Không còn bị quầy tiếp tân cản trở, lần này Bạch Tẫn Thuật nhìn rõ hơn, nếu nói ánh mắt của bác sĩ Phương trước khi thời gian dừng lại chỉ là đánh giá và nghi ngờ, thì sau khi thời gian dừng lại, ánh mắt của anh ta có thể gọi là thích thú và quyết tâm.
Giống như sau khi thời gian dừng lại, bản chất thật sự đã được giải phóng vậy.
Trần Phi cúi đầu không nhận ra sự bất thường xung quanh, chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào lưng mình ngày càng đáng sợ.
Nếu không nói... Nếu không nói gì đó gã có thể sẽ chết mất!
“Tôi... tôi...”
Có ai cứu gã không...
Ngay khi gã đang càng lúc càng tuyệt vọng, gã nghe thấy một giọng nói nam nhiệt tình đột nhiên vang lên từ đám đông: “Nói chung, khoa ngoại thông thường là viết tắt của chấn thương bên ngoài thông thường, khoa ngoại thông thường của bệnh viện thường điều trị cho các bệnh nhân có phạm vi như tổn thương cơ thể, bỏng, khối u, nhiễm trùng.”
“Đúng đúng đúng khoa ngoại là khi cơ thể bị tổn thương!” Trần Phi không kịp nhìn xem ai nói, cũng không kịp suy nghĩ tại sao câu nói đó lại rõ ràng như vậy, tại sao xung quanh lại yên tĩnh thế, tại sao người nói lại muốn giúp gã trong tình huống này.
Dưới áp lực của ánh mắt bác sĩ, gã không dám động đậy, cũng không dám kéo Bạch Tẫn Thuật nữa, chỉ muốn nhanh chóng loại bỏ mình ra khỏi phạm vi bệnh nhân được điều trị ở khoa ngoại: “Cơ thể tôi không bị tổn thương! Nên tôi đăng ký nhầm rồi! Tôi thực sự đăng ký nhầm!”
Bác sĩ Phương quay đầu về phía phát ra âm thanh.
Anh ta thấy bệnh nhân tóc dài kỳ lạ kia đang giơ điện thoại, nghiêm túc đọc từng chữ một nội dung trên đó, phát hiện anh ta đang nhìn cậu, còn ngẩng đầu lên cười ngượng ngùng: “Tôi tra trên Baidu.”
Bác sĩ Phương: ?
Bạch Tẫn Thuật: “Hóa ra trong không gian dừng thời gian cũng có sóng điện thoại nhỉ.”
Lúc cậu vừa mới lấy điện thoại ra còn tưởng sẽ không tìm thấy mạng.
Thật là chu đáo quá.
Bác sĩ Phương: ???
Khoan đã, cậu ta không sợ sao?
Và ngay khi Bạch Tẫn Thuật thoát khỏi trình duyệt và đóng điện thoại lại, Trần Phi vẫn đang cố hết sức ưỡn thẳng lưng về phía bác sĩ, cố gắng chứng minh 360 độ những gì gã nói: “Bác sĩ thấy đấy tôi cũng không bị bỏng, tôi cũng không bị nhiễm trùng, bác sĩ ơi tôi có thể không cần đến khoa ngoại không?”
Gã sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy.
Bác sĩ nhìn bệnh nhân tóc dài đang bắt đầu chơi điện thoại, sửng sốt một lúc, rồi giơ tay, thân thiện đặt lên vai Trần Phi.
Phản ứng như vậy mới đúng chứ, bệnh nhân tóc dài vừa rồi làm anh ta không hiểu nổi.
Trần Phi cảm nhận được tay bác sĩ Phương đặt lên vai mình, gã phấn khích, ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt bác sĩ Phương.
Gã sững sờ.
Tại sao... tại sao bác sĩ Phương trông có vẻ vui vẻ thế?
Mắt bác sĩ tràn đầy vui mừng, trong đáy mắt có màu máu đang chảy xuôi. Anh ta giơ một tay ra, thử áng chừng rồi bắt đầu khoa tay múa chân trên bụng Trần Phi, như thể đang suy nghĩ nên xuống tay thế nào vậy.
Ngay sau đó, theo hướng ngón tay anh ta vừa vẽ qua, bụng Trần Phi đột nhiên không có dấu hiệu gì nứt toác ra.
Nét vui mừng trên mặt Trần Phi đông cứng lại.
Trong tầm nhìn của mọi người, một dòng máu tươi bất ngờ phun ra từ người Trần Phi, gã muốn cúi người cuộn tròn lại theo bản năng, nhưng bị bàn tay bác sĩ đặt trên vai giữ chặt tại chỗ, chỉ có thể vừa thở dốc vừa kêu gào thảm thiết không thành tiếng, máu bắn ra lan tỏa nhanh chóng, trong chớp mắt đã chảy đầy đất.
Và theo sự vùng vẫy của gã, mọi người đều thấy vết thương trên bụng Trần Phi như có sinh mệnh không ngừng lan rộng, lan về phía sau, dường như muốn chặt đôi toàn bộ cơ thể gã theo chiều ngang.
“Ừm... Vừa rồi quên nói,” bác sĩ hài lòng rút tay về đứng thẳng người, kéo dài giọng hồi tưởng, “Giường ở khoa nội trú đều đầy rồi, không có giường trống để cho anh đổi đâu.”
“Nhưng bây giờ,” anh ta cong môi, lộ ra một nụ cười hài lòng, “anh chắc chắn phải đến khoa ngoại rồi.”
Trần Phi cuối cùng cũng ôm bụng ngã nghiêng trong vũng máu, trong tầm nhìn lẫn lộn máu tươi, những người đồng đội đầy sợ hãi và hoảng loạn lùi lại cũng không còn rõ ràng nữa.
Chàng trai tóc dài đứng ở rìa đám đông, theo bước chân của mọi người, ngạc nhiên lùi lại vài bước, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và bối rối y hệt.
Đáng tiếc dưới tác động của máu tươi tràn lan, không ai chú ý đến diễn xuất tuyệt vời của cậu.
Trong đám đội viên hỗn loạn, cậu đối diện với Trần Phi đang nằm trong vũng máu.
Trên nền đá hoa cương lộn xộn, máu tươi bắn tung tóe thành mảng, màu đỏ, màu trắng, chói lọi và lóa mắt hòa vào nhau. Còn Trần Phi đang ôm bụng với vẻ mặt méo mó, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nhìn về phía Bạch Tẫn Thuật, môi gã mấp máy, bọt máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng, như thể đang nói gì đó, nhưng lại đau đến mức không thể phát ra tiếng nào ngoài tiếng rêи ɾỉ.
Chỉ có đôi mắt kia mở to.
“Là cậu.”
Môi gã run rẩy, mấp máy nói: “Cậu cố ý.”
Ồ.
Bạch Tẫn Thuật chớp chớp mắt.
Bị phát hiện rồi.