Anh Chàng Có Bệnh Hay Ghen

Chương 9

Chương 9
Cô cầm một tay của anh từ từ đưa đến trước mặt mình, thừa dịp anh không đề phòng dùng sức cắn một cái rõ đau.

“A!” Anh hét lên vì quá đau.

Diệp Hàm Hương hả giận buông tay anh ra, không thèm để ý tới anh, nhưng ở khóe mắt đã có một dòng nước lấp lánh chảy xuống, nước mắt hơi lành lạnh trượt dọc qua làn tóc mềm mại của cô.

“Tiểu Hương, em khóc sao?” Anh ngồi dậy, tò mò nhìn cô.

“Em ghét anh!” Cô tức giận ngồi dậy, cầm cái gối nện liên tục vào đầu anh.

“Tiểu Hương, sao vậy em?” Anh nhìn cô phản ứng vô cùng kịch liệt như vậy, nhưng vẫn không biết phải làm sao, đầu óc trong thời gian ngắn lại trống rỗng.

“Em ghét anh…” Cô vểnh đôi môi rất uất ức, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống tựa như chuỗi ngọc trai bị đứt đoạn rơi xuống đất.

“Xin lỗi em, là lỗi của anh, chính là lỗi của anh!” Anh ôm cô vào ngực, “Anh không bao giờ… sẽ không bao giờ nói đùa như vậy nữa!”

Lục Hãn Thư áy náy, hối hận vô cùng, anh chưa từng nghĩ người con gái này lại mong manh, yếu đuối như vậy. Cô đã lấy hết dũng khí để đi về phía anh, còn anh lại nói ra một lời đùa giỡn nhưng không khác gì đâm cô một nhát, tổn thương đến cô.

“Em muốn về nhà…” Nước mắt vẫn rơi lã chã, cô uất ức nói.

“Sau này, chỗ ở của anh cũng chính là nhà của em. Tiểu Hương, anh không bao giờ… sẽ không bao giờ làm cho em khổ sở, đau buồn nữa. Đừng khóc nữa, được không em?” Anh ôm cơ thể trơn láng của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt vì cô.

“Sau này, nếu anh không còn yêu em, không cần phải lạnh nhạt với em, chỉ cần nói thẳng với em được không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh mà khẩn cầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

“Anh không thể không yêu em, không thể không có em được, đứa ngốc này!” Lục Hãn Thư nhéo mũi cô, cô nín khóc rồi mỉm cười, “Vậy… chúng ta tiếp tục được không?”

Thân thể của cô dường như có ma lực, lần nữa quyến rũ anh, anh ngắm nhìn đường cong cơ thể mê người của cô, tiếp tục hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi anh cạy mở hàm răng của cô, hai đầu lưỡi quấn quít, bàn tay trượt xuống ngực cô, cô rốt cuộc không thể kìm chế mà ôm lấy cổ anh, cùng với anh dây dưa ở chung một chỗ.

Anh tách hai chân cô ra, đem vật đã căng cứng hướng vào nơi tư mật của cô, da thịt tiếp xúc da thịt, hai thân thể dính chặt không một khe hở như thể cả hai muốn hòa chung thành một, trong anh có em, trong em có anh, tuy hai mà như một. Tiếng hai bộ phận âu yếm nhau cùng tiếng thở hổn hển của người đàn ông, nương theo đó là tiếng rêи ɾỉ của người con gái làm cho người khác nghe được phải đỏ mặt ngượng ngùng.



*

Sau vài lần, rốt cuộc cũng xong. Anh buông lỏng cô, đem mình rút khỏi cơ thể cô, thở ra một hơi nặng nề.

“Chúng ta ngủ thôi em!” Lục Hãn Thư ôm cô vào trong ngực, từ từ nhắm mặt lại ngủ.

