Chương 12: Phải tìm ra sự thật
Vũ Thịnh ngồi trên ghế đá nhai nhóp nhép ổ bánh mì, mắt láo liên đảo quanh tìm hình bóng Diễm Trinh. Khi thấy con mụ từ xa tiến lại, cậu ta liền liệng ngay ổ mì xuống đất, hớt hãi ré lên.“NÀY, BẠCH QUỲNH ĐÂU RỒI HẢ, SAO TAO CHẲNG THẤY NÓ MẤY NGÀY RỒI”.
Đấy, cái thằng thích làm lố. Diễm Trinh nhăn mặt, bĩu môi.
“Lo cho nó dữ ha, tao cũng chẳng biết nó đi đâu nữa, điện thoại thì chẳng thèm nghe, tin nhắn đã xem cũng chẳng thèm rep”.
Diễm Trinh chẹp lưỡi, mắt him lại vẻ đắn đo suy nghĩ. Sau mấy chục giây, con mụ ré lên.
“Hay nó đi với Bảo Long?”.
Nghe đến “Bảo Long”, Vũ Thịnh trợn mắt, có phần hốt hoảng.
- “Chẳng lẽ thằng đực kia bắt cóc Bạch Quỳnh rồi sao?”.
- “Bắt cái vẹo gì, Chảo mà ai bắt được cũng khó”.
- “Vậy là sao?”. Vũ Thịnh vẻ khó hiểu.
Diễm Trinh chột dạ.
- “Thôi thôi, chắc nó đi đâu đó mà quên nói thôi, giờ về đi, tao đói lắm rồi”.
Diễm Trinh nói rồi cứ thế ngoảnh mông đi trước, con mụ biết sẽ không có ai có thể làm hại Bạch Quỳnh được. Vũ Thịnh gật gù cái đầu vẻ ngu ngu. Cậu ta đi hướng ngược lại trở vào trường. Thật sự không thể yên tâm khi mà Bạch Quỳnh đã đi đâu hai ngày hôm nay.
Ánh mắt Vũ Thịnh đột nhiên dừng lại, bước chân nhanh hơn, môi mấp máy gọi tên. Bóng dáng đang ngồi ở kia trông rất quen.
“CHẢO”.
Nghe có tiếng gọi, Bạch Quỳnh đang ngồi tựa mình vào tường quay đầu lại. Cô thấy Vũ Thịnh đang đứng trước mặt mình, mồ hôi chảy ra như thể đã tìm kiếm rất lâu.
“Chảo… cậu đi đâu mấy ngày nay hả?”.
Thấy Vũ Thịnh , Bạch Quỳnh vội đứng dậy tránh ánh mắt của cậu ta. Cô không muốn ai nhìn thấy cô trong bộ dạng yếu đuối. Càng không muốn để Vũ Thịnh biết đến con người trong quá khứ của cô.
Nhưng Vũ Thịnh đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay Bạch Quỳnh, bàn tay nắm chặt hơn bao giờ hết. Cô nhìn xuống cổ tay bị Vũ Thịnh nắm chặt rồi lại nhìn lên cậu ta. Vũ Thịnh vuốt giọt mồ hôi trên trán, môi cất tiếng nhỏ nhẹ.
- “Có chuyện gì thì hãy nói, đừng giấu trong lòng rồi lại đau khổ một mình”.
Lời vừa dứt, đột nhiên từ phía con người chỉ mới quen có mấy tháng kia lại dấy nên một lòng tin. Bạch Quỳnh chẳng kìm lòng được, nước mắt đột nhiên rơi lã chã, cô chạy lại và ôm chặt cậu ta. Khuôn mặt đẫm lệ vùi mình vào mảng áo Vũ Thịnh mà khóc nức nở.
Vũ Thịnh thoáng đờ người, thật sự… Bạch Quỳnh đang khóc sao?
Cô ấy đang ôm cậu.
Cô gái lúc nào cũng mạnh mẽ đang ôm cậu và… khóc.
Bàn tay buông thõng từ từ đặt nhẹ lên đôi vai đang run lên theo từng tiếng nức.
