Sau Khi Xuyên Thư Bị Tháo Hán Chơi Thấu

Chương 4

Đáng tiếc đã không còn kịp rồi.

Chó săn hăng hái xông ra!

Nam nhân trông chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi đang hoảng sợ chống một cây gậy gỗ hung hăng bổ nhào về phía Dung Cận.

“Cẩn thận!”

“——!!”

Lách tách…

Cây gậy chạm vào khoảng cách đó và ngay lập tức bị kẹp nát bấy!

Nội dung cốt truyện quả nhiên không sai.

Bẫy răng hổ biến mất trong đống lá khô kẹp hiện ra ánh bạc, răng cưa tàn khốc lại nhẹ nhàng cắn nát gậy thành mảnh vụn.

Tảng đá lớn treo ở trong lòng y rốt cục ầm ầm rơi xuống đất.

Sở Phù Ngọc bị chó sói đẩy xuống đất, ngực phập phồng kịch liệt, bàn tay đã bị trầy da.

Môi y tái nhợt như tờ giấy, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.

Tấm bảng gỗ buộc trên lưng giống như là chậm rãi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng lạch cạch.

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Dung Cận hoàn toàn không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì.

Nếu hắn ta bước thêm một bước nữa, cái kẹp sẽ kẹp vào chân hắn ta.

Dung Cận sống hai mươi mấy năm, ở trong núi sâu đánh ổ rắn, cũng gặp qua hổ báo sói các thứ, nhưng đây là lần đầu tiên nếm được mùi vị sống lưng đổ mồ hôi lạnh.

Hắn ta cúi đầu, đối diện với đôi mắt sưng đỏ đen láy.



Rau dại Sở Phù Ngọc hái trong giỏ rải đầy đất, xương sống bị cấn đến đau nhức.

Vạt áo dính một mảng lớn bùn đất.

Cái giá của cú ngã này quả thực hơi thảm. Răng nanh sắc bén của chó sói lướt qua trước mắt y, trận chiến hung ác này của nó gần như là muốn cắm hàm răng vào trong da thịt của y, hung hăng nhai nát nhai bấy.

"Đại Hổ, quay lại đây!" Sợi dây xích mà con chó săn đứt ra được siết chặt, những lời chửi rủa giận dữ của chủ nhân ở ngay bên tai nó.

Con chó Dung Cận nuôi lần này rốt cuộc cũng hết hứng, cụp đuôi xám xịt quay lại bên cạnh hắn ta.

Nếu nó cắn Sở Phù Ngọc nếm máu người, mạng của con súc vật này cũng không cần giữ lại nữa.

Sở Phù Ngọc cố gắng chống đỡ thân thể, thấy cây gậy đã vỡ thành vụn gỗ, cả người run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Lông mày Dung Cận hơi nhíu lại, hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm cái bẫy thú này, lòng còn sợ hãi, xoay người nói cám ơn: "Tiểu huynh đệ à, vừa rồi đa tạ ngươi nhé, con súc vật này là ta không quản kỹ, thật sự rất xin lỗi.”

“Không biết là ai đã đặt bẫy hổ ở đây mà còn không đánh dấu, may mà thanh gỗ bị kẹp, nếu không hôm nay xương chân của ta cũng đã bị gãy ngay chỗ này rồi còn đâu.”

Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng của hắn ta cũng có chút khiến người ta hoảng hốt.

Thấy Sở Phù Ngọc chưa tỉnh táo lại đã lảo đảo muốn đứng lên, Dung Cận vội vàng cất bước về phía trước, đưa tay muốn đỡ y lên, lại bị Sở Phù Ngọc vùi đầu đẩy ra.

“Để ta đỡ…”

Sở Phù Ngọc vội vàng lau hốc mắt đỏ bừng, như là sợ người phát hiện y đã khóc.

Hầu như tất cả hàng xóm trong làng đều biết rõ về nhau, nhưng Sở Phù Ngọc đối với hắn ta mà nói là một khuôn mặt lạ.

Một tòa rừng núi to như vậy vừa vặn đυ.ng phải một người thế này, ai có thể không nổi một chút lòng nghi ngờ chứ?

Hết lần này tới lần khác Sở Phù Ngọc chịu đựng đau nhặt rau dại trên mặt đất lên, không rên một tiếng, chật vật vô cùng.

Ngay cả tiền hoặc là bồi thường gì khác cũng không đòi.

Đối phương coi y thành ân nhân của mình, y còn vô duyên vô cớ vì hắn ta mà gặp tai bay vạ gió.

Không biết vì sao y lại khóc.

Dung Cận cúi người giúp đỡ y, khuôn mặt anh tuấn, đầu xuân chỉ mặc áo ngắn, làn da màu đồng cổ nóng rực dưới ánh mặt trời rất chói chang: "Ngươi đừng sợ, ta không phải ác nhân gì đâu, ngươi cầm con gà rừng này đi, ta lấy con thỏ cái lóc da nó làm thêm cho ngươi cái mũ. Đi một mình lên núi quả thật nguy hiểm, nhà ngươi ở đâu, những thứ này ta gánh về giúp ngươi được không?"