Mộng Tình Cổ

Chương 8: Trở về sơ sinh

Nghĩ đến việc A La tạo ra mộng tình cổ để vui vẻ trong mộng, tôi theo phản xạ nhìn Cung Mặc.

Bây giờ mộng tình cổ đang ở trong người anh, anh không có cảm giác gì sao?

1

"Trước khi có mộng tình cổ, hai đứa đã dây dưa với nhau rất lâu rồi." Bà ngoại hài lòng nhìn Cung Mặc, "Cháu từng khuyên A La, bảo cậu ấy chọn người khác, dù gì thì cậu ấy là tế tư, tất cả cô gái trong Miêu trại có ai mà không muốn gả cho cậu ấy, nhưng cậu ấy cứ nhất quyết thổi sáo bầu trước nhà cháu cả đêm."

Nhắc đến việc này bà lại cười: "Nhưng mấy chuyện ca hát thổi áo này A La tế tư lại không giỏi. Hai người cứ vòng tới vòng lui như thế. Năm cháu hai mươi tuổi, cổ trong cổ nhai bỗng trở nên lợi hại hơn, cháu trấn giữ cổ nhai trọng thương, hôn mê mấy ngày mấy đêm, để cứu cháu, A La đã dùng m,áu đầu tim nuôi kim tằm cổ của cháu, sau đó mượn sức mạnh của hắc xà cổ vào cổ nhai bắt được linh dẫn cổ có thể giúp người ta khởi tử hồi sinh trong truyền thuyết về mới cứu được cháu. Sau lần đó, cháu chấp nhận tình cảm của A La. Hai người cùng nhau luyện cổ, cùng nhau hái thuốc, làm gì cũng sánh vai cùng nhau. Nhưng cháu luôn có cảm giác mình nợ cậu ta nên hẹn lại kiếp sau..."

"Không thể thất thân cũng vì trấn giữ cổ nhai. Chuyện nam nữ hoan ái là anh tình tôi nguyện, sao cô ấy phải thấy có lỗi?" Tôi thắc mắc.

Điều mà tôi càng không hiểu được là cả câu chuyện bà ngoại đều dùng từ "cháu", cứ như tôi thật sự là thánh nữ Miêu Cương kia.

"Nghĩa là mục đích ban đầu của mộng tình cổ không phải để hoan hảo, mà là duyên định tam sinh?" Cung Mặc hỏi.

"Đúng vậy." Long Thất gia nhìn bà ngoại, "Việc này mà có gì khó nói chứ? A La muốn ngủ với Vân Phàm, không ngủ được thì Vân Phàm nói đợi đến khi cô ấy không phải thánh nữ, A La không phải tế tư, hai người muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đấy. A La sợ cô ấy gạt mình, dù gì thì chuyện ở kiếp sau ai mà biết được. Chỉ cần uống chén canh Mạnh Bà là quê đi tất cả, nếu thế không phải A La sẽ chịu thiệt sao. Thế nên cậu ta muốn trói chặt cô ấy ở kiếp sau nên mới..."

"Mộng tình kế nối duyên kiếp trước, cùng trời cuối đất mãi không xa rời." Bà ngoại tiếp lời.

"Đúng đúng đúng, toàn mấy câu thơ văn, khó đọc quá!" Long Thất gia tỏ vẻ kinh thường, sau đó tiếp tục, "Vốn dĩ một người chỉ có thể luyện một cổ bản mệnh, A La đã có hắc xà cổ, để làm được việc này, cậu ta đã học cách hủy hồn giải phách, dùng m,áu của mình và Vân Phàm luyện ra mộng tình cổ. Ngày xưa nó chỉ là một loại cổ không có tên, không phải tên mộng tình cổ đâu, vì cũng vừa dùng má,u của hai người, đêm đó hai người thật sự gặp nhau trong mộng, A La không khống chế được mình nên đã biến giấc mơ thành sự thật, cuối cùng nó mới được đặt tên là mộng tình cổ. Kể từ đó, A La dồn sức vào tu luyện mộng tình cổ, cậu ta không chỉ gửi hồn phách mà còn niêm phong ký ức của mình trong đó, nghe nói khi ấy cháu nằm mơ thấy mười năm, vậy cậu ta cũng phải tu luyện mười năm."