- “Vũ Thịnh à… Vũ Thịnh à… huhuhuhu”.
Tiếng nức nghẹn vang vào hành lang rộng hun hút. Bạch Quỳnh cứ thế mà ôm lấy Vũ Thịnh và khóc, chỉ là bây giờ, cô rất cần một ai đó để có thể khóc và nói hết tất cả mọi chuyện. Cô ghét phải đau khổ, cô ghét một mình.
Khi nhìn thấy Vũ Thịnh , Bạch Quỳnh thấy vô cùng xúc động. Nhưng… hụt hẫng thì nhiều. Giá như đó là người mà cô đang chờ thì hay biết mấy.
-“Không sao rồi, Chảo à, tôi đang ở cạnh cậu đây…”.
Vũ Thịnh nói, từng hơi thở ấm phả vào mái tóc giả.
-“Hức… hức… tôi là kẻ xấu xa… là kẻ xấu xa…”.
-“Không đâu, sẽ không phải ai đều là xấu xa hoàn toàn…”.
Cậu ra sức an ủi Bạch Quỳnh, nghe nói vậy, cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Vũ Thịnh .
-“Tôi không tin đó là sự thật… không tin…”.
Bạch Quỳnh buông lời đầy khó hiểu, mặc dù không hiểu cô đang nói đến điều gì, nhưng Vũ Thịnh lại gật đầu.
-“Nếu đã không tin, hãy tìm kiếm sự thật, đừng bao giờ để mối ngờ vực càng ngày càng lớn… bởi vì… cuối cùng người đau cũng chỉ có bản thân mình thôi”.
Cậu ta nói, mắt nghiêm túc nhìn Bạch Quỳnh, môi nở nụ cười nhẹ.
-“Hãy làm tất cả để giải tỏa mối nghi ngờ của mình”.
Nghe đến dấy, trong lòng Bạch Quỳnh lại dấy nên niềm thôi thúc. Đúng rồi, tại sao cô lại ngu ngốc đến thế. Tại sao không chính bản thân mình tự đi tìm kiếm sự thật hơn là cứ ngồi khóc yếu đuối từ những gì thấy trước mắt chứ.
Bàn tay Bạch Quỳnh buông Vũ Thịnh ra, ánh mắt trở nên kiên định hơn. Bước chân dần xoay về hướng ngược lại, Bạch Quỳnh bỏ chạy, cô đang rất muốn tìm lời giải đáp cho bản thân mình. Mái tóc đen lung lay theo từng bước chạy nhanh, nhưng khi bóng dáng nhỏ bé của cô khuất sau dãy hành lang, cô vẫn không quên quay lạ và mỉm cười với Vũ Thịnh .
-“Cám ơn cậu, Vũ Thịnh ”.
Tiếng nói của Bạch Quỳnh chìm vào không gian thênh thang. Cô đã biến mất, để lại cậu bạn Vũ Thịnh đứng lặng. Cậu ta vẫn đứng đấy, đôi môi khẽ cười đầy mê hoặc.
…
-“Tại sao mình lại ngu thế cơ chứ, không đi tìm hiểu mà cứ tin đến sái cổ lời con kia nói, đúng là ngu mà… mày ngu quá Chảo ơi”.
Bạch Quỳnh vừa chạy vừa chửi chính mình, tay thì cứ đưa lên đập đập vào trán cho cái não nó thông ra. Bước chân chạy nhanh về phía lớp học, cô chợt dừng lại.
- “Đúng rồi, muốn tìm sự thật thì phải làm sao?”.
Cô cứ đừng thế tự hỏi chính bản thân mình như đứa ngốc.
-“Hay là hỏi đám bạn kia thử xem nhỉ?”.
Bạch Quỳnh phân vân, môi đắn đo quắn quéo vẻ đấu tranh dữ dội lắm. Rồi cuối cùng, Chảo ta quyết định sẽ mặt chạy tới hỏi.
Đôi sneaker chầm chậm tiến đến gần một đám bạn đang ngồi trò chuyện với nhau. Bước chân có vẻ rụt rè và e ngại, cô sợ những người đằng kia cũng sẽ “hiểu lầm” cô.
