Anh Chàng Có Bệnh Hay Ghen

Chương 1

Chương 1
Tháng ba vào đầu mùa xuân, mưa phùn rả rích kéo dài mấy ngày liên tiếp khoác lên cho cành lá một màu tươi xanh mơn mởn, cũng thấm ướt từng mảng cỏ xanh um, hòa cùng ánh nắng ban mai tạo nên một quang cảnh đâu đâu cũng dào dạt sắc xuân, cùng với làn gió xuân lướt nhẹ qua nhánh cây, không khí trong lành và đầy đủ hương vị.

Ngoại ô thành phố là khu vực gần sông gần núi, trên con đường nhựa sạch sẽ phía bên ngoài tòa nhà cổ điển đẹp mắt là dãy xe xếp hàng nối đuôi nhau, mà mảnh rừng đào rộng lớn lúc này cũng đang vào thời điểm nở hoa, bóng hoa đào thấp thoáng giữa đoàn người nhộn nhịp, tiếng nhạc xập xình vang vọng giữa mảnh bầu trời vùng ngoại ô.

Buổi lể khai mạc mang phong cách cổ điển, có bài bản sôi nổi và long trọng đang tiến hành rất suôn sẻ cao trào.

Nhưng nếu để ý kỹ sẽ dễ dàng phát hiện ra mấy cán bộ phụ trách buổi lễ đang không ngừng lau mồ hôi, còn có vài người chúi đầu che miệng nhíu mày thì thầm vào điện thoại di động, dường như rất nóng lòng chờ đợi gì đó, nhưng cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ rũ tay lắc đầu than nhẹ.

Thảm đỏ trải dài từ khu vực cắt băng khánh thành cho đến tận ngoài cửa lớn ra vào, trong lẳng hoa trưng bày hai bên đều là những bóa hoa tươi khoe sắc màu, hương hoa ngào ngạt theo gió lan tỏa ra khắp đại sảnh thấm đẫm đi vào lòng người đến tham dự.

Cô gái lễ tân dáng người thướt tha, mặt mũi xinh đẹp diện nguyên bộ sườn xám đỏ, ra chào tiếp đãi và hướng dẫn khách đến chỗ ngồi, sau đó đứng chắp hai tay đặt trước người đợi đến phiên người chủ trì giới thiệu việc tiếp theo.

Người chủ trì nghiêm trang đứng trên sân khấu, tuy đang vào đầu xuân nhưng có thể thấy rõ hai bên thái dương cô ta lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt xếch xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cái tên vô cùng quan trọng được xếp ở vị trí đầu tiên trên bản danh sách khách mời trong tay, dường như đang không biết phải xử lý làm sao.

Bất chợt từ xa truyền tới tiếng xe khiến cho mọi người vốn còn đang thấp thỏm lo lắng phút chốc vỡ òa vui sướиɠ, xúc động đến độ liên tục xoa xoa hai tay vào nhau.

Xe chạy đến trước thảm đỏ thì dừng lại, mấy trăm người chung quanh, còn có rất nhiều ống kính của phóng viên quay phim đều cùng quay đầu nhìn về chiếc xe thể thao mui trần với kiểu dáng sang trọng đắt đỏ kia.

"Lục tổng, cuối cùng Lục tổng cũng đến rồi!" người phụ trách buổi lễ vội ra dấu với cô gái lễ tân đi qua tiếp đón, sau đó ai ai cũng đều dùng mắt cực kỳ hâm mộ lướt qua rồi dừng lại ở Diệp Hàm Hương đang dứng ở vị trí đầu tiên.

"Hả, tôi á?" Diệp Hàm Hương bị những ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ kia chiếu tướng, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, cảm thấy mình thật vô tội.

"Còn không mau lên!" Người phụ trách không nhịn được thầm nói nhỏ một câu, giọng điệu ra lệnh thì đúng hơn.