Tôi nghe mà đỏ mặt, vội đổi đề tài: "Thế tại sao thánh nữ kia lại chế,t? Lúc c,hết cô ấy bao nhiêu tuổi?"

"Yên tâm, cháu không phải c,hết già. Lúc ch,ết cháu chỉ mới ba mươi sáu tuổi, cháu là thiên tài cổ thuật, thời điểm đó cháu vẫn giữ được nét thanh xuân, vô cùng xinh đẹp. Nếu không nhờ cháu, đừng nói là Miêu trại, nói không chừng đám cổ này sẽ chạy ra ngoài ăn sạch mọi thứ, chắc chắn đáng sợ hơn nạn châu chấu!" Long Thất gia thở dài.

Tôi nhìn sang bà ngoại.

Bà kéo tay tôi, cười khổ: "Bảy mươi năm trước, bên ngoài..."

"Thời điểm đó bên ngày đang chuẩn bị giải phóng." Cung Mặc tiếp lời.

"Đúng vậy, đó là thời kỳ tồi tệ nhất chẳng ai muốn nhớ lại. Mọi người ai cũng muốn quyết ch.iến, nhất quyết không đầu hàng nhưng Miêu tộc xưa nay chỉ muốn sống một cuộc sống thầm lặng, ngay cả ý tưởng lập quốc cũng không có, vậy nên không muốn tiếp tục chi,ến tr,anh nữa. Ai ngờ hoàng đế không nghĩ vậy. A La tế tư và cháu ban đầu dẫn dắt toàn tộc đàm phán với người bên ngoài. Nhưng vào thời điểm quan trọng, cổ nhai vốn mới được khống chế chưa đầy một năm đột nhiên xuất hiện những loài cổ trùng lạ tàn phá hai ngôi làng ngoài Miêu tộc. Sợ cổ trùng gây ra tai họa, cháu bảo A La trấn thủ tiền tuyến, ổn định lòng quân, nếu không cần thiết không được để xảy ra thương vong, còn mình qua lại cổ nhai trấn áp cổ trùng. Ngờ đâu sau khi cháu vào cổ nhai, lúc trở ra đã không còn hơi thở nữa, lúc đó là Cung Đại đưa cháu ra, bà ta nói... Nói..."

Bà ngoại cười trừ, "Bà ta nói tất cả cổ trùng đã mất kiểm soát lao ra bên ngoài, cháu hiến tế kim tằm cổ bản mệnh, lấy m,áu làm vật dẫn hạ h,uyết chú tuyệt mệnh trên sáu mặt gương mới có thể trấn áp. Khi bà ta chạy tới thì chỉ kịp nhặt x,ác cháu không cho cổ trùng cắ,n n,uốt."

Bà ngoại nghiến răng: "Bà ta là em họ của A La, mồ côi từ nhỏ, sống nhờ trăm họ. Vốn dĩ bà ta không có tài năng gì. Chính nhờ A La và cháu bà ta mới có thể luyện ra cổ. Mỗi khi làm việc gì, bà ta đều đến hỏi ý kiến của cháu, cháu thật lòng coi bà ta như em gái của mình. Đáng lẽ bà phải sớm phát hiện, bà ta hay theo đuổi A La gọi anh cả anh cả, nhưng sau lưng luyện điệp luyến hoa, hút mật khắp nơi, còn có tâm tư xấu xa như vậy. Chắc chắn là bà ta nhân lúc cháu đang trấn áp cổ trùng trong cổ nhai h,ại chế,t cháu, cướp kim tằm cổ bản mệnh của cháu. Chờ bà ta trở về Miêu trải, bà chắc chắn sẽ khiến bà ta không thể ra ngoài được! Nhất định phải lấy m,áu của bà ta tế cổ nhai, tế cô Phàm của bà!"

