Vị Hôn Phu Đòi Từ Hôn Với Ta

Chương 2

4.

"Cô nương, đã đến giờ hành lễ cập kê." Triệu ma ma nhẹ giọng đánh thức ta khỏi hồi ức.

Phía sau bà là lão ma ma mà mẫu thân ta đã mời từ trong cung đến để thay y phục cho lễ cập kê của ta, ta cười lên tinh thần thay y phục, dù thế nào đi chăng nữa ta cũng không thể để cho Tần Hoài Viễn phá hủy ngày trọng đại của ta.

Tần Hoài Viễn vẫn còn quỳ gối trong viện, tư thế thẳng tắp, trong mắt mang theo kiên nghị nhìn ta: "A Kiều, Quốc Công gia nói nếu muốn hủy hôn thì dù thế nào cũng phải được nàng gật đầu đồng ý mới được."

Ta giẫm lên tuyết đọng trộn lẫn vết m-á-u của y, đi vào chính viện mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

Hủy hôn không quan trọng, quan trọng là tư thái của ta không thể thấp. Ta cười nhận quà mừng, nghe hí văn, xem pháo hoa, cùng người nhà và khách khứa ngồi vào bàn uống rượu.

Khi bữa tiệc kết thúc, phụ thân thì thầm dặn dò ta: "A Kiều, con là nữ nhi của Đào gia, Đào gia chưa bao giờ sợ phiền phức, nếu con bằng lòng từ hôn thì chính là cả đời không lập gia đình, cũng là cô nãi nãi tôn quý nhất của phủ Quốc Công ta. Nếu con không muốn từ hôn, ngày sau phụ thân cho dù trói Tần Hoài Viễn thì cũng sẽ khiến hắn bái đường thành thân với con, không được con gật đầu, hắn đừng nghĩ bước ra Đào phủ nửa bước."

"Hôm nay con cũng đã mệt mỏi cả ngày, mau trở về nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Trước giờ ta luôn nghe lời phụ thân nên liền trở về ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là giữa trưa.

Ta nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, hỏi Triệu ma ma: "Ma ma, hắn đã quỳ ở bên ngoài bao lâu rồi?"

Trong lời nói Triệu ma ma mang theo oán giận: "Không lâu lắm, từ hôm qua đến giờ chỉ có mười lăm canh giờ mà thôi."

Ta nhìn bản thân trong gương, hai mắt sưng đỏ, tối hôm qua uống rất nhiều rượu nên chảy nước mắt rất nhiều, mẫu thân ôm ta khóc vài lần, xoa tóc của ta an ủi: "A Kiều không khóc, mẫu thân sẽ tìm cho con một phu quân tốt hơn, tốt nhất trên đời này."

"Là mẫu thân không nhìn rõ người, lại nuôi phải một kẻ vô ơn bên người nhiều năm như vậy."

Hiện tại, kẻ vô ơn trong miệng mẫu thân đang gõ cửa viện ta.

"A Kiều, cầu xin ngươi gặp ta một lần đi, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, ngươi không thể ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho ta."

Ta phất phất tay, Triệu ma ma đưa mắt, tiểu nha đầu ở cửa mới đi mở cửa.

Nguyệt Nương vừa vào trong viện nhìn thấy Tần Hoài Viễn liền thét chói tai nhào tới ôm y mà khóc.

Tôi quấn áo choàng và đứng ở hành lang nhìn họ.

"A Kiều, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, là ta dụ dỗ Hoài Viễn, ngươi muốn đánh muốn phạt cứ hướng về phía ta. Từ trước đến nay Hoài Viễn luôn đối xử tốt với ngươi, chưa bao giờ làm việc gì hổ thẹn với ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm để cho chàng quỳ cả một đêm như vậy."

Nguyệt Nương khóc thê thảm, Tần Hoài Viễn ôm chặt nàng ấy an ủi.

Nàng ta càng nhận hết sai lầm về mình thì Tần Hoài Viễn sẽ càng đau lòng nàng ta và chán ghét ta càng nhiều hơn.

Đây không giống Nguyệt Nương đã lớn lên cùng ta.

Nguyệt Nương của ta sẽ nói: "A Kiều, ta sẽ che chở ngươi cả đời, chờ sau khi ngươi thành thân và sinh ra một tiểu tử mập mạp, chờ sau khi ngươi thành lão thái thái rụng răng, ta vẫn sẽ che chở ngươi."