Diệp Hàm Hương vội cầm hoa cài ngực đi nhanh tới, tầm mắt của mấy trăm người đang tập trung vào người đang gỡ kính mát và bước xuống xe. Dáng người cao khoảng 1m85, tia nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi lên người của người đàn ông đó, phong cách lẫn cử chỉ mang vẻ lịch lãm quý ông giàu có khiến người ta nhìn muốn rớt con mắt, bao nhiêu người ở đây còn cho rằng khoảnh khắc đó họ như được nhìn thấy bạch mã hoàng tử nào bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.

Diệp Hàm Hương cầm theo bông hoa cài ngực, khoảng cách mỗi lúc càng gần, tuy anh là chủ xị ở đây nhưng anh không hề biết rằng người sau lưng đang từ từ đi tới gần mình kia đang phải hứng chịu những ánh mắt đố kỵ sắc bén như dao như vô số mũi tên điên cuồng của mấy cô gái ở phía sau.

Anh sải bước đi thẳng lên sân khấu mà bóng dáng nhỏ nhắn thướt tha kia cuối cùng cũng ngăn được anh giữa đường.

"Chào ngài Lục tổng, tôi đến cài hoa lên ngực cho ngài." Giọng nói trong vắt thánh thót ấy khiến anh cảm thấy trái tim mình như có làn gió dịu mát thổi qua.

Giữa quang cảnh như thế, vậy mà cô không hề luống cuống, vẫn vô cùng bình tĩnh, đáy mắt phẳng lặng êm ả như mặt hồ. Không hiểu tại sao chỉ mới chạm vào đôi mắt dịu dàng mà xinh đẹp ấy có một lần mà Lục Hãn Thư cảm thấy mình như bị hớp mất hồn, dòng suy nghĩ đảo lộn.

"Ừm." Anh đứng im để mặc cô kiễng chân với hai tay cài hoa lên trước cổ áo cho mình.

Làn gió xuân khe khẽ mang đến mùi hương phát ra từ tóc cô, cánh hoa đào mềm mại lả tả rơi rụng, còn cố tình đáp xuống búi tóc đen nhánh được vấn lên của cô. Anh dõi mắt theo mấy lọn tóc bị gió thổi tung, đến hàng mày thanh mảnh, rồi đến cặp mi đen nhánh cong vυ't, sống mũi thon gọn cao thẳng, cuối cùng là bờ môi mềm mại căng mọng, vòng một được chiếc sườn xám ôm bó sát, anh tỉ mỉ quan sát một hồi bất giác cũng say mê....

Chợt nhận ra mình lơ đễnh thất thần, anh vội chuyển tầm mắt từ mặt cô sang sân khấu, sau khi cô nhẹ nhàng nói cài xong rồi cũng nhanh chóng đi trước hướng dẫn anh đi lên sân khấu.

"Bây giờ mời lễ tân hướng dẫn Lục tổng và các vị khách quý đến khu nước nóng chuẩn bị cắt băng." Rốt cuộc người chủ trì cũng có thể thoải mái đọc theo kịch bản của mình, cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Sau đó, lễ tân đứng thành hàng, tay bê ruy băng đứng vào khu vực cắt băng.

Ruy băng đỏ được cắt, ban nhạc bắt đầu nổi nhạc, trống vang lên, pháo giấy nổ tung bắn những chuỗi kim tuyến lên không trung, màu sắc rực rỡ, mọi người xung quanh đều ồn ào huyên náo, cảnh tượng vô cùng vui vẻ.

Lục Hãn Thư rút khỏi một đám người đang quây lại chúc mừng đến một nơi riêng tư, tiếng dương cầm êm tai vang vọng khắp nơi, giữa đại sảnh là những người có địa vị cao trong xã hội thượng lưu, là khách quý của giới thương nhân.

