Ngược Dòng Về Bên Anh

Chương 6

Chương 6: Sẽ không bao giờ gặp lại?
Trong ngục đày tối tăm, chiếc kim đồng hồ lớn trên đỉnh tháp hùng dũng và nguy nga vẫn lặng lẽ nhích qua từng vạch số. Một cơ thể đau đớn với những cây kim đồng hồ đâm xuyên qua da thịt khiến người nhìn không khỏi ái ngại. Người đàn bà gục đầu giưã không trung, hai cánh tay xích lại hai bên hông chiếc đồng hồ lớn. Nước mưa từ đâu cứ thế lặng lẽ rơi, rơi trên khuôn mặt vô hồn đầy tang thương.

Cũng đã mười mấy năm trôi qua. Mười mấy năm đủ để người phụ nữ yếu đuối như bà chịu đựng được hình phạt vô cùng tàn nhẫn này. Nếu như năm đó bà đã không phạm sai lầm, thì có lẽ bây giờ bà đã không phải chịu tình cảnh đau khổ như lúc này. Nếu thế… thì đứa con tội nghiệp của bà đã không phải giấu mình dưới một cơ thể phàm trần.

Một người phụ nữ vốn là tiên nữ trên tiên giới, vì sai lầm năm ấy mà phải chịu cảnh bi thảm. Liễu Nhàn xưa nay được mệnh danh là tiên nữ xinh đẹp nhất cung Hoa Uyển, dịu dàng và đoan trang khiến bao thần nam nhân trên chốn tiên cảnh bao lần ve vãn và muốn se duyên. Vậy mà bây giờ, cũng chỉ là kẻ nằm tận đáy sự đau đớn và tủi nhục.

Mái tóc dài thường tết thành bím tóc, gắn lên đấy vài ba bông hoa nhỏ, trông lúc đấy Liễu Nhàn thật xinh đẹp. Cơ thể mảnh mai uốn lượn vẫn thường múa hát mỗi chiều trên vườn Hoa Uyển. Bàn tay thon dài, hình xăm bông hoa lấp ló dưới bả vai đầy quyến rũ. Vậy mà giờ đây, có lẽ khó mà nhận ra nàng ấy.

Tiên nữ Liễu Nhàn xinh đẹp nay còn đâu. Chỉ còn là mái tóc rối mù, xõa dài che mất khuôn mặt đầy vết sẹo. Cơ thể gắn đầy những cây kim đồng hồ túa máu đỏ, bàn tay trở nên thô ráp. Hình xăm cũng mờ dần vì thời gian, mờ dần vì đã có những vết sẹo thay thế.

Liễu Nhàn đau đớn giương ánh mắt khổ cực tìm kiếm chút ánh sáng. Nhưng hình như bà đã quá kì vọng, vốn dĩ, ngục đày là nơi không bao giờ có sự sống. Chỉ có bóng tối và không khí u ám. Lạnh lẽo, tang thương và cô độc. Liễu Nhàn cứ thể tồn tại cho đến bây giờ.

Nàng nhớ đến Dĩ Chu, một nam tiên giới vốn sẽ cùng nàng se duyên khi ngày sinh thần của nàng đến. Nhưng rồi mọi chuyện lại ngã rẽ khi nàng đã quá mù quáng, lầm đường lạc lối và sa vào tội lỗi. Giọt nước mắt đau đớn rơi khẽ trên vết thương loang lỗ, Liễu Nhàn đang thầm ước một điều gì đó. Giá như, nàng đã không phạm sai lầm ấy, giá như… nàng đừng bao giờ mơ ước viễn vông.

Liễu Nhàn đau đớn cất lời trong khó nhọc, bà gọi tên ai đó, cái tên quá đỗi quen thuộc. Cứ như thể gần bên nhưng không tài nào nắm bắt được.

“Bạch Quỳnh, con ơi…”.



Ánh hoàng hôn dần dần buông xuống. Trên bãi đất rộng, hai con người vẫn chiến đầu giành lấy thứ mình cần. Bạch Quỳnh ngã người ra sau khi tên đó đang vòng cánh tay chạm đến chiếc vòng sau mái tóc. Cô nhanh nhạy chớp lấy thời cơ, bước chân phải lên và uốn cơ thể một vòng, bàn tay thon dà vươn tới nắm lấy dãi băng trắng. Nhưng tên đó không hề dễ chơi, hắn cũng không phải là kẻ tầm thường. Hắn nhanh chóng sạt chân, bật cơ thể lên rồi vòng qua Bạch Quỳnh, ngay phút chốc, hắn đã nắm được chiếc vòng cao su.