-“Mấy… mấy bạn cho mình hỏi…”.
Lời nói Bạch Quỳnh chưa dứt, một nữ sinh đột nhiên đứng dậy thét lơn, ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô.
-“Đồ gϊếŧ người kìa tụi bây”.
Lời nói độc địa của cô ta vừa dứt, tất cả đám bạn đang nhốn nháo nói chuyện trở nên im bặt. Tất cả ánh mắt đều hướng vè cô gái đang đứng bàn thần trước mắt. Có lẽ tiếng thét quá lớn nên tất cả học sinh đang có mặt trong trường cũng hiếu kì tập trung lại.
-“Cái loại gϊếŧ người rồi đe dọa người khác như mày thật đáng chết”.
-“Trông mặt cũng đâu đến nỗi mà phải làm hành động ác độc kia thế không biết”.
-“Đúng là chả xem mặt mà bắt hình dong được, người càng đẹp bao nhiêu thì tâm hồn lại càng hiểm độc đến bấy
nhiêu. Đúng là…”.
Bạch Quỳnh cứ thế đứng chết trân dưới sân trường. Toàn bộ lời sỉ vả bay thẳng vào mặt cô như gáo nước lạnh. Mọi chuyện tại sao lại thành ra như thế này cơ chứ? Cô đang muốn tìm ra sự thật cơ mà.
-“Không… mấy bạn hiểu nhầm rồi… tớ… không phải là…”.
“ÀO”.
Lời phân trần của Bạch Quỳnh chưa kịp thốt lên, một ai đó đã tạt ngay xô nước vào người cô. Cơ thể ướt nhẹp và nhầy nhụa, thứ nước vừa rơi từ tên lầu hai xuống, nó bắt đầu bốc mùi và đám bạn được thể cười lớn.
-“Hahaha… cho mày chết”.
-“Đáng đời lắm”.
Dường như Bạch Quỳnh chẳng thể nhịn nổi được nữa. Tại sao không ai chịu nghe cô giải thích chứ, tại sao mọi người cứ ngu ngốc khi cứ nhìn vào một phía như thế?
-“Nếu mày muốn phân trần điều gì, hãy đến gặp Bảo Long ấy, anh ấy chính là người đã đứng ra và che chở cho mày đấy, anh ấy đã khiến một đứa gϊếŧ người như mày được thoát tội… hahahaha. Đúng là nực cười”.
Một cô nữ sinh với khuôn mặt sắc sảo cất tiếng. “Bảo Long” sao? Tại sao Bảo Long lại xuất hiện trong chuyện này chứ?
-“Cô… cô nói Bảo Long sao?”.
-“Mày không nhớ sao? Tại sao anh ấy phải cực khổ để bảo vệ cho cái đứa gϊếŧ người như mày chứ”.
Bảo… Bảo Long. Là chính hắn. Vậy rút cục trong quá khứ hắn và cô đã từng xảy ra điều gì chứ. Bạch Quỳnh chẳng còn suy nghĩ được nữa, đôi chân run run cố chạy về phía vườn hoa vắng người.
Bước chân cứ thế chạy qua hành lang dài hun hun, cơ thể ướt nhèm run lên theo từng cơn gió lùa. Cô lạnh quá, đau quá. Trái tim như ứ nghẹn, cô ghét phải đối diện với hắn ta. Cô rất ghét phải để Bảo Long nhìn cô dưới lốt một con quỷ gϊếŧ người.
Nhưng cô phải tìm ra hắn, cô phải hỏi cho ra nhẽ. Bạch Quỳnh đang rất muốn tìm ra sự thật.
Đôi sneaker ướt nhẹp dừng lại trước khu vườn vắng. Không hiểu vì sao cô lại đến đây mỗi khi nghĩ đến Bảo Long. Và cô cũng không biết căn phòng lạ kia có thực sự tồn tại hay không.
“BẢO LONG… BẢO LONG…”.