Lục Hãn Thư bước đi, chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, phục vụ mặc đồng phục tao nhã dâng trà. Thấp thoáng qua hơi trà nóng hổi thơm phức anh nhìn thấy một gương mặt quen quen ngoài cửa sổ. Anh cầm quai tách trà kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng, từ đầu đến cuối không hề dời khỏi.

Cô đang đứng cùng mấy cô gái ở chốn phồn hoa rực rỡ, cười nói tự nhiên, quả thật giống như một cô tiên xinh đẹp không vướng víu bụi trần nhân gian.

"Hãn Thư, cậu thật phách lối, trước mặt nhiều người như vậy còn dám đến muộn, cố tình lấy mất danh tiếng Vua đến muộn.” Bên cạnh vang lên giọng nói, một cánh tay đặt lên bả vai anh, cuối cùng Lục Hãn Thư cũng dời ánh mắt chăm chú đến người bên cạnh, mắt to mày rậm, anh tuấn cao lớn, là Thẩm Hạo bạn anh.

"Hả? Không phải cậu bảo không đến sao? Sao vậy, mình chỉ đến muộn mấy phút, tin tức đã lan truyền nhanh như vậy sao? Quả nhiên là chuyện xấu truyền ngàn dặm." Lục Hãn Thư cười nhạt.

"Cẩn thận ba cậu tẩy não cậu!” Hai người quả thực không để ý đến mọi người xung quanh rồi, mỗi người một câu không hề nhượng bộ.

"Cậu yên tâm đi, bây giờ ba mình đang ở Singapore, huống gì cũng không tới phiên cậu lo lắng cho mình." Lục Hãn Thư uống xong một ngụm trà, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng ban nãy đã không thấy đâu nữa.

Anh đặt tách trà lên mặt bàn, che giấu mất mát trong lòng.

"Mình thấy dáng vẻ mất hồn mất vía sáng nay của cậu, có phải tối qua chơi bời lêu lổng ở đâu rồi bị nữ quỷ nào quyến rũ hút hồn rồi không?"

Thẩm Hạo vừa dứt lời, mấy vị tiền bối khá lớn tuổi xung quanh không thể nào làm ngơ ho nhẹ nhắc nhở, chỉ có Thẩm Hạo là không hề để ý.

"Nữ quỷ cái gì chứ!" Lục Hãn Thư cười nhạt, có chút không yên lòng.

Anh biết rõ, ngắn ngủi không tới hai tiếng đồng hồ anh ở đây bóng dáng xinh xắn lanh lợi kia đã quanh quẩn trong lòng anh không thể xua đi. Sống đến ba mươi mốt tuổi lần đầu tiên anh có loại cảm giác này, bị một cô gái nhỏ hấp dẫn, không phải là cảm giác hứng thú đơn thuần, mà thực sự bị hấp dẫn.

"Lục tổng, giờ là thời gian đi dạo xung quanh, sau đó sẽ là bữa trưa, dùng xong bữa trưa sẽ có các tiết mục văn nghệ, tiếp theo là bữa tối, sau bữa tối là thời gian đến suối nước nóng thư giãn...." Thư ký đứng bên cạnh Lục Hãn Thư báo cáo lịch trình.

"Được rồi, quá cứng nhắc, không thú vị gì cả, cô tự mình sắp xếp là được rồi, tôi ra ngoài hóng gió một lát." Anh bàn giao công việc cho cô thư ký xinh đẹp bên cạnh, đứng dậy cũng không gọi người bạn cố chấp của anh, một người bước ra đại sảnh, để lại một mình Thẩm Hạo sững sờ đứng trước mặt mấy vị tiền bối.

Vốn dĩ Lục Hãn Thư không muốn tham dự lễ cắt băng lần nãy, chỉ muốn đến sân Golf đọ kĩ thuật đánh bóng với mấy cao thủ, nhưng ba anh gọi điện thoại quốc tế bắt ép anh phải đến đúng giờ, bất đắc dĩ anh mới thay đổi kế hoạch.

