừa rồi Trương Tuệ quyến rũ anh như thế, cả người anh suýt nữa nổ tung tại chỗ.

Hai người cách nhau gần như vậy, trong đầu Lâm Đình điên cuồng xuất hiện một suy nghĩ.

Không đợi Trương Tuệ nói tiếp, Lâm Đình đã vọt thẳng tới, ôm Trương Tuệ vào trong lòng.

"A, Lâm Đình, cậu..."

Trương Tuệ là quả phụ có tiếng xinh đẹp ở trong thôn, không biết có bao nhiêu thanh niên trai tráng muốn lấy chị ta, bây giờ Lâm Đình đúng lúc đυ.ng phải chuyện như vậy, sao có thể tuỳ tiện buông tha chị ta được.

Qua gần nửa giờ, hai người vừa rồi còn vô cùng khắc chế, đến lúc quan trọng nhất, Lâm Đình đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân tê rần, cứ như có thứ gì đó trực tiếp chui vào đến trong chân mình vậy. Nhưng đau đớn chỉ xảy ra trong cái chớp. mắt, vào lúc then chốt này sao Lâm Đình có thể quan tâm được nhiều như vậy?

Sau khi kết thúc, khuôn mặt Trương Tuệ ửng hồng. Thân thể của chị ta mềm nhữn, cứ ôm Lâm Đình như vậy.

“Cậu cũng thật lợi hại, tôi chưa từng gặp được người đàn ông nào lợi hại hơn cậu!"

Thấy hai mắt Lâm Đình sáng lên, không tự chủ được mà nuốt nước bọt, chị ta sợ đến mức vội vàng dừng động tác lại.

"Thật đúng là tuổi trẻ!", Trương Tuệ không khỏi không cảm khái một câu.

Lần đầu tiên Lâm Đình được nếm thử mùi của phụ nữ, trong lòng cũng rất vui vẻ.

"Tôi không được, mệt mỏi quá, Lâm Đình, lần sau lúc nào cậu muốn cứ tùy tiện đến tìm chị! Chị đều cho cậu hết!", nói hết lời, Trương Tuệ liền hôn chụt một cái lên mặt Lâm Đình.

Mặc dù hai cái đùi của Lâm Đình vẫn đang chống đỡ thân thể, cái chân què của anh vẫn luôn ráng chống đỡ đến mức

đau dữ dội.

Dù vậy, anh vẫn ôm cả người Trương Tuệ từ trong suối lên trên bờ.

Ngay lúc hai người vừa mới lên bờ, Lâm Đình đột nhiên nhìn về phía cách đó không xa.

"A!"

Một bóng người đột nhiên bỏ chạy.

Bởi vì khoảng cách khá xa, Lâm Đình căn bản không nhìn thấy bộ dáng của đối phương, chỉ mơ hồ thấy được mái tóc dài tung bay.

"Có thấy được là ai không?" Trương Tuệ cũng có chút bối rối.

"Không thấy được, có thể là mèo hoang chó hoang đi”, Lâm Đình an ủi Trương Tuệ.

Ban đầu danh tiếng của Trương Tuệ ở trong thôn đã không được tốt lắm, nếu lại để cho người ta biết hai người bọn họ làm chuyện đó ở trong suối, sợ là danh tiếng sẽ càng xấu hơn.

Sau khi về đến nhà, hai người Hầu Hoài và Doanh Doanh đã sớm kết thúc.

Vừa rồi Lâm Đình đã quá mệt mỏi ở trong suối rồi, không lâu sau cũng hài lòng ngủ thật say.

Vừa ngủ chưa được bao lâu, Lâm Đình không biết là lòng bàn chân của anh lại tản ra một luồng ánh sáng hồng nhàn nhạt.

Trong lúc ngủ, trong đầu Lâm Đình mơ hồ hiện ra một giọng nói sâu xa thâm thúy.

Cả đêm, giọng nói đó đều vang lên trong đầu Lâm Đình.

Ngày kế tiếp, sắc trời vừa mới sáng lên.

Giọng nói trong đầu Lâm Đình còn chưa kết thúc, những tiếng kêu cao vυ't của nam nữ lại vang lên lần nữa. Lâm Đình bị tiếng kêu của Hầu Hoài và Doanh Doanh đánh thức.

Nghe động tĩnh của hai người, hỏa khí của Lâm Đình cũng không tự chủ được mà bị khơi lên.

Lúc Lâm Đình vừa ngồi dậy, giữa trán đã tê rần, anh vừa mới đưa tay xoa giữa trán mình, đột nhiên giống như bị giật điện, vô số tin tức không ngừng tràn vào trong đầu.

Cùng lúc đó, những lời nói trong đầu vào lúc ngủ đêm qua cũng vang lên trong đầu của Lâm Đình lần nữa, nhưng lúc này rốt cuộc Lâm Đình đã ý thức được mình đã lấy được một thứ gì đó rất ghê gớm.

Đó là thứ vẫn luôn được truyền miệng bởi những cụ già trong thôn Đào Hoa.

"Vô Tương Quyết!"

Tương truyền Vô Tướng Quyết không chỉ là một bản khẩu quyết xem tướng biết người, còn là một sách thuốc vô thượng cứu người chữa bệnh, Vô Tương Quyết đã sớm thất truyền mấy trăm năm, điều khiến Lâm Đình không thể ngờ được là nó sẽ truyền đến trên người mình!

Ngay lúc Lâm Đình đang cảm thấy hưng phấn, hai người Hầu Hoài và Doanh Doanh cũng đã tới thời điểm mấu chốt nhất!

Trong lòng Lâm Đình khẽ động, nghe được tiếng của Doanh Doanh, lại lập tức cảm thấy có chút kỳ quặc.