Nguyệt Nương rất hiếm khi cười với người khác nhưng nàng ấy lại thích cười với ta, ăn bánh hạnh nhân ta làm sẽ cười, uống rượu đào ta ủ sẽ cười, nói đến việc sau này chúng ta trở thành lão thái thái cũng sẽ cười.

Ta chợt nhớ tới sau bữa tiệc ngắm hoa ở phủ Cố Bắc Hầu lần đó, Tần Hoài Viễn đến phủ Quốc Công thăm ta, khi đó ta đang lật xem sổ sách, y thở dài: "A Kiều, nàng nghe lời phụ mẫu quá nhiều, không có suy nghĩ và quan điểm của riêng mình. Rõ ràng nàng không thích xem sổ sách quản gia nhưng vẫn ép bản thân học. Nàng nên giống như Nguyệt Nương, làm những chuyện mình thích và sống theo bản tính của mình."

"Nàng như vậy không khác gì các quý nữ rập theo một khuôn khác."

Vừa dứt lời, Nguyệt Nương, người sống đúng với bản tính thật của mình trong miệng của Tần Hoài Viễn cầm một cái l*иg chim đi tới: "Trần công tử tặng ta một đôi chim biết học tiếng người, các ngươi nghe thử không?"

Con chim hót líu lo hai tiếng rồi nói: "Phản đối hôn nhân sắp đặt, đề xướng tự do yêu đương."

Tần Hoài Viễn hỏi nàng ấy: "Hôn nhân sắp đặt là cái gì?"

Nguyệt Nương cười nhìn hai chúng ta: "Chính là các người đó. Hôn sự của các ngươi đã định xong từ lâu nhưng khi đó các ngươi đã hiểu cái gì là tình cái gì là yêu sao? Hôn nhân của các ngươi là cuộc liên hôn bền chặt giữa Công tước và Hầu tước, trước giờ chưa từng có ai hỏi các ngươi có phải yêu đối phương sâu đậm hay không, các ngươi như hai con rối gỗ, hy sinh trong sự phát triển lớn mạnh của đại gia tộc."

Ta thừa nhận lời Nguyệt Nương nói có phần đúng, nhưng ta và Tần Hoài Viễn thích nhau trên cơ sở môn đăng hộ đối, bậc cha chú mấy đời thân nhau, có gì không ổn?

"Vậy tự do yêu đương là gì?" Tần Hoài Viễn hỏi tiếp.

Nguyệt Nương buông l*иg chim xuống, đếm trên đầu ngón tay nói: "Là một người trưởng thành hoàn thiện, lẽ ra ngươi nên có quyền được theo đuổi tình yêu đích thực của mình. Cái gì mà gia thế, thân phận, của hồi môn, nhà của, ruộng đất, học thức các loại, đều không nên trở thành ràng buộc khiến ngươi từ bỏ người ngươi thật lòng yêu thương."

Ta hiểu câu này, nếu thật sự yêu một người thì phải ích kỷ vì chính mình mà sống.

Ta không thể làm được.

Nhưng Hoài Viễn lại gật đầu, y rất đồng ý với lời của Nguyệt Nương.

Có lẽ kể từ đó trở đi, ta và Hoài Viễn càng lúc càng cách xa.

5.

Trong viện, tiếng khóc của Nguyệt Nương bị Tước Mai cắt đứt.

"Cô nương, Thái tử phái người đưa quà mừng đến, nói hôm nay mới hồi kinh nên đã bỏ lỡ lễ cập kê của cô nương, cảm thấy vô cùng áy náy." Tước Mai trình hộp quà lên, lại nói thêm, "Thái tử đặc biệt dặn dò, lễ vật này quan sát ở bên ngoài sẽ càng tinh xảo hơn."

Ta mở hộp quà ra, là một đoạn Ngọc Như Ý.

Trên chuôi ngọc xanh trong suốt khảm một khối bạch ngọc, phía trên vẽ mấy nhánh hoa mai nở cùng tuyết, bên cạnh một hàng chữ nhỏ: "Duy nguyện A Kiều mọi chuyện như ý."

Ta nhận ra khối bạch ngọc này, là ngọc bội Thái tử Chu Dịch đeo bên người, hắn là trưởng tôn của tiên hoàng, vào năm hắn sinh ra tiên hoàng đã ban cho hắn một khối bạch ngọc quý giá nhất trong cung. Phàm là con cháu hoàng thân quốc thích không ai không biết khối bạch ngọc này.

Hôm nay, khối bạch ngọc này lại đang ở trên tay ta.