Anh cảm thấy thật yên bình, ấm áp, an toàn khi được ôm cô ngủ thế này, gương mặt của cô dịu dàng, ôm chặt eo anh, cả người dán sát vào ngực anh nhắm mắt ngủ.

**

Hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa chiếu thẳng lên hai gương mặt ở trên giường, ngoài cửa sổ là âm thanh trong trẻo của cuộc sống truyền đến, chim hót líu lo hòa âm cùng tiếng suối chảy róc rách, chăn bông đắp lên hai thân thể đã rơi tuột xuống giường một nửa.

Diệp Hàm Hương nhăn mặt cau mày, từ từ mở mắt ra, ánh sáng mặt trời chói mắt làm cô khẽ nheo lại, đang muốn trở mình thì phát hiện thân thể đã bị một cánh tay tráng kiện kìm chặt, cô mới bừng tỉnh, bất giác thẹn thùng đỏ mặt.

Anh dĩ nhiên còn chưa thức dậy nhưng vẫn ôm chặt cô trong lòng, cô bỗng nhấc chân thì phát hiện cả hai chân mình bị chân anh đè lên, cô không thể cựa quậy nổi.

Trong chăn cô từ từ dịch tay đến cổ tay anh, muốn nhẹ nhàng dời đi nhưng bàn tay của người nào đó lại bất ngờ chuyển động tới trước ngực cô, khi thì dịu dàng vuốt ve, nhẹ nhàng xoa nắn, lúc lại tà ác thô bạo vân vê, nhào nặn không ngừng chỗ mềm mại trước ngực cô.

Càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh khiến cho thân thể cô cùng theo động tác của tay anh cùng nhau đung đưa. Cô biết anh đã thức, đang muốn quay đầu lại trừng mắt với anh thì lại bị anh hôn lấy hôn để lên cổ, tiếp đến ngậm lấy vành tai của cô nữa.

Kiểu trêu đùa đó không có một xíu nào là nhẹ nhàng hay dịu dàng cả, làm cho cô bắt đầu thở dốc, anh nghiêng người đè lên thân cô, hai tay vòng qua trước ngực nắm lấy chỗ mềm mại của cô, yêu thích mà vuốt ve, tiếp tục xoa xoa nắn nắn không muốn buông tay. Cơ thể cô truyền đến cảm giác vật thể dưới thân anh đang không ngừng bành trướng, cọ xát vào da thịt cô, tìm kiếm huyệt động của riêng nó để mà phát tiết.

Tay anh di chuyển từ ngực xuống bụng cô, lướt xuống phía dưới, len lỏi vào nơi tư mật của cô, tay anh cuồng dã trong thân thể ấy, khiến cô cảm tưởng như có một trận gió đang không ngừng thổi cuộn bên trong hạ thể mình, cô trở nên yếu ớt mềm nhũn, không nhịn nổi du͙© vọиɠ đang chiếm lấy mình.

Sau đó Lục Hãn Thư đem toàn thân mà muốn cô, đi vào tận nơi sâu nhất trong người cô, một trận kịch liệt qua đi, cả hai mệt mỏi nằm lại trên giường cùng nhau thở hổn hển. Đợi đến khi anh và cô bình phục trở lại anh mới cẩn thận quan sát cô, thân thể cô đầy đặn, nở nang mà cực kì xinh đẹp, tinh tế. Đầu ngón tay anh thích thú dao động ở mỗi một nơi trên người cô một cách nhẹ nhàng, chậm rãi.

Một lần lại một lần anh không nhịn được mà muốn cô mặc dù đã mệt chết đi được. Nhưng cô đối với anh vô cùng hấp dẫn, chỉ rời đi một giây là bắt đầu nhớ cô, anh phải ôm chặt cô, đoạt lấy cô mới có thể khống chế ngọn lửa cháy lan tràn ra cỏ dại.

