Mùa đông năm Khang Hi thứ mười bảy, mới vào tháng mười, tiết trời đã trở nên buốt giá. Vừa bước ra khỏi cửa, người ta phải quấn chặt áo bông trên người.
Bên trong Tử Cấm Thành nguy nga tráng lệ, một góc sân nhỏ không mấy nổi bật lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ và tiếng reo hò náo nhiệt.
"Hạt dẻ nướng xong rồi! Đã ngửi thấy mùi thơm rồi! Tỷ tỷ, mau cho ta ăn thử đi!" Dận Đề nóng lòng nói.
Nam Âm vội vàng dùng tay giữ cậu bé lại: "Đừng vội, rang thêm một chút nữa, phải rang cho chín kỹ mới thơm ngon mềm dẻo, rang chưa chín kỹ sẽ ăn không ngon."
Bên trong căn nhà, một nhóm người già trẻ lớn bé quây quần bên lò sưởi nhỏ. Than hồng cháy rực rỡ trong lò, khiến những hạt dẻ trên vỉ sắt nổ lách tách. Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng, khiến ai nấy cũng không thể kìm được mà nuốt nước miếng.
Nam Âm cẩn thận lật hạt dẻ, chăm chú quan sát xem chúng đã chín hay chưa, cẩn thận không để cháy.
Sau một hồi chờ đợi sốt ruột, Nam Âm lên tiếng: "Được rồi!"
Ngay lập tức, mọi người như nghe thấy âm thanh tuyệt vời nhất.
Dận Đề háo hức nhìn Nam Âm đeo găng tay cách nhiệt, cẩn thận bóc vỏ hạt dẻ đầu tiên, sau đó... đưa thẳng vào miệng mình!
Dận Đề mặt đầy vẻ ngạc nhiên: "Nam Âm! Tỷ phải cho ta nếm thử trước chứ!"
Từ khi sinh ra, Dận Đề luôn là người đầu tiên được hưởng thụ mọi thứ, không ngờ Nam Âm lại không tuân theo quy tắc!
Nam Âm lúng túng nói: "Ta chỉ nếm thử thôi mà, này! Hạt thứ hai là của ngươi!"
Nam Âm nhanh chóng bóc cái thứ hai, thổi thổi rồi đặt vào tay Dận Đề, Dận Đề không khách khí nhét thẳng vào miệng, cậu không khỏi thở phù phù: “Nóng quá… nóng quá!”
Thái giám riêng của cậu là La Tứ hoảng sợ: "Đại A Ca, nhổ ra đi!"
Tuy nhiên, Dận Đề lại phồng má nhai mấy lần rồi nuốt xuống: "Nó ngon hơn bánh hạt dẻ nhiều!"
Nam Âm bật cười, tiểu tử này thật đúng là nói bậy, lần trước Dận Đề mang bánh hạt dẻ cho nàng ăn, quả nhiên là do ngự trù trong cung làm, vừa ngọt vừa mềm, ăn rất ngon.
Nam Âm chia một số hạt dẻ còn lại cho các thái giám và cung nữ, để lại phần lớn cho mình và Dận Đề.
Vừa nhấm nháp hạt dẻ, Dận Đề vừa hỏi: “Nam Âm tỷ tỷ, giờ cũng không còn sớm, tỷ định nấu bữa tối lúc nào? Bữa tối ăn gì?"
La Tứ đáp: "Đại A Ca, hôm nay ngài lại không về dùng bữa ạ? Lát nữa Mai ma ma lại mắng nô tài mất."
Dận Đề hừ một tiếng: "Mắng thì mắng thôi, ngươi cũng chẳng mất miếng thịt nào! Dù sao tiểu gia cũng không muốn về ăn tối, thức ăn không ngon lại còn bị canh chừng từng miếng, phiền chết đi được."
Nam Âm đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, Dận Đề dạo này hay đến đây cọ cơm, nghe La Tứ nói mới biết Dận Đề ở phủ A Ca căn bản không thích ăn uống chút nào.
Vừa trò chuyện, họ vừa ăn hạt dẻ rang, vỏ hạt dẻ vương vãi khắp sàn nhà.
Nam Âm đang do dự không biết trước bữa tối nên ngủ một chút hay không, lại lo lắng nếu ngủ lúc này thì tối sẽ không ngủ được. Bỗng nhiên, rèm cửa bị vén lên, một thái giám mang theo hơi lạnh bước vào, hỏi: "Ai là Nam Âm?”
Nam Âm đứng dậy: "Là ta, có chuyện gì vậy ạ?"
Thái giám nhìn Nam Âm từ trên xuống dưới, nói: "Thái Hoàng Thái Hậu nương nương triệu kiến ngươi. Nhanh đi theo ta!"
Dận Chân không nhịn được, nhảy ra hỏi: "Ô Khố Thái Hậu? Bà ấy tìm Nam Âm tỷ tỷ để làm gì?"
Tên thái giám lúc này mới chú ý đến Đại A Ca Dận Đề bị đám người che khuất, vội vàng hành lễ: "Bẩm Đại A Ca, ý của Thái Hoàng Thái Hậu nương nương, nô tài không thể nào biết được."