Điều này làm cho anh cực kỳ khó chịu, lúc đến mặt mày đen lại, vốn muốn làm qua loa nhưng lại xuất hiện một bóng dáng như vậy, làm cho anh như tắm gió xuân, tiêu tan hết mùi thuốc súng.

Dọc theo thềm đá, hoa rụng rực rỡ, tiếp đến là khu vực suối nước nóng, xung quanh suối nước nóng là những căn nhà gỗ đều nhau, đan xen với cây cối xanh tươi vô cùng thú vị. Anh bỏ hai tay vào túi quần, bước lên cầu thang gỗ, đã có khách đến suối nước nóng, hơi nước bốc lên cũng khiến anh muốn được thả mình vào làn nước nóng thư giãn một lúc.

Nhưng anh lập tức bóp chết ý nghĩ này, sao anh có thể bỏ qua việc tìm kiếm giai nhân ở đây tắm suối nước nóng chứ?

Bước lên bậc cầu thang gỗ, anh lên tầng hai, sau cánh cửa là một căn phòng riêng biệt, đứng trên ban công có thể bao quát hết toàn bộ cảnh vật, dựa vào lan can nhàn tản ngắm nhìn.

Cảnh tượng bên ngoài rất đẹp, theo tiếng nước chảy trong suối nước nóng trước mặt xuất hiện một gương mặt quen thuộc, cô gối đầu lên một khối nham thạch, ngửa mặt nhắm hai mắt, gương mặt sáng, cổ, còn có bờ ngực tuyết trắng, cô như khối ngọc dịu dàng sáng.

Giờ phút này cô đang thoải mái ngâm mình trong nước, như đắm chìm trong giấc mộng an nhàn, mà anh giống như rình rập sự riêng tư của người khác, mặt đỏ tim đập vội lùi hai bước nhưng bóng hình xinh đẹp vẫn in sâu vào mắt anh.

Anh quay đầu mới phát hiện trên giường trong phòng còn có một cái quần áo, không, phải nói là sườn xám.

Thì ra là cô dùng căn phòng này, anh nhíu nhíu mày, cảm thấy bối rối.

"Lục tổng, thật xin lỗi, bởi vì không biết ngài vội tới đây cho nên tôi mới đưa chìa khóa phòng này cho một cô lễ tân chúng ta mời, cô ấy sẽ không chiếm thời gian lâu, tôi có thể gọi cô ấy nhanh giao chìa khóa ." Phục vụ vội vàng đi tới, vẻ mặt hốt hoảng giải thích.

"Không sao, cô cứ đi làm việc đi." Anh đuổi phục vụ, quay đầu lại mới phát hiện trong suối nước nóng kia đã sớm không có một bóng người.

Cô lại biến mất? Cô xuất quỷ nhập thần như vậy, anh thật sự không chịu nổi.

Anh bước nhanh tới cửa, đang định mở cửa xuống dưới tìm cô, không ngờ cửa được mở ra, một bóng dáng xuất hiện trước mặt anh.

"Ủa? Sao trong này lại có người?" Dĩ nhiên Diệp Hàm Hương sợ hết hồn, thối lui một bước, đường cong cơ thể hấp dẫn lấp ló sau chiếc khăn tắm cô khoác trên người.

Lúc này có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện đang đến bậc cầu thang.

"Đúng rồi, lúc nãy rõ ràng vừa thấy Lục tổng đến đây, sao giờ không thấy tăm hơi đâu nhỉ?"

"Tìm kĩ một chút, dù sao thì vẫn còn ở đây chạy không thoát, tin tức độc về anh ta lâu rồi tôi không có được, anh ta quá cảnh giác, phong tỏa mọi tin tức ngay cả một con ruồi cũng không lọt."

"Hôm nay khó lắm mới có cơ hội, không thể bỏ qua được!"

"Vào đi!" Lục Hãn Thư dùng một tay kéo cô ôm vào trong ngực, một tay nhanh chóng đóng cửa khóa trái lại.