Diệp Hàm Hương ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng không ngờ anh từ phía sau ôm lấy cô, để cô ngã trở về ngực anh, khuôn ngực mềm mại trắng như tuyết của cô đè sát ngay l*иg ngực của anh, cô muốn rời khỏi, tránh đi nhưng anh lại đi quá trớn, nhanh chóng đổi tư thế, khẽ cúi đầu mà ngang ngược ngậm lấy nhụy hoa đỏ hồng như anh đào trước ngực cô, cắn, gặm, mυ'ŧ giống hệt một đứa con nít.

Tay của cô dịu dàng đặt trên mặt anh, rồi chuyển sang sau ót anh khẽ xoa xoa. Anh nhìn cô nhưng vẫn cứ ôm ấp chỗ mềm mại ướŧ áŧ trên ngực cô. Anh khẽ hôn, khẽ liếʍ, khẽ ngửi, từng điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.

“Chúng ta rời giường.” Cô xoay người, toan định rời đi, bởi vì mình chủ động như vậy mà xấu hổ, đỏ mặt ngượng ngùng.

“Không muốn!” Anh phán, lại kéo người cô vào trong ngực mình, “Không biết tại sao, còn muốn tiếp tục với em, chúng ta tiếp tục đi, được không?”

“Nhưng mà…” Cô có thể cảm nhận được sự cuồng bạo, mãnh liệt của anh ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, thật lâu chưa có thuyên giảm, đau nhức dưới hạ thể làm cho cô chần chừ.

“Chúng ta ở bên nhau một ngày nữa đi, được không em?” Anh giống như đứa trẻ, ôm cô, mè nheo cầu xin.

Cô bất đắc dĩ gật đầu một cái, sau đó ôm lấy cổ anh, lạ bị anh lần nữa đè áp trên giường…

Thật không ăn không uống, từ sáng đến tối, kéo dài suốt một ngày đến khi trời tối sầm lại anh mới ôm bụng than đói. Anh ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó cả hai mới đi ra ngoài.

Trong phòng ăn, tiếng đàn vi-ô-lông gảy chầm chậm làm cho người ta cảm thấy vui thích.

Bữa tối đã quá giờ từ lâu, hai người ngồi đối diện nhau, sững sờ nhìn hoa đăng ngoài cửa sổ.

Tầm mắt Lục Hãn Thư bất giác lại trở về trên mặt của cô, mặc dù không trang điểm nhưng nhan sắc của cô nếu so với tiên nữ giáng trần thì vẫn hơn một bậc.

Mái tóc mềm mại bung xõa ngang vai, chân mày lá liễu, lông mi cong dài, ẩn dưới là đôi mắt to tròn đen láy láy mà sáng ngời, chính điều này làm cho cô thêm lém lỉnh, nghịch ngợm, cái mũi cao xinh xắn, còn có đôi môi đỏ mọng như anh đào kia, cô khẽ nâng cằm chăm chú nhìn ngoài cửa sổ. Thật là dễ thương làm sao! Làm cho anh say mê ngắm nhìn mãi không thấy chán.

“Tiểu Hương…” Anh không nhịn được khẽ gọi tên cô.

Cô quay đầu lại nhìn anh, nhẹ nhàng một câu, “Hử?”

“Chúng ta nhất định phải yêu nhau mãi mãi!” Anh nắm lấy tay cô đang để trên mặt bàn.

“Ừ.” Cô ngoan ngoãn gật đầu một cái.

“Anh đã trả tiền viện phí của bà ngoại rồi, cho nên em đừng lo lắng gì nữa, sau này đừng làm việc quá vất vả mà để cho bản thân phải mệt mỏi.” Anh cười nói.

“Không được, em vẫn muốn trả lại tiền cho anh.” Cô mở to hai mắt lắc đầu.

“Em là bạn gái của anh, chúng ta còn phải so đo những thứ kia sao?”

