Chương 1
Tiết trời mùa xuân se lạnh.
Sở Phù Ngọc mặc xiêm y cũ nát đơn bạc, đầu ngón tay cứng đờ ngắt những cành cải non mới nảy mầm.
Chiếc giỏ tre trên lưng y đã được lót một nửa lớp rau dại, dây đeo mảnh mai kéo chặt qua vai, khiến cho vai y đau nhức do bị ma sát.
Buổi trưa, không ít người đến bờ suối.
Hầu hết các gia đình nông dân đều là những người lao động chăm chỉ, những nữ nhân đã có chồng giặt đồ ở thượng nguồn sông đang trò chuyện, cười đùa khá sôi nổi, nhưng khi khuôn mặt đó vừa nhìn tới chỗ bọn họ, giọng nói chuyện của đối phương bắt đầu chuyển sang thì thầm, tròng mắt liếc lên liếc xuống bảng gỗ bên hông bọn họ.
Cảm xúc ẩn chứa trong những ánh nhìn ấy không phải là sự ghét bỏ, nhưng cũng không có cảm tình gì.
Sở Phù Ngọc dừng động tác trên tay lại, trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện khác.
Bên cạnh y cũng có một người đeo tấm bảng gỗ, người đó nhịn không được nhỏ giọng nói: "Này này, chúng ta đi chỗ khác thôi…”
Nguyễn Niên vừa đến gần y nói, lập tức có người nhíu mày: "Ôi trời, trấn Thanh Khê chúng ta chưa bao giờ có mấy tên nào vô sỉ như vậy, cả ngày giao du với đám nam tử dơ dáy, đúng cả không biết điều chút nào cả.”
“Thế nên mới gọi là đám lưu dân.”
"Đúng vậy, không biết thôn trưởng nghĩ gì lại còn cung cấp chỗ ở cho bọn họ." Một bà lão lông mày nhíu sâu xen vào nói: “Không chừng là nhi tử của lão ta muốn chọn một người trong số họ, huynh đệ cái gì, không chừng trong đám lưu da^ʍ này có người có dấu hiệu mang thai đấy nhỉ?"
Nhi tử của trưởng thôn đúng là một kẻ ngốc, mấy lời nói sau đó càng lúc càng khó nghe. Mọi người cảm thấy quá đáng, chỉ tránh sang bên cạnh, không nói thêm gì.
“Bà!” Nguyễn Niên môi đỏ răng trắng, nghe xong nửa đoạn, mặt đã tức đến đỏ bừng lên.
Cho dù là thoát ra từ trong đám lưu dân, diện mạo của hắn vẫn chẳng hề sụt giảm. Tiếng nói thầm càng ngày càng dày đặc, hán tử hạ lưu đi ngang qua dòng suối luôn nhìn họ chằm chằm.
“Không biết xấu hổ…”
Nguyễn Niên không thể vén tay áo lên cho người ta xem nốt ruồi, đó mới thật sự là không còn trong sạch.
Ca nhi xưa nay rất quý giá, bởi vì họ rất ít và ai cũng có tướng mạo tốt, thả trên trấn thậm chí là kinh thành, không thiếu người cầu hôn bọn họ.
Sở Phù Ngọc cụp mắt, vẻ mặt hơi lạnh.
Y vươn bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh kéo nhẹ tay áo của Nguyễn Niên, lại chọc chọc vào bảng gỗ, lắc đầu ra hiệu cho hắn đừng tức giận rồi làm ra chuyện ngu ngốc.
Vài ngày nữa, Nguyễn Niên có thể lên thị trấn hưởng phúc, không đáng đi lắm mồm với những người này.
Vẻ mặt Nguyễn Niên dịu xuống, hắn tắt lửa, ngược lại còn khóc nức nở an ủi y: "Đi thôi Ngọc Ngọc.”
Sở Phù Ngọc biết Nguyễn Niên là một người dễ mềm lòng, đi được mấy chục bước, y mới đưa bông hoa nhỏ màu vàng vừa giấu trong lòng bàn tay ra.
“Đừng buồn nữa.”
Sở Phù Ngọc cong môi.
Nguyễn Niên nhận hoa, nhìn người trước mắt vừa gầy vừa nhỏ, thậm chí còn kém hắn nửa cái trán, nói không nên lời: "Ừm.”
Tấm bảng gỗ bên hông lắc lư theo từng bước đi của họ.
Đây là dấu hiệu phân biệt giữa lưu dân và người bản xứ làng Thanh Khê.
Suy cho cùng, ngay cả gia đình của mình cũng không dễ dàng có được một cuộc sống tốt đẹp, làm sao có người sẵn sàng cung cấp lương thực và đất đai miễn phí cho người ngoài sống chứ.
Sở Phù Ngọc khẽ mím đôi môi khô lại.
Sở Phù Ngọc xuyên đến đây cũng đã được hơn một tháng rồi.
Hai năm trước Nam địa gặp qua nạn đói, người chết đói khắp nơi, lưu dân chạy tứ tán.