Sao lại đột nhiên biến thành cô rồi?

Vai vế sao loạn thế?

Tôi vỗ tay bà, an ủi: "Đều là quá khứ, đều qua hết rồi."

2

Thánh nữ cùng tên Vân Phàm ch,ết oa,n, cô ấy bị Cung Đại đâm sau lưng khi trấn áp cổ nhai.

Nhưng câu chuyện này đã trôi qua hơn bảy mươi năm, còn Cung Đại trông chỉ như mới năm mươi tuổi, không lẽ cổ thuật thật sự có thể khiến người ta giữ lại thanh xuân, hay do bà ta hút mật quá nhiều nên không già không yếu?

Hai mắt bà rưng rưng nhìn tôi: "Khi thi thể của cháu được đưa về Miêu trại, bà chỉ mới mười tuổi, không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đi tìm Long Thất giúp bảo quản thi thể không bị hôi thối, sau đó chạy ra tiền tuyến tìm A La tế tư. A La tế tư gấp rút trở về, thấy cháu đã ch,ết, cậu ấy đến cổ nhai, dùng cổ thuật vào m,áu tìm hu,yết chú bản mệnh của cháu trên sáu mặt gương, không cho cổ trùng tiếp tục làm loạn, sau đó mổ ngực lấy mộng tình cổ ra đưa vào cơ thể cháu. Mộng tình cổ này vốn được nuôi từ m,áu của cháu và cậu ấy, hơn nữa còn luyện mười mấy năm, cũng có tình với cháu, có thể làm cổ bản mệnh của cháu. Sau đó cậu ấy khoét rỗng gốc cây hòe, đặt thi thể của cháu vào trong, còn mình ngồi dưới gốc cây liên kết rễ cây với hu,yết mạch của mình niêm phong hốc cây, nuôi thi thể của cháu ở bên trong, mượn tinh hoa của cái cây ngàn năm dùng m,áu của mình và mộng tình cổ để nuôi cháu. Trong cơ thể cháu vốn có linh dẫn cổ có thể khởi tử hồi sinh, nay cộng thêm mộng tình cổ được cháu và A La cùng nuôi dưỡng và cổ lực của cháu, có thể trở về thành sơ sinh, giống như một loại cổ trùng lột xác vậy. Có điều chẳng ai dám chắc ý tưởng này có thể thành công không, nhưng A La vẫn nhất quyết thử một lần."

Bà ngoại nhẹ giọng: "Vân Phàm, thật ra không có kiếp trước. Bà cũng không lừa cháu, cháu thật sự sinh ra từ hốc cây này."

Nghe đến đây, tay tôi lạnh như băng, cười cười: "Bà lại gạt cháu."

Mấy thứ như cổ, tôi tin?

Nhưng nuôi thi thể trong hốc cây sao có thể biến thành một đứa trẻ được?

Là người khác, có thể tôi sẽ tin.

Nhưng đây là tôi, bảo tôi làm sao tin được?

Nhưng trong ánh mắt bà ngoại lại chất chứa điều gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng, chỉ đành chuyển sang chuyện khác: "Không phải thánh nữ kia đã ch,ết rồi sao? Sao A La tế tư lại ch,ết?"

Tôi nhìn Cung Mặc, nếu anh là chuyển thế, vậy thì anh ch,ết trước hay muộn hơn tôi đây?

"A La tế tư không thể tính là ch,ết." Bà ngoại thở dài, "Cậu ấy mổ lấy mộng tình cổ ra chẳng khác nào mất một hồn một phách. Để cháu có thể trở về thành sơ sinh, dùng hết má,u và cổ lực, cuối cùng hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất đi, cậu ấy dặn dò thế giới bên ngoài đã khác, không còn hoàng đế nữa, lần này có thể giảng hòa. Nhưng không có thánh nữ và tế tư giữ lòng quân, mọi việc sao có thể ổn định được, cũng phải tốn mấy năm, vậy nên bà rất muốn ra ngoài xem thế giới mà A La tế tư nói đã thay đổi như thế nào."