Dĩ nhiên là Tần Hoài Viễn nhận ra, y buông lỏng tay đang ôm Nguyệt Nương, tay nắm hờ nhìn về phía ta.

Ta cười dặn dò Tước Mai: "Làm khó Thái tử điện hạ nhớ rõ ta sinh vào lúc hoa mai nở rộ khi trận tuyết đầu mùa rơi, thay ta tạ ơn điện hạ, đây là quà lễ cập kê tốt nhất ta nhận được."

Nói xong, ta cầm Ngọc Như Ý muốn trở về phòng, Tần Hoài Viễn lại đột nhiên mở miệng nói: "A Kiều, Chu Dịch tuy là Thái tử nhưng căn cơ chưa ổn định, hắn là muốn thừa cơ mà vào lợi dụng nàng mượn sức phủ Quốc Công giúp đỡ hắn, nàng đừng để mắc mưu."

Ta xoay người nhìn y một cái rồi cười nói: "Cho dù ta có bị lừa thì có liên quan gì tới ngươi?"

6.

Nói mới nhớ, ta và Chu Dịch mặc dù không thân thiết như với Tần Hoài Viễn nhưng cũng là quen biết từ nhỏ.

Phụ thân ta là cháu của đương kim Thái hậu, Thái hậu thích ta nên từ nhỏ ta đã thường xuyên vào cung. Chu Dịch là trưởng tôn, mấy năm trước nuôi ở trong cung Thái hậu, mỗi khi ta vào cung đều là hắn dẫn ta đi bắt bướm ở Ngự Hoa Viên, đi Ngọc Lưu Tuyền bắt cá, lúc ta viết chữ hắn sẽ ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật, tỉnh ngủ liền tìm ăn.

Nói đến ăn, Chu Dịch đã nghiên cứu việc này rất kỹ.

"Ăn trái cây và rau quả công đoạn càng ít càng tốt, giữ lại hương vị nguyên thủy nhất của đồ ăn khi ăn dường như có thể cảm nhận được làn gió ngoài đồng thổi nhẹ qua."

"Thịt thì phải chú trọng độ lửa, mềm không ngon, khô cũng không ngon."

Thái hậu đối với vị trưởng tôn này cưng chiều đến cực điểm, dù hắn sống ở đâu thì ngự trù ở đó đều là người được tuyển chọn cẩn thận nhất trong cung điện.

Cũng bởi vậy nên từ nhỏ Chu Dịch đã được nuôi nấng đến trắng mập, thậm chí không thể ăn nổi, chạy hai bước mồ hôi liền chảy xuống, các ma ma đi theo phía sau liền vội vàng bưng nước ô mai cùng trái cây tới, che ô cầm quạt hầu hạ hắn.

Từ nhỏ ta đã thích tất cả những thứ đẹp đẽ, nói trắng ra, ta chính là nông cạn không thích Chu Dịch mũm mĩm, không có nhan sắc và cực kỳ kiêu ngạo. So ra, Tần Hoài Viễn tập võ độc lập kiên cường từ nhỏ càng khiến ta có thiện cảm hơn.

Sau khi ký kết hôn thư với Tần Hoài Viễn năm mười hai tuổi, ta rất ít khi tiến cung.

Cũng đúng năm đó, Chu Dịch đi theo Thái phó xuôi nam đi Dư Hàng, chuyến này đi chính là ba năm.

Không ngờ hôm nay lại trở về.

Ta đặt Ngọc Như Ý Tuyết Mai ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng, ta biết Chu Dịch đang nhắc nhở ta là đừng quên thân phận của mình.

Hôm nay hắn tặng ta phần lễ vật này là để giúp ta nhặt lại bộ mặt đã rơi xuống đất.

Ta có nhà ngoại hùng mạnh vinh hiển, chuyện từ hôn này nếu tiếp tục dây dưa sẽ chỉ mang lại sự ô nhục cho phủ Quốc Công, ra vẻ như ta đang ỷ lại Tần Hoài Viễn.

Chi bằng cứ như vậy buông tay, từ đó giữ thể diện cho mình.

Về phần Nguyệt Nương, ta tự nhận đối đãi với nàng ấy thân như tỷ muội, chưa từng đối xử tệ với nàng ấy, nếu đã như vậy thì từ nay về sau liền không cần lại lui tới nữa.

Cứ coi như tình nghĩa mấy năm nay giống như nuôi một con chó dữ xa lạ.