“Nhưng mà…”

Tay Diệp Hàm Hương chợt bị anh bắt lấy, cô đưa mắt nhìn anh, anh nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

“Vậy… Em phải làm thế nào để đền đáp anh?” Từ nhỏ cô đã là người không thiếu nợ ai cái gì, bất kể là vật chất hay tình nghĩa, nếu có thì cô sẽ tìm mọi cách báo đáp, bất kể là bằng cách gì, như vậy thì cô mới an lòng được.

Lấy một ví dụ như khi còn bé, một dì hàng xóm cạnh nhà cho cô cái bánh ngọt, cô sẽ mỗi ngày quét sân giúp cho dì ấy, tóm lại người khác đối tốt với cô một, cô sẽ báo đáp lại mười.

“Sau này phải chủ động hôn anh nhiều hơn.” Lục Hãn Thư tiến tới trước mặt cô, nhẹ giọng dịu dàng nói.

“Cái này…” Cô đỏ mặt, rũ mắt xuống.

“Thế nào? Không muốn?” Anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vươn tay nắm cằm cô, tỉ mỉ ngắm nhìn đôi môi mọng nước như anh đào của cô.

Cô thật sư sợ anh sẽ không kìm lòng được mà hôn lên môi cô, “Rất nhiều người đang nhìn đó!” Cô khẽ mở miệng, nhẹ giọng nhắc nhở anh.

“Mặc kệ!”Anh kề sát mặt tới, hôn cô, nhẹ nhàng mυ'ŧ đôi môi ngọt ngào kia, sau đó buông lỏng cô ra.

“Bụng em có phải rất đói không?” Anh quan tâm hỏi.

“Không sao, nhưng sau này em không nên cùng anh…” Cô đang muốn nói với anh rằng sau này không nên cùng nhau điên cuồng triền miên cả ngày đến nỗi không ăn cơm đúng bữa, nhưng chợt ý thức được nói như vậy quá thẳng thừng, bất giác đỏ mặt.

Lúc này các món ăn được đem lên, nhìn mấy món ăn ngon mắt trên bàn, cô nở nụ cười không thể rạng ngời hơn với anh.

Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, cuối cùng cả hai cũng đã lấp đầy bụng.

“Chúng ta trở về, tiếp tục làm đi!” Lục Hãn Thư tiến tới tai cô, nhẹ giọng nói.

“Anh!” Cô trừng mắt nhìn anh, không biết nên nói cái gì.

“Đi thôi.” Anh nắm tay cô trở về phòng khách sạn.

“Đừng về phòng sớm như thế được không?” Diệp Hàm Hương ở phía sau anh, chợt dừng bước.

“Vậy em muốn đi đâu?” Anh quay đầu lại, mới phát hiện cô nhỏ yếu như vậy đứng trước mặt anh, anh vươn tay kéo cô vào ngực mình.

“Em muốn đi dạo với anh một chút, ngắm cảnh đẹp xung quanh.” Cô ngẩng đầu lên, tay chỉ ra hướng rừng cây nhỏ, nơi đó ánh trăng sáng tỏ lay động lòng người.

“Được, nhưng mà…”

Không đợi anh nói hết câu cô đã nhón chân lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt anh.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, tuy chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lại có phần ngượng ngùng nhưng anh cảm thấy thật mới lạ, thật sự làm tim anh rung động.

Đến lượt cô lôi kéo tay anh đi vào khu rừng nhỏ, ánh trăng xuyên thấu qua ngọn cây tạo ra các bóng cây lan tràn trên nền đất, không khí xung quanh khá lạnh, tiếng côn trùng rền vang trong bụi cỏ.

“Em không sợ sao? Nơi này tối đen như mực.” Lục Hãn Thư tò mò nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

“Ừ.” Cô quay đầu lại nhìn anh, cười nhạt một tiếng, “Bởi vì có anh ở đây cho nên em không sợ.”

“Haha, nếu như anh hù dọa em thì sao?” Anh cười nói.