Cảm giác ôm thân thể mềm mại trong ngực khiến anh không thể kiềm chế lòng mình, chưa bao giờ anh có cảm giác rung động như vậy.

Mặt Diệp Hàm Hương vùi trong ngực anh, lơ đãng ngửi mùi nước hoa dễ chịu trên người anh, mà rốt cuộc cô cũng cảm thấy anh đang đặt tay trên eo mình, còn mình đang vòng tay ôm eo anh....

"Thật xin lỗi...." Hai người không hẹn mà cùng buông đối phương ra, sau đó anh nhìn thấy mặt cô đỏ lên, hai người lúng túng nhìn nhau cười.

"Rõ ràng thấy anh ta đến đây, hay đang ở trong phòng nhỉ?" Giọng nói bên ngoài vang lên lần nữa, anh kéo cô đến cạnh cửa, dựa vào tường, đặt ngón tay trên làn môi mềm mại của cô.

Bên ngoài vang lên tiếng nhạc, Diệp Hàm Hương nhíu mày, cô nên quay lại đội lễ tân, nhưng cả người bị anh đè nặng trên tường không thể động đậy.

"Lục...." Cô hé mở môi đỏ mọng muốn nói, thế nhưng anh lại cúi đầu hôn lên miệng cô.

"Ưmh...." Cô nghiêng đầu chỉ muốn thoát khỏi nụ hôn mạnh bạo của anh nhưng anh giống như nam châm hấp dẫn muốn ngừng mà không được, hai tay đặt trên vai cũng bắt đầu không an phận di chuyển trên người cô.

"Ưmh, không thể...." Lúc anh hôn đến cổ cô thì cô ra sức đẩy anh ra, mà áo choàng tắm khoác trên người rơi trên mặt đất, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không mảnh vải che thân ở trước mặt anh.

Anh như quan sát một bức tranh thủy mặc thanh nhã, nhìn cơ thể trắng thuần tinh xảo của cô, dáng người thon thả, trên xương quai xanh có một nốt ruồi đỏ thẫm, bộ ngực đẫy đà của thiếu nữ, nụ hoa trên đỉnh căng mọng, bụng cô trơn bóng bằng phẳng, còn cái rốn đáng yêu, hai chân thon dài…

Nỗi xúc động khiến anh không thể kiềm chế bế cô lên giường, cũng tháo cà vạt của mình.

Anh không để ý cô giãy người khỏi cái ôm của mình, hai tay kiềm chế cổ tay cô, nụ hôn dày đặc rơi vào trước ngực cô, nụ hoa mềm mại, hưởng thụ hương thơm ngọt ngào.

Khát vọng như thủy triều lấn át anh, cả tìиɧ ɖu͙© lẫn tình cảm muốn chiếm làm của riêng khiến anh hoàn toàn không hiểu nổi hành động mất lí trí của mình, mở hai chân của cô, anh chỉ muốn đưa toàn bộ khát vọng cực độ của mình vào cơ thể cô. Nhưng một giọt nước lạnh lẽo rơi trên mu bàn tay anh, anh bỗng nhiên tỉnh giấc, thấy nước mắt đong đầy trong mắt cô, chảy xuống mu bàn tay anh.

Cô yếu ớt vô dụng, anh vô tâm tổn thương cô, vội buông lỏng cô ra.

Cô đưa lưng về phía anh hốt hoảng tìm quần áo của mình, giống như chú chim nhỏ kinh hãi. Anh nhìn bóng lưng bóng loáng của cô, còn có dấu đỏ anh đã lưu lại trên lưng cô, trong lòng vô cùng áy náy.

Ga giường lộn xộn, còn quần áo, Diệp Hàm Hương quay đầu muốn lấy sườn xám của mình, không ngờ đang bị đè dưới người anh.

"Thật xin lỗi." Hai người cùng đồng thanh.