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, mái tóc tím tung bay theo chiều gió. Bạch Quỳnh khựng người khi từng sợi tóc chạm lấy cổ. Hắn cười khẩy nhìn chiếc vòng cao su trên tay, đưa lên trời mà ngửa cổ cười lớn.

“Hahahaha, Bạch Quỳnh à… em thua rồi nhé”.

Đám đàn em thấy vậy cũng ngửa cổ cười theo. Bạch Quỳnh quay người lại, ánh mắt như nuốt trọn mặt trời đang cố chui xuống núi. Bước chân chầm chậm tiến đến gần hắn, đôi môi cô nhếch lên.

Hắn trợn mắt. Tại… tại sao? Từ vênh vang, hắn chuyển sang ngạc nhiên. Nhìn xuống cổ tay, dãi băng trắng đã không còn nữa.

“Bây giờ thì ai mới thật sự là người chiến thắng?”. Bạch Quỳnh cầm dãi băng trắng có dính máu của hắn đưa lên trời, ánh mắt kiêu hãnh nhìn hắn.

“Tôi không ngờ đấy”. Hắn cay đắng cười khẩy, thật sự hắn đã thua cô rồi.

Bạch Quỳnh đắc chí đưa cao dãi băng trắng, theo làn gió thổi mạnh, cô buông bàn tay. Dãi băng lung lay uốn lượn trên không trung rồi đáp mặt đất. Bóng Bạch Quỳnh xa dần, hắn lại nhếch nụ cười khuyết.

Chính lúc hắn sơ suất nhìn vào ánh mắt ấy, Bạch Quỳnh đã nhanh chóng giật được dãi băng. Nhưng có lẽ… cô đã quá xem thường hắn.

Khi bóng tói thật sự bao trọn không gian, tên con trai kì lạ mới cất bước rời đi. Ánh mắt ác quỷ ẩn hiện mập mờ. Trên bàn tay với cổ tay bị thương, một sợi tóc tím được hắn nắm chặt. Cứ như thể, tên ác quỷ ấy đang tính toán điều gì đó.



Hôm nay thời tiết đầu tháng tám khá dễ chịu, vài chiếc lá khẽ rơi nhẹ trước cửa tiệm Chảo Tatoo . Là ngày tựu trường nên Bạch Quỳnh khá mệt mõi. Nào là chuyện sắp xếp lịch hẹn với khách, nào là chuyện học hành sách vở sắp đến. Mọi chuyện có vẻ khá suôn sẻ khi con mụ Diễm Trinh và cậu bảo vệ Vũ Thịnh kia giúp đỡ.

Với mái tóc tím ngắn cá tính và những hình xăm quái dị trên cơ thể thì Bạch Quỳnh ta đây khó mà sống yên với giám thị ở trường. Nên trước khi chuyển vào trường mới, cô đành phải “hóa thân” trước tiên.

Từ một cô gái mạnh mẽ và đầy “chất thép” ai nhìn cũng khiếp sợ, Bạch Quỳnh đột nhiên thay đổi hình dạng đến ba trăm sáu mươi độ. Mái tóc ngắn được giấu nhẹm dưới bộ tóc giả dài uốn lọn bên dưới màu đen rất đúng chuẩn học sinh nghiêm túc. Trên cả tay lẫn chân đều có hình xăm đầu lâu quái vật nên lúc mặc đồng phục, cô luôn chọn áo dài tay, cổ thắt cà vạt chỉn chu và váy caro màu đỏ ngắn kèm theo đôi tất đen dài lên tận mông.

Đương nhiên đễ tránh lộ liễu khi một thằng nào đó đột nhiên hô lên “Chảo đại ca”, cô đành lấy chiêc kính mắt mèo đeo vào, mắt kẻ một chút cho bớt sự sắc sảo. Đồng thời, tất cả khuyên mũi đều được tháo ra. Vậy là Bạch Quỳnh đã thật sự trở thành một nữ sinh vô cùng gương mẫu.

