Trần Phi có một người bạn thân không thích học, lông bông suốt hơn mười năm, chưa tốt nghiệp cấp ba đã lên thành phố lớn đi làm, sau đó nghe nói còn nghiện cờ bạc, vay mấy triệu tiền lãi cao, là tấm gương phản diện mà tất cả các bậc cha mẹ trong trấn nhỏ này đều dùng để dạy dỗ con cái, gia đình thậm chí còn không công nhận có đứa con trai này nữa.
Nhưng ai ngờ chỉ sau một năm, người bạn này đột nhiên không biết từ đâu đã đứng dậy sau thất bại, kiếm được hơn mười triệu và còn mở công ty, lột xác trở thành ông chủ lớn nổi tiếng khắp vùng, đúng lúc mọi người đều đỏ mắt ghen tị với cái gọi là “cơ hội ở thành phố lớn” thì người bạn này lại trong lúc say rượu mơ màng nói với Trần Phi rằng, những khoản tiền này hoàn toàn không phải kiếm được từ việc làm ăn.
Cậu ta đã tham gia vào một tổ chức gọi là đội thám hiểm, đổi lấy tiền bằng chín phần chết một phần sống.
Ban đầu Trần Phi tưởng người bạn đang bịa chuyện để trêu mình, người bạn này tuy thời cấp hai cấp ba là côn đồ đường phố, giỏi đánh nhau, nhưng nói “chín phần chết một phần sống” cũng quá khoác lác. Và điều kỳ lạ hơn là khi gã thuận theo lời bạn, bảo giới thiệu công việc này cho mình, mình cũng muốn kiếm chút tiền, thì người bạn đang say mèm bỗng tỉnh táo lại, rất nghiêm túc từ chối gã.
Điều này càng khẳng định thêm suy đoán của Trần Phi, người bạn lột xác trở thành ông chủ lớn rồi, không còn quan tâm đến sinh mạng anh em nữa.
Chắc chắn là bạn gã sợ gã cũng kiếm được tiền, không muốn để gã cũng trở thành ông chủ lớn.
Gã tự nhận từ nhỏ đến lớn mình có hoàn cảnh gia đình tốt hơn bạn, học giỏi hơn, sau này còn có công việc tốt hơn. Bạn gã bỏ học giữa chừng cấp ba, nợ nần chồng chất vì cờ bạc, còn gã dù sao cũng học hết đại học, gia đình giúp tìm được công việc đàng hoàng, không có lý do gì mà người kia có thể kiếm được tiền còn gã thì không cả.
Gã thiếu một cơ hội, một cơ hội đã biến người bạn từ kẻ nghiện cờ bạc sa cơ lỡ vận thành ông chủ lớn mà gã không thể với tới.
Chính trong sự ghen tị cháy ruột và cảm giác bất công không thể xua đi này, một ngày nọ, “đội thám hiểm” này cũng tìm đến gã.
Khi nghe tin gã cũng có được tư cách tham gia đội thám hiểm, người bạn không nói gì khác, chỉ nhìn gã sâu sắc vài lần, nói rằng bản thân có thể sống sót rời khỏi nơi đó đã là may mắn lắm rồi, mọi thứ ở đó đều nguy hiểm hơn bên ngoài rất nhiều.
Một khi vào đó, muốn rời đi rất khó, muốn sống sót rời đi còn khó hơn. Lời khuyên duy nhất gã có thể đưa ra là phải cẩn thận với đồng đội, sau không gian vô danh, nguy hiểm không chỉ đến từ quy tắc bên ngoài và sinh vật vô danh, mà còn đến từ những đồng đội bên cạnh. Cậu ta đã từng gặp một kẻ độc hại trong đội thám hiểm là Dương Bồi, cuộc thám hiểm đó chỉ có mình cậu ta sống sót, tất cả những người khác đều bị Dương Bồi dần dần gϊếŧ hết trong quá trình nhiệm vụ.
Lúc đó Trần Phi chỉ nghĩ bạn thân mình được lợi rồi còn khoe khoang, giả vờ đáng thương cố tình phóng đại sự việc. Ai mà ngờ được... lần đầu tiên thám hiểm đã đυ.ng ngay phải Dương Bồi.
Khi thấy Dương Bồi ra tay gϊếŧ chết một thành viên trong đội, Trần Phi đang mơ về vinh quy bái tổ cuối cùng cũng nhận ra, những gì bạn thân gã nói đều là sự thật.
Gã thực sự sẽ chết ở đây, chết trong tay Dương Bồi.
“Có ai...” Trần Phi đứng ở cửa thang máy, giọng khàn đặc, “Có ai muốn đổi phòng bệnh không?”
Không ai trả lời gã.
Khi mọi người lần lượt nói ra tầng được phân công, tất cả đều nhận ra ai sẽ là người ở cùng tầng với Trần Phi.
“Cậu, các cậu khoa Ung bướu một người một tầng, muốn đổi với tôi không.” Trần Phi nắm chặt lấy một người được phân vào khoa Ung bướu phía sau, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Hả?” Người đó bị Trần Phi nắm đột ngột, sợ hãi vội vàng giật tay ra, như thể muốn tránh xa, “Tôi không đi đâu, tôi thấy một người một tầng cũng tốt mà.”
“Hai chị em chúng tôi ở cùng nhau tiện hơn.” Hai cô gái được phân vào khoa Tâm thần cũng không quan tâm có được ở cùng phòng hay không, vội vàng từ chối.
Nụ cười trên mặt Trần Phi biến mất, ánh mắt dần dừng lại trên hai người cuối cùng là Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong.
Lỗ Trường Phong cao lớn, hắn chắc chắn không dám ra tay. Nhưng Bạch Tẫn Thuật thì không chắc, tay chân mảnh khảnh, trông như một kẻ chưa từng đánh nhau bao giờ.
Chỉ cần đổi phòng với cậu, chỉ cần tránh xa Dương Bồi một chút, gã cũng có thể sống sót đến cuối cùng như bạn thân mình!
Gã nhất định phải sống sót đến cuối cùng.
Vừa rồi Dương Bồi còn dám gϊếŧ người trước mặt mọi người, vậy sau khi họ vào phòng bệnh, những người khác đều ở tầng khác, nếu Dương Bồi muốn gϊếŧ gã chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Ai ở một mình với Dương Bồi chắc chắn ôm mệnh chết!