Bạch Quỳnh thét lên trong điên cuồng, mái tóc ướt cứ thể quay qua quay lại cố tìm kiếm bóng dáng Bảo Long.
“ANH ĐÂU RỒI… HÃY RA ĐÂY”.
Bạch Quỳnh ngồi bệt xuống nền đất bẩn, cô khóc. Nước mắt rơi lã chã. Cô thực sự nhớ mẹ quá. Cuộc sống ở thế giới này thật phức tạp, cô muốn thoát khỏi mớ vòng vây này.
“Em gọi tôi sao?”.
Bạch Quỳnh nghe tiếng nói quen thuộc liền quay phắt đầu lại. Cô thấy Bảo Long đang đứng ngay đó, trước mắt cô.
“Bảo Long… hãy nói cho em biết…”.
Bạch Quỳnh chạy lại, cô níu hai cánh tay hắn, nước mắt cứ thế tuôn rơi trong đau khổ. Hắn đưa tay lên, lau nhẹ khóe mi dính lệ. Ánh mắt lộ vẻ thân thương nhìn cô, hắn nở nụ cười nhẹ.
“Chỉ cần em đừng khóc, tôi sẽ nói mọi chuyện cho em biết”.
Nghe Bảo Long nói vậy3 Bạch Quỳnh thút thít buông tay ra. Cô vén mảng áo ướt nhẹp lau nước mắt. Lấy giọng cố trấn an tinh thần, cô nhìn hắn với vẻ nghiêm trọng. Cô đã nín khóc và đang sẵng sàng để đón nhận mọi chuyện.
Bảo Long lại cười, hắn lấy trong túi áo một miếng bánh mì sữa nhỏ.
“Em ăn đi… rồi em sẽ biết tất cả mọi chuyện”.
Bạch Quỳnh nhìn miếng bánh mì, sự thắc mắc không giáu đâu hết. Tại sao hắn luôn đưa cô bánh mì sữa chứ? Và cứ mỗi khi ăn xong, cô lại thấy buồn ngủ. Khi tỉnh dậy thì bản thân đã chẳng còn ở trong sân vườn.
Bàn tay nhỏ chầm chậm cầm miếng bánh mì. Cô đang tính toán điều gì đó. Chỉ cần Bạch Quỳnh không ăn miếng bánh và giả vờ như ngất đi như mọi lần, thì liệu cô có thể phát hiện được mọi chuyện kì lạ này không?
Tự vấn trong lòng, Bạch Quỳnh từ từ đưa nhẹ miếng bánh lên miệng. Ngay khi Bảo Long lơ đãng nhìn sang phía sau lưng cô, Bạch Quỳnh vội vàng nhét miếng bánh vào áo.
Nhưng Bảo Long đột nhiên lại ôm cô và xoay một vòng. Hắn ôm cô rất chặt, chặt đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh.
Giả vờ buồn ngủ và ngã gục vào lòng hắn. Bạch Quỳnh nhắm hờ mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Hình như rất nhiều hoa quỳnh, hàng vạn cánh hoa quỳnh trắng rơi cả một vùng rời rộng. Rồi gió lùa đến, rất lạnh. Gió lùa qua mái tóc ướt của cô. Nhưng Bạch Quỳnh lại thấy vô cùng ấm áp. Bảo Long đang ôm cô.
Rồi ánh mắt nhắm hờ của Bạch Quỳnh trợn tròn lên. Chuyện… chuyện quái gì thế này?
Cô đang bay lên, bay lên trên nền trời thăm thẳm và… một luồng sáng chói hắt vào mắt. Bạch Quỳnh nhắm chặt cố tránh ánh sáng hắt vào.
Bạch Quỳnh từ từ mở mắt, cô vẫn đang được Bảo Long ôm. Bàn tay hắn vẫn siết chặt cơ thể cô như sợ sẽ vuột mất, cô nghe thấy Bảo Long đang thì thầm vào tai mình. Lời nói như mê hoặc hòa vào cơn gió lùa mạnh.
“Cô bé ạ… lần sau đừng có như thế nữa nhé! Như vậy thì bí mật mà tôi đang giữ em sẽ biết hết mất”.