Chẳng trách tôi luôn có cảm giác bà ngoại rất muốn ra ngoài.

Thì ra nguyên nhân là vậy.

"Thế sau này A La đâu?" Lúc này Cung Mặc mới lên tiếng hỏi.

"Tôi không biết. Trước khi hôn mê, cậu đã dạy tôi cách chăm cây hòe, nói một ngày nào đó cô ấy sẽ từ trong hốc cây đi ra. Về sau A Đại đưa cậu đi, bà ta nói cậu mất đi hồn phách, bị thương quá nặng, phải ra ngoài tìm người chữa bệnh, đồng thời còn phải tìm những người ở thế giới bên ngoài để đàm phán. Thời điểm ấy thỉnh thoảng A Đại sẽ viết thư về nhắc tới tình hình của cậu, còn hỏi chuyện của Vân Phàm. Khi ấy tôi còn nhỏ, Miêu Cương lại xảy ra biến động lớn, tôi phải vừa chăm cây hòe, vừa giấu chuyện trong hốc cây, không có tâm trạng suy nghĩ nhiều. Tôi cứ chờ cứ chờ đến kinh trập hai mươi chín năm trước, sấm sét không ngừng, mây đen như muốn bao phủ cả ngọn núi, gió thổi muốn cuốn bay nhà sàn. Tôi thấy bất an, sợ cây hòe xảy ra chuyện không may nên đến xem, thì thấy cây hòe bị sét đánh hình thành một cái động lớn giống như tình trạng lúc này. Rõ ràng chỉ là một cái động mới bị sét đánh, nhưng bên trong lại có một đứa bé."

Bà ngoại kích động nhìn tôi, giơ tay sờ chuông bạc đang đeo trên hông tôi: "Tôi lấy cổ linh cô mình để lại, trong tim đứa bé kia thật sự có mộng tình cổ. Lúc đó tôi mới biết cô của mình đã sống lại. Cháu không biết bà khi ấy bà vui cỡ nào đâu. Bốn mươi hai năm, ngày nào bà cũng đến dưới gốc cây hòe. Bà không biết có thành công không, cũng không biết khi nào mới thành công. Rất nhiều lần bà muốn khoét thân cây ra để xem thi thể của cô mình có còn ở bên trong không, nhưng lại sợ khi mở ra bên trong chỉ là một bộ xương trắng, sợ thất bại trong gang tấc. Sự dày vò ăn mòn tâm trí bà mãi đến trận cuồng phong đó mới bị cuốn đi. Vân Phàm, cháu không biết nhìn thấy cháu bà vui thế nào đâu."

Bà ngoại ôm tôi: "Bốn mươi hai năm, bà canh giữ chờ đợi trong vô vọng bên gốc cây hòe này đã bốn mươi hai năm."

Tôi thật sự chưa từng thấy bà như thế.

Trong ấn tượng của tôi, bà là người luôn vui vẻ tươi cười, nhưng lúc này bà lại không thể kiềm chế được nước mắt.

Tôi duỗi tay ôm chặt bà, giống như mới trước đây bà cũng ôm tôi vậy.

4

"Hai người đừng có suy nghĩ tích cực như thế! Lỡ đâu bà ta h,út mật quen rồi, ngủ với A La, sinh ra đứa con cư,ớp hắc xà cổ, thấy chán, A La cũng không còn giá trị lợi dụng nên mới khiến cậu ta mất trí nhớ, đẩy đi thật xa là để bản thân muốn h,út mật thế nào thì h,út mật thế ấy." Long Thất gia dội cho gáo nước lạnh, "Kết quả Vân Phàm tỉnh lại, bà ta nhớ đến mộng tình cổ, vừa hay Cố Thành bị bệnh tim nên bà ta muốn c,ướp mộng tình cổ, biết đâu có thể chữa khỏi bệnh cho Cố Thành, còn có thể g,iết tình địch mấy chục năm là Vân Phàm, nhất tiễn song điêu, nhân tiện gọi Cung Mặc về để thầm vụng tr,ộm, đây là lợi ích thứ ba!"