Nhưng chỉ có bề ngoài thay đổi, chỉ cần Vũ Thịnh giở trò là cô sẽ bẻ cổ nó ngay lập tức.

Vũ Thịnh đứng trước nhà nuốt nước bọt, cứ như thể ai vừa nhắc đến cậu ấy nhỉ.

Bạch Quỳnh không chỉ thay đổi cả cách ăn mặc, đến cách nói chuyện và cả cái tên, cô cũng đổi nốt.

“Từ bây giờ tao là Trịnh Ngọc My, bất cứ đứa nào trong tụi bây có ý định hay chỉ vô tình gọi là Chảo, Bạch Quỳnh, thì cứ xác định hôm đấy đến bác sĩ nha khoa nha”. Bạch Quỳnh vòng tay quyền lực ra lời hăm dọa hai “đứa trẻ” trước mắt.

Con mụ Diễm Trinh và Vũ Thịnh đứng bên lạnh run người, lặng lẽ gật đầu trong sợ hãi. Hôm nay hai đứa kia cũng vận đồng phục trường Hòa Bình, tụi nó bằng tuổi nhau hết nên học cùng khối. Nhưng Chảo lại muốn học riêng, nên Vũ Thịnh và Diễm Trinh vào lớp 11A5, còn cô vào lớp 11B3.

“Tụi mày nên giả vờ không quen nhau rồi sau đó làm thân sau cũng được, ok chưa?”. Bạch Quỳnh ra lời chỉ giáo.

“OK”. Cả hai đứa kia đồng thanh.

Ba đứa học sinh chạy vội ra cửa, nhảy lên hai chiếc đạp điện mới sắm ngày hôm qua. Đương nhiên là trả góp rồi, Bạch Quỳnh ghét nhất cái khoản nợ nần này.

Bảng cửa tiệm “Chảo Tattoo” không còn nữa, thay vào đó chỉ là một căn nhà trọ bình thường. Bạch Quỳnh không muốn rắc rối nên đành ẩn mình đi vậy.

Từ đó trong giới giang hồ truyền nhau cái tin đầy động trời.

“Chảo đại ca đã ra nước ngoài”.

Thế là thiên hạ lại trở về lộn xộn như trước. Từng đám thanh niên hút chích ra mặt ăn cướp trắng trợn, đám côn đồ được thể lộng hành gây chuyện khắp nơi. Nhưng Bạch Quỳnh chỉ âm thầm theo dõi, không muốn nhúng tay vào chuyện rắc rối nữa. Đã đến lúc cô phải thực hiện dự định cho bản thân.

Hôm nay ngày tựu trường nên khắp ngõ hẻm đường xá đều có bóng học hinh chạy xe đạp điện. Hai chiếc đạp điện màu lam dừng trước cổng sau của trường Hòa Bình.

“Chảo… à không. Ngọc My, mày đi với Vũ Thịnh nha, tao lên gặp mấy đứa bạn cái đã, lâu rồi không gặp, nghe nói tụi Mẫn và Thương cũng chuyển vào trường này…”. Diễm Trinh hào hứng nói với Bạch Quỳnh.

Cô vội gật đầu, dù sao con mụ cũng có niềm vui riêng, không phải cứ lúc nào cũng đi kè kè bên nó. Còn thằng cha Vũ Thịnh, bám cô như đỉa đói.

“Đi thôi, Bạch… Ngọc My”. Vũ Thịnh cười hề gãi gãi đầu khi bị Bạch Quỳnh lườm cho cái rõ ớn lạnh.

Hai đứa cùng nhau tiến lên tầng hai, đám học sinh đi ngang thấy trai đẹp liền ngớp ngớp không thôi.

“Mày thấy chưa, được đi cũng hót boi như tao thì hãnh diện ba đời nhé con”. Vũ Thịnh phỗng mũi ra vẻ.

“Tao thèm”.

Nói đoạn Bạch Quỳnh bước lên tầng ba, còn thằng kia nó đứng dưới chưng hửng rẽ phải, lớp 11A học tầng hai, còn tầng ba là các lớp còn lại.