“Em sẽ liền kêu cứu, lúc đó sẽ có người tới bắt anh, haha.” Cô ngửa đầu cười một tiếng, một màn kia lại khắc sâu vào đầu anh.

Lục Hãn Thư kìm lòng không đặng mà lôi kéo cô, điên cuồng hôn lên môi cô, tay lại bắt đầu chạy loạn trên người cô.

“Đừng… Anh có lẽ không muốn ở ngay chỗ này đó chứ…” Diệp Hàm Hương bị anh điên cuồng hôn, không có cách nào nói thêm gì nữa, tay anh đã kéo một bên vai áo của cô xuống, đầu vai trơn bóng của cô phơi bày ra ngoài không khí, anh vẫn điên cuồng đưa tay dò xét bên trong áo của cô.

Nụ hôn của anh chuyển xuống cổ của cô, cằm của cô đặt trên bả vai anh, hai tay cô cũng ôm chặt hông của anh.

“Hãn Thư, chúng ta trở về đi, được không?” Cô sợ hãi nhìn sau lưng anh, có một bóng đen mờ mờ ảo ảo chỗ phía rừng cây, trong lòng bắt đầu có chút sợ sợ.

Anh từ từ dừng động tác, sửa sang lại quần áo xốc xếch cho cô, sau đó cùng cô trở về.

“Hãn Thư, có người ở phía sau cứ theo chúng ta.” Cô bước nhanh về phía trước, cố ý hù dọa Lục Hãn Thư.

“Ừ, hình như đó là Hồng Y nữ quỷ, đang đuổi theo chúng ta.” Lục Hãn Thư cũng cố ý phối hợp với cô, nói cứ như là thật vậy.

“Thật sao?” Diệp Hàm Hương nhắm hai mắt lại, đạp lên cả cục đá trên đường, vẫn cắm đầu chạy.

“Anh hù dọa em thì được gì chứ? Vẫn đang đuổi theo kìa!” Lục Hãn Thư ở phía sau cô, vẫn cứ thổi phồng mọi chuyện, nhìn dáng vẻ cô bị dọa đến kêu to oa oa kia, anh thật nhịn không được muốn cười to.

Rốt cuộc cũng chạy về được tới khu suối nước nóng, Diệp Hàm Hương vẫn không có quay đầu lại. Đến cửa phòng khách sạn, cô tựa vào trước cửa, Lục Hãn Thư tò mò muốn hỏi cô lúc này thế nào, chợt cô quay đầu lại thè lưỡi nhát ma làm mặt xấu hù dọa anh.

Bộ dáng kia nào có cái gì đáng sợ đâu chứ, anh không nhịn được bật cười trước dáng vẻ dễ thương kia của cô, vươn tay ôm lấy mặt cô.

Diệp Hàm Hương chủ động vươn tay ôm hông của anh, từng bước từng bước mở cửa phòng bên trong rồi lui về phía sau, kéo anh đến mép giường, cô nằm ngã xuống, anh cũng bị cô kéo đến trước mặt.

Bọn họ gần nhau trong gang tấc, cô ngửa đầu hôn lên môi anh, nhìn dáng vẻ vụng về, ngây ngô của cô lại làm cho anh cực vui thích. Anh khống chế sự điên cuồng muốn hôn cô để ngắm cái dáng vẻ này của cô, muốn tiếp tục thưởng thức kỹ thuật hôn ‘cao siêu’ này của cô.

“Không giỡn nữa, em đi tắm trước.” Cô chợt đẩy anh ra, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

“Chúng ta tắm chung đi.” Anh nắm cổ tay cô, đôi mắt sáng ngời nhìn cô say đắm, cả hai cùng nhau đi tới phòng tắm.

Dưới ánh đèn màu cam nhạt êm dịu, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, cô cầm vòi sen phun lên người anh, trong nháy mắt quần áo anh đã ướt sũng hết.

“Cô gái nhỏ này hay thật!”