Long Thất gia vỗ đùi, càng nói càng hăng say: "Nếu tự tôi có thể dàn dựng một vở kịch lớn như vậy, tự tôi xem lại tôi còn cười c,hết mất."

Cung Mặc chỉ im lặng lắng nghe rồi cười khẩy.

Tôi nhớ lại ánh mắt ghen tị của Cung Đại, không giống như đã theo đuổi thành công cho lắm.

Vậy Cố Thành là chuyện thế nào đây.

"Bệnh tim?" Bà ngoại trầm giọng, "Là thuật tạo súc! Tôi nhớ ra rồi, trước khi cô gặp chuyện không may, có một thời gian A Đại hay đến tìm cô, nói rằng mình không muốn kết hôn nhưng muốn có đứa con có quan hệ huyết thống như vậy sau này bà ta có thể truyền lại điệp luyến hoa, đứa bé không phải cần phải chịu nỗi đ,au nuôi cổ, nhưng đàn ông mà bà ta h,út mật bà ta lại thấy không cường tráng, nên buồn rầu hỏi cô có cách nào không."

Bà ngại cười nhạo: "Cô còn cười bà ta, nói bà ta h,út mật chưa đủ sao, còn muốn con mình h,út mật theo, khuyên bà ta đừng có suy nghĩ đó nữa. Nhưng Miêu tộc cởi mở, nhưng bà ta cứ như vậy cũng không tốt. Nhưng cô mê cổ thuật, A Đại còn hơn thế, cuối cùng nghĩ ra cách kết hợp tạo súc với cổ thuật nuôi một thai nhi. Cách này tương tự thụ tinh nhân tạo của y học hiện đại, đầu tiên lấy máu của đàn ông tạo thành cổ, kết hợp với trứng của phụ nữ, nuôi trong cơ thể, có thể tạo ra người cổ giống người đàn ông kia như đúc. Nhưng vì chỉ là máu, không phải tϊиɧ ŧяùиɠ nên vẫn có khiếm khuyết."

Nói đến đây bà ngoại quay đầu nhìn Cung Mặc, ánh mắt như phát sáng: "Thảo nào Cố Thành lại bị bệnh tim, chế,t ngay đêm tân hôn. Người cổ hữu hình nhưng không có tim, thế nên không thể không dẫn hắc xà cổ bản mệnh của A La tế tư vào cơ thể để bảo vệ tâm mạch. Cung Đại muốn Cố Thành viên phòng với Vân Phàm, dẫn mộng tình cổ về là vì song cổ tề tựu có thể bổ sung tâm mạch của cậu ta, đồng thời Cố Thành sẽ có trí nhớ của A La, hơn nữa còn là người cổ do A La nuôi nên sẽ bị bà ta khống chế, vậy nên chẳng khác nào A La tế tư trở thành món đồ chơi của bà ta. Mà sở dĩ cậu ta lại ch,ết đột ngột khi kết hôn với Vân Phàm là vì hắc xà cổ cảm nhận được cổ chủ thật sự là Cung Mặc trở về, bắt đầu khởi động trong tâm mạch của cậu ta, hơn nữa mộng tình cổ trong cơ thể Vân Phàm đã kháng cự, cả hai cùng tấn công, tâm mạch bất ngờ ngừng khiến cậu ta ngã xuống. Chắc chắn A Đại biết nguyên nhân nên mới đuổi Cung Mặc đi, bắt Vân Phàm canh quan tài một đêm, muốn dùng mộng tình cổ đánh thức hắc xà cổ, nhưng không ngờ lại không có tác dụng. Cuối cùng bà ta chỉ đành dùng túy hoa âm và cực lạc phù ép Vân Phàm và Cố Thành viên phòng. Nhưng không ngờ để cứu cháu, mộng tình cổ đưa Cung Mặc tới. Song chủ cùng xuất hiện, hắc xà cổ trong cơ thể Cố Thành đấu tranh mạnh hơn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cổ tính trong người cổ nên mới biết Cố Thành thành cổ thi."