Bạch Quỳnh thận trọng đi tìm lớp, mặc dù tay chân không còn hình xăm quái dị nào nữa nhưng cô vẫn có cảm giác mọi người đang nhìn mình. Mái tóc đen xõa xuống cố che khuôn mặt đỏ ửng của cô. Hai má Bạch Quỳnh đột nhiên nóng bừng, tại sao ai cũng nhìn cô hết vậy?

Cô cúi mặt lầm lũi đi ngay, đẩy gọng kính cho thẳng rồi nghiễm nhiên bước vào lớp có cái bảng to đùng “11B3”.

Chọn bàn cuối để nồi, cô ném chiếc balo hình đầu lâu cá tính lên bàn. Vài thằng cu không biết điều ở bàn trên quay xuống nhìn cô như sinh vật lạ. Nếu không phải là “Ngọc My” thì Chảo ta đây đã bẻ gãy hết răng cả đám.

Không muốn làm loạn nên cô đành ngồi im cuối mặt, trông hiên lành vậy chứ thật tâm, trong đầu Chảo ta đang nghĩ.

“Mấy thằng điên chết tiệt, tụi mày cứ nhìn nữa đi, chị đây móc mắt hết, chết tiệt”.

Nếu cô giáo không vào thì có lẽ sáu con mắt trên kia hạ đất rồi cũng nên. Bạch Quỳnh hít thở đều nén giận.

“Nào, hôm nay lớp ta có hai bạn mới chuyển đến”. Cô giáo với bộ áo dài màu vàng như lên đồng đứng trên bục gõ thước. Ngay khi đó, cái tên “Trịnh Ngọc My” cất lên, cả lớp ồ vẻ thích thú, gần bốn mươi mấy cặp mặt hướng về bàn cuối.

Trường Hòa Bình là trường công, ba đứa Chảo, Trinh và Thịnh vốn học trường tư nhưng vì sang năm là hai đứa kia đều đi du học nên cần chỗ học vững vàng. Và Bạch Quỳnh chuyển vào đây đương nhiên không phải vì chuyện học. Thế là cả ba đứa đồng thời vào trường mới. Bạch Quỳnh xấu hổ cúi mặt thấp hơn nữa, mái tóc đen che gần hết.

“Và một bạn khác nữa cũng mới chuyển vào lớp ta, nhưng bạn ấy lớn hơn chúng ta một tuổi, có chuyện riêng nên năm ngoái không đi học, bạn ấy đâu rồi nhỉ?”. Cô chủ nhiệm đưa mắt tìm, Bạch Quỳnh không quan tâm lắm, cô thở phảo khi tất cả đều rời mắt khỏi mình.

“Vương Bảo Long?”.

Ngay khi một bạn nữ hét lên chỉ tay về phía cửa, cả lớp đồng loạt quay đầu, Bạch Quỳnh cũng tò mò nhìn theo, là ai mà khiến cả lớp phải há hốc thế kia.

“AAAAAAAAAAAAA”.

Đấy, lớp đang yên lặng vậy mà mấy bạn nữ kia vô duyên hét rõ to. Nhưng… có lẽ Bạch Quỳnh cũng mém thét lên kinh hoàng.

Đây là phim kinh dị. Đúng, thật kinh khủng. Bạch Quỳnh đang nhìn thấy gì đây? Trời ơi… là hắn ta.

Từ phía cửa vào, một tên con trai to cao chầm chậm tiến vào. Ánh nắng ngoài sân trường chiếu ngược sáng càng làm cho sự xuất hiện thêm phần lộng lẫy. Bảo Long nghiễm nhiên tay bỏ túi quần, mái tóc đen vuốt cao và chiếc khuyên trên lông mày lóe sáng. Đúng là oan gia, quá oan gia.

Bạch Quỳnh sợ sệt cúi đầu, không phải cô sợ hắn. Mà thật sự cô không muốn gây chuyện. Chỉ muốn sống một cuộc sống của Trịnh Ngọc My bình thường. Nhưng sao đây, hắn đến đây để giết cô sao?

“Không… không thể được…”. Bạch Quỳnh bối rối lẩm bẩm như kẻ ngốc.

Đám nữ sinh trong lớp rầm rộ hơn cả gặp “ai đồ”. Bạch Quỳnh đang rối bời mà mấy đứa kia con như thế nữa, mông từ từ nhích vào bên trong, cô không muốn hắn ta nhìn thấy mình.

