Trùng Đực Sợ Xã Hội Nổi Tiếng Khắp Cõi Mạng Nhờ Truyện Tranh

Chương 2

Nếu chỉ đứng ở góc nhìn của bên thứ ba, kiểu nhân vật mỹ cường thảm phải chịu nhục, bị ép yêu này quả thật rất có cảm giác.

(*)"mỹ - cường - thảm" là cụm từ dùng để chỉ nhân vật được xây dựng với tạo hình có nhan sắc, khí chất ngút ngàn, kiên cường nhưng lại có số phận và kết cục bi thảm.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là, anh sẵn sàng xuyên qua thành một nhân vật như vậy nhé!

Đúng vậy, Bùi Dụ Châu xuyên qua, hơn nữa còn xuyên vào một quyển tiểu thuyết về trùng tộc sắp bị người Lam Tinh thôn tính.

Trở thành một NPC trùng đực bia đỡ đạn, dường như tồn tại chỉ để gom góp cho đủ số lượng của trùng vậy. Anh không có tiền, lại càng không có quyền, thậm chí còn bị ràng buộc với một hệ thống Big sale bàn tay vàng đầy bất ổn.

Big sale bàn tay vàng...

Nghĩ đến cái tên kỳ cục này, Bùi Dụ Châu lại không khỏi nhớ lại cảnh tượng bi thảm khi mình vừa xuyên tới đây.

Khi đó sau khi anh bị xe ô tô tông, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trong thế giới bùng nổ kinh tế và khoa học kỹ thuật này.

Cách đó không xa là những chiếc xe bay màu sắc rực rỡ qua lại không dứt, trên đầu là các loại cơ giáp thỉnh thoảng xuyên qua các tòa nhà.

Ánh đèn neon rực rỡ muôn màu đâm vào trong đôi mắt của anh, khiến đôi mắt vốn dĩ đã mê mang của anh trở nên càng thêm hoảng hốt, thế nên anh cứ như vậy mơ mơ màng màng nhấp vào lựa chọn hệ thống "Lập tức rút bàn tay vàng".

Vì thế, một người mới vừa mới xuyên qua chưa đầy ba phút, còn chưa kịp hiểu rõ tình huống trước mắt rốt cuộc là thế nào, thì đã xu cà na được trải nghiệm cái di chứng bàn tay vàng khiến người ta không buồn mắng chửi - biến thành một con cá vàng nằm trên mặt đất.

Nếu như không phải lúc ấy vị trí của Bùi Dụ Châu ở ngay cạnh bờ sông, thì sợ là bây giờ anh đã Game over rồi.

Và tất cả những điều này là do hệ thống Big sale bàn tay vàng có đẳng cấp thấp, năng lượng không ổn định gây ra.

Cho nên chỉ cần hệ thống không nâng cấp, sau này Bùi Dụ Châu đều không có cơ hội tự mình đưa là lựa chọn trong chuyện rút bàn tay vàng, chỉ có thể mang theo di chứng rút bàn tay vàng mang tới, cũng phải bắt buộc chấp hành.

Nói tóm lại, đây chính là thiết lập khốn kiếp bắt buộc ký chủ phải lấy giá trị năng lượng để nâng cấp hệ thống. Nếu như chuyện này rơi xuống người có tính tình nóng nảy khác, chỉ sợ là cho dù họ có liều mạng cũng sẽ chống lại hệ thống.

Nhưng Bùi Dụ Châu cũng không phải loại người thích sử dụng bạo lực, lại càng không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Anh muốn sống, rất muốn.

Cho nên Bùi Dụ Châu cũng không hề có ý định chống đối, thậm chí anh còn tìm hiểu thêm về cách lấy giá trị năng lượng, hy vọng có thể thay đổi được tình hình thân bất do kỷ(*) này ở mức tốt nhất.

(*) Trên đời, có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

Theo như hệ thống nói, muốn nâng cấp cho nó và giá trị năng lượng, thì phải cố gắng lấy một thứ có tên là "Điểm danh vọng" gì đó.

Mà điểm danh vọng, đơn giản nói toạc ra đó là: Chỉ cần danh tiếng của Bùi Dụ Châu ở trong thế giới trùng tộc này càng cao, mức độ được yêu thích càng cao, như vậy điểm danh vọng hệ thống thu hoạch được cũng sẽ càng cao.

Bùi Dụ Châu cũng không hiểu, vì sao cách nâng cấp hệ thống Big sale lại là cách kỳ quặc giống như làm một nghệ sĩ nổi tiếng, thế nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến vấn đề anh đang đau đầu lúc này.

Mà lúc này, chuyện đau đầu lại tăng thêm một chuyện.

Sau một tuần nếu như không kiếm được một trăm nghìn tinh tệ, anh sẽ phải chim cút khỏi căn hộ vất vả lắm mới xin được này.

Là một người mắc chứng sợ xã hội, Bùi Dụ Châu thật sự rất cần một cái tổ an toàn thuộc về mình.

Hơn nữa bây giờ anh vẫn chưa nắm bắt được hết thông tin của thế giới này, trên người còn mang theo một hệ thống bàn tay vàng không ổn định giống như một quả bom hẹn giờ.

Đủ loại Buff chồng lên nhau, khiến cho Bùi Dụ Châu càng thêm không muốn ra ngoài đối mặt cái thế giới xa lạ lại nguy hiểm này.

Nhưng, một trăm nghìn...

Bùi Dụ Châu ngửa đầu lẳng lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy sau khi anh xác nhận lại số tiền thuê xong thì không nói gì nữa, hệ thống Big sale bay tới bên cạnh Bùi Dụ Châu:

[Ký chủ, hay là anh cân nhắc chút đến đề nghị trước đó của Tiểu Mại nhé?]

Bùi Dụ Châu hơi nghiêng đầu liếc hệ thống một cái, sau đó lại quay sang một bên.

Nó nhìn chăm chú vào trùng đực với mái tóc ướt nhẹp, anh mím môi dưới, sau một hồi im lặng anh vẫn từ chối lời đề nghị của hệ thống.

"Xin lỗi, tôi vẫn không muốn làm nghệ sĩ."