Bà ngoại càng nói càng kích động: "Đó cũng là lý do bà ta luôn tỏ ra yếu thế trước mặt bà, muốn Vân Phàm sinh đứa bé trong bụng ra, còn muốn cháu và Cố Thành ở với nhau là để đánh thức cái người trong mộng tình cổ."

"Đứa bé không liên quan tới Cung Mặc, nhưng mộng tình cổ..." Tôi nói ra chi tiết quan trọng.

Tôi đã quyết tâm bỏ đứa bé này, không thể lại xảy ra sự cố nào nữa.

Hơn nữa người đó cũng không phải thật sự là Cung Mặc.

"Không phải mộng tình cổ." Bà ngoại kéo tay tôi, "Không phải cháu nói sau khi tỉnh lại trên ván gỗ có một mảnh chuông đồng sao? Mộng tình cổ chỉ hóa thành hình người trong mơ, không có thực thể, hơn nữa cũng không thể cầm nắm. Vả lại đêm đó Cung Mặc cũng mộng du."

Bà ngoại nhìn sang Cung Mặc: "Nhưng khi đó cậu ấy cũng không phân biệt được là mơ hay thật, hơn nữa theo vai vế thì cũng nên né tránh. Nhưng chính vì lần mộng du đó, cậu ấy mới về nhà tổ nhà họ Cung tìm được cháu, nghi ngờ Cung Đại, tìm đến Long Thất."

Tôi quay đầu nhìn Cung Mặc.

Thế nên người đêm đó là anh?

Thảo nào nằm mơ mười năm không hề hoài thai, mới sau đêm đó lại có.

Thảo nào mảnh chuông đồng trên ván gỗ vừa hay cắt đứt dây thừng.

Anh cũng thật hào phóng, dù biết là mơ nhưng vẫn không ngừng khuyên tôi sống hạnh phúc bên Cố Thành.

Nhưng nếu là anh, tại sao đứa bé trong bụng lại là cổ thai không thể bỏ?

"Lúc đó nửa tỉnh nửa mơ, vì xem tranh của em nên linh hồn của anh mới vào mộng." Cung Mặc vội giải thích, "Hơn nữa em và Thành Thành đã kết hôn, cậu ta cũng tỉnh lại. Anh không rõ đó có phải mơ không, vừa hối hận vừa đi tìm manh mối. Hôm đó ở hành lang em nói với Cố Thành đứa bé không phải của cậu ta, cậu ta cũng hỏi nó có phải của anh không, em nói không phải. Anh lúc ấy..."

"Bây giờ việc này không quan trọng." Tôi ngắt lời, đỡ bà ngoại đứng dậy, "Được rồi, chuyện xưa kể xong rồi. Tiếp theo nên làm cái gì thì làm cái nấy. Âm khí ở đây nặng quá, ra ngoài trước thôi."

"Vân Phàm!" Cung Mặc muốn giải thích, "Em nghe anh nói..."

"Nói gì?" Bên trên bỗng truyền đến tiếng cười của Cung Đại, "Nói anh đã quên cô ta? Mộng tình cổ đến cuối cùng chẳng có tác dụng gì? Không phải cái người trong mơ đã vui vẻ bên cô ta mười năm, cắm sừng anh sao?"

5

Bà ta mặc đồ Miêu tộc, dẫn Cố Minh và Cố Thành từng bước theo thềm đá đi xuống.

Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng đã xua tan sương mù, chiếu vào quặng mỏ.

Cung Đại đi vừa nhanh vừa ổn định, Cố Minh và cố Thành theo sau bà ta có vẻ rất đi đường đá hẹp.