“AAAAAAAAA, MẸ KIẾP”. Bạch Quỳnh hét toáng lên. Tên đó… ngồi xuống cạnh cô.

Cô chủ nhiệm cũng bốn mươi mấy cặp mắt nhìn cô chằm chằm.

Chết, cô vừa mới lỡ miệng chửi thề. Chết thật rồi, cô đang là Trịnh Ngọc My đoan trang hiền lành mà.

“À… à ý tớ là… là mẹ ơi, con kiến ấy mà”. Cô cười hề gãi đầu ra sức thanh minh, thâm tâm hy vọng tất cả mọi người bị lãng tai, không nghe thấy.

“Thôi được rồi, hai em ngồi cạnh nhau cũng được, có gì không hiểu thì giúp đỡ nhau”.

Cô nhủ nhiệm phẩy cái áo dài vàng khè, toan bước về bàn.

“KHÔNG”. Cuối lớp đột nhiên vang lên tiêng hét kinh hoàng.

Bảo Long giương ánh mắt ngờ vực nhìn sang cô bạn tóc dài đeo kính bên cạnh. Hắn đang nghĩ “ngồi với người đẹp trai như tôi mà chê sao?”.

Hắn không biết, cô chính là Bạch Quỳnh.

“Thưa cô, em xin chuyển lên bàn đầu, em bị cận, thưa cô”. Bạch Quỳnh ra sức cầu xin.

Cô chủ nhiệm có chút đắn đo.

“Có em nào tình nguyện đổi chỗ cho bạn không”.

Ngay khi lời cô vừa dứt, tất cả, là tất cả đấy. Tất cả đám nữ sinh đứng bật dậy như vớ phải vàng, hét lên tranh giành nhau điên cuồng.

“CÔ, EM CÔ ƠI”.

“EM TÌNH NGUYỆN”.

Có vài đứa lầy tự nhiên xách cặp chuyển đi luôn. Bạch Quỳnh ta đây được thời vội vàng xách cặp chuyển đi ngay. Thật sự không hề muốn ngồi cạnh tên ác ôn đấy.

Vậy là mọi chuyện đã ổn, bàn cuối bây giờ có những hai bạn nữ ngồi hai bên, Bảo Long ái ngại ngồi ở giữa. Ngọc My ngồi với một tên con trai khác, trông cũng đẹp trai không kém.

“Này bạn, bạn tên gì quên rồi nhỉ”. Thằng kia quay qua hỏi, trên cổ có hình xăm, là dòng chữ gì đấy. Nhưng cô mặc kệ, tươi cười đáp ngay.

“Trịnh Ngọc My, rất vui làm quen”. Cô đưa tay ra vẻ chào hỏi.

Thằng kia đốp lại câu hết sức phũ phàng.

“À, mình hỏi cho vui vậy thôi chứ bạn tên gì mình đếch thèm quan tâm”.

Thề với cái mặt bàn là nếu như không có cô giáo ở đấy thì Chảo ta đã đẫn cho tên đó một phát. Cuộc dời đẹp đẽ sao lại có thành phần vô duyên như thế không biết. Bạch Quỳnh nhếch nhếch môi, từ nay có nói chuyện thì cạch mặt con này ra nghe. Đúng là xúi quẩy.

Ngay lúc đấy, bàn tay cô bị ai đó níu. Quay đầu nhìn lại, Bạch Quỳnh thấy bạn nữ hồi nãy ngồi ở đây rưng rưng.

“Bạn ơi… tớ không đổi chỗ nữa đâu, bạn xuống kia ngồi đi”.

Bạch Quỳnh ngạc nhiên nhìn cô bạn kia, rồi nhìn xuống tên Bảo Long kia. Hắn vẫn bình thường mà, chẳng lẽ hắn hăm dọa hay đánh đập bạn kia.

“Sao thế, nó đánh cậu hả”.

“Không”. Cô bạn lắc đầu.

“Vậy tại sao”. Bạch Quỳnh cố gặng hỏi, lo lắng quá đi, chẳng lẽ tên kia đã nhận ra cô?

Cô bạn nuốt nước bọt.

“Anh ấy nói muốn ngồi cùng cậu”.