“Hắn ta hả, ừm, hình như trong nhóm người này có một người có cái tên đó.” Thôn trưởng chất phác, thật lâu mới trả lời: “Đúng, đúng, mà hắn là người câm, hoặc có lẽ là sợ cái gì đó nên không nói được.”
Nhát gan, dễ bị sợ, không nói được.
Dung Cận yên lặng.
Thân thể hán tử cường kiện đôi khi cũng không nhất định tìm được việc làm, nếu như có một số người tuyển người làm biết người đó bị khuyết tật, thì họ thường mặc định chọn người khác mà loại người đó ra.
Hắn là thanh niên trai tráng có tiền đồ nhất trong thôn, lời nói của hắn đương nhiên là có sức nặng.
Nghĩ đến hoàn cảnh của những lưu dân và tương lai bất định của họ, miệng hắn mấp máy, muốn nói lại thôi.
-
Hôm nay bọn họ không đi hái rau dại, nên tất nhiên cũng không có chút đồ nhét kẽ răng.
Cũng may là hay bị bỏ đói nên cũng thành thói quen, nên bây giờ cũng không khổ sở lắm.
Sở Phù Ngọc sờ lên cái bụng lõm xuống, hít sâu vào cho bụng phồng lên nhưng bụng vẫn không phồng lên nổi.
Y hay tự làm mình vui trong lúc khó khăn, nên đôi khi cũng bộc lộ bản tính hơi trẻ con của minh.
Cái thôn này nói trắng ra cũng không quá lớn, toàn là họ hàng sống gần nhau, bên trong sao có thể không có người rảnh rỗi. Bọn họ nói chuyện không câu nệ, giọng lại lớn, đứng ở cửa nói thì những người xung quanh gần đó cũng có thể nghe rõ họ nói gì.
“Không phải chứ, nhà họ Phó trên trấn đến rồi sao?”
Cửa phòng chợt mở ra.
“Được rồi, các người đi ra hết đi.”
Nắng chiều trở nên gay gắt hơn hẳn, chói mắt vô cùng. Nheo mắt một cái màu nền sẽ là một mảnh đỏ chót.
Sở Phù Ngọc nhắm mắt lại, lắc đầu cố gắng xua tan cảm giác choáng váng này.
Bọn họ bị đuổi ra khỏi cửa như đuổi vịt, chân không đứng vững, chợt thấy trưởng thôn ban đầu thích ngồi trên ghế thấp đứng khom lưng, dùng tay chỉ vào bọn họ: "Chính là nhóm người này.”
Trong thôn mở cuộc họp, khắp nơi mênh mông biển người, duy chỉ có phía trước là dễ thấy nhất.
Người đứng bên cạnh chính là nhân vật chính công Phó Trọng Như. Tướng mạo của hắn cực kỳ thanh tuấn, mặc trường sam, tự có khí vận văn nhã của người đọc sách, được mọi người ủng hộ, cực kỳ bắt mắt.
Ánh mắt Nguyễn Niên mở to, đã sớm bị nhân vật chính công hấp dẫn, lập tức ngây người ra.
Nhưng ánh mắt Sở Phù Ngọc lại hướng về Dung Cận.
Trên người nam nhân cầm một bao y phục nhỏ, tinh chuẩn nhận ra y, ánh mắt cũng nhìn y.
Trưởng thôn: “Đám người này đều muốn tái định cư ở đây. Nhưng thôn Thanh Khê này cũng không lớn lắm, cũng chỉ có từng này thôi. Chúng ta không thể chia chỗ ở của người trong thôn cho các người được. Nếu như muốn an trí lại ở thôn Thanh Khê, đồng ruộng đối diện có một mảnh nhà hoang, có thể cho các ngươi ký sổ ở trước.”
“Nhưng nghĩ các người nhất thời cũng khó tìm được công việc, ta nói thêm vài câu. Cửa hàng trên trấn muốn chiêu mộ một người đọc sách biết chữ, có thể tính sổ sách. Biết lên núi săn thức ăn, Cận tiểu tử có thể mượn một bộ cung cũ, còn có năng lực gì khác thì các người tìm mấy người chủ sự hỏi xem là có thiếu người hay không.”
Khi trưởng thôn nói ra điều này, không ai phản đối, dù sao họ cũng phải bỏ tiền ra mua đất, về những công việc được đề cập sau này, phần lớn họ đều là người mù chữ, một hai người biết chữ thì toàn đi thi tú tài. Công việc săn thú này không phải ai cũng làm được, không có chút bản lĩnh thật sự thì vừa lên núi chưa kịp săn đã mất mạng rồi.
Sở Phù Ngọc biết rằng trưởng thôn là người vô cùng nhân từ và chính trực.