"Vân Thải Chi, cho dù bà kể chuyện thì cũng không nên kể ở cổ nhai này."

Cung Đại lấy ra một chiếc chuông đồng, nhẹ nhàng đong đưa.

"Ngày xưa Vân Phàm nói bà không có thiên phú về cổ thuật, đừng học cổ thuật, bảo bà lo đọc sách rồi ra ngoài kia tìm hiểu thế giới. Nhưng bà lại bướng bỉnh không chịu nghe, vẫn muốn học cổ thuật giúp Vân Phàm trấn giữ cổ nhai. Tôi đã khuyên bà nếu đã không có tài năng thì buông bỏ mấy thứ đó đi, cứ như tôi nuôi điệp luyến hoa, lấy hoa nuôi bướm hú,t mật, tiến bộ cũng nhanh lắm."

Cung Đại tặc lưỡi lắc đầu: "Nhưng bà xem bà đi, nhỏ hơn tôi tận hai mươi tuổi, tôi thì còn trẻ như vậy, còn bà thì già đến nổi sắp lìa đời rồi. Tám chín mươi tuổi rồi bà vẫn chưa nuôi được cổ bản mệnh, cũng không làm theo lời Vân Phàm nói đi nhìn ngắm bên ngoài, đúng là lãng phí mấy chục năm!"

Cung Đại không ngừng giễu cợt bà ngoại.

Sau lưng bà ta, Cố Thành lén lắc đầu, chỉ lêи đỉиɦ cổ nhai, ra hiệu bảo tôi đi mau.

Cung Đại đứng gần kính bạc, từ kính bạc nhìn thấy, bật cười: "Cổ nhai là một cái động, dễ vào khó ra. Bà xem bà đi, đã không khống chế được cổ trong cổ nhai mà còn dám đến đây nói chuyện."

Khi chuông đồng của Cung Đại đung đưa, trên đỉnh quặng mỏ có vô số bươm bướm đủ màu sắc bay qua, có con to như một cái chậu, trên cánh còn có đầu lâu, con nhỏ thì ở quá xa trông như sao vàng xuất hiện trước mắt khi chóng mặt.

Bươm bướm sải cánh, bột độc bay khắp nơi, Long Thất gia vội lấy mấy chiếc áo mưa trong gùi ra ném cho chúng tôi.

Rung chuông xong, Cung Đại buộc chuông vào thắt lưng, hài lòng nhìn đám bướm tràn ngập mỏ, quay sang nhìn Cung Mặc: "Khi nãy em ở bên trên nghe hết rồi, anh A La đã lấy lại mộng tình cổ rồi đúng không? Anh còn nhớ chuyện ngày xưa không?"

"Chị!" Cung Mặc không thèm mặc áo mưa, vội kéo tôi và bà ngoại ra sau, "Chỉ là một câu chuyện mà thôi, nếu mộng tình cổ lợi hại đến vậy thì em đã sớm nhớ ra rồi, không cần nghe họ kể."

"Vậy sao?" Cung Đại bật cười, "Thì ra là chưa nhớ, không uổng công em gấp gáp chạy về chuẩn bị. Nếu mọi người không đến, em cũng sẽ mọi người đến đây."

Thấy bà ngoại giúp tôi mặc áo mưa, Cung Đại cười khẩy: "Tôi sống cũng hơn trăm năm rồi, thật sự muốn xem Vân Phàm dù có hồi sinh thì kiếp này không có cổ bản mệnh, không có cổ lực, liệu có thể chống đỡ tất cả cổ trùng ở cổ nhai hay không. Liệu cô ta có thể như năm xưa giữa việc giế,t tôi và trấn áp cổ trùng, đưa ra lựa chọn tương tự hay không. Hoặc là Vân Thải Chi bà li,ều m,ạng như Vân Phàm năm đó, để lại huyết chú bản mệnh!"

Nghe Cung Đại nói, bà ngoại khựng lại: "Nghĩa là năm đó chính bà cố tình dụ cổ trùng trong cổ nhai ra ngoài?"