Làm Việc Đi, Mèo Con!

Chương 3

Con mèo lưng xám khẽ mở mắt, hai vành tai vểnh lên như những lá cờ nhỏ, mãn nhãn kính nể mà nhìn bóng dáng cô đi xa. Đại ca không hổ là đại ca, đúng là đỉnh của chóp.

Một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa từ xa chạy tới, vừa chạy vừa hét lên.

“Hầu Tái Lôi, về nhà khẩn trương, không được chạy ra ngoài.”

Rất nhanh người phụ nữ chạy đến phía sau con mèo lưng xám, một tay nâng bụng nó lên, tay kia đỡ lấy cái mông to bự của chú. Hầu Tái Lôi dường như đã quen cũng không vùng vẫy mà để người phụ nữ bế mình đến cửa biệt thự.

Khi tới bụi cây ngoài sân, nó vặn người không thể nào vặn vẹo hơn nhảy xuống rồi lao thẳng vào bụi cây xanh. Rễ cây bên cạnh có một cái hố chứa lá rụng, là nơi chứa thức ăn dự trữ của nó.

Bên trong đã có một con mèo đợi sẵn. Nhạc Đồng Quang vùi đầu vào đám lá rụng nhồm nhoàm nhai nuốt, dưới chân là hai bịch thức ăn cho mèo cùng một gói hạt cho mèo, bên cạnh còn có một miếng chân giò hun khói. Nó ăn luôn thức ăn cho mèo và cả đống hạt, thừa lại nửa cân chân giò hun khói cho em trai nhỏ của mình.

Liếʍ liếʍ chân, Nhạc Đồng Quang giơ móng chặn trước cái trán to rộng của Hầu Tái Lôi: “Làm tốt lắm, lần sau giấu nhiều hơn một chút, tôi đi trước.”

Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi đây.

Không phải là cô không muốn cố gắng tiếp vào buổi tối, chủ yếu là buổi tối cô còn phải đi làm công.

Ngày mai, ngày mai cô nhất định phải hoàn toàn túm được nhân loại này.



Hoàng hôn dần buông, phía chân trời chỉ còn lại một rặng mây hồng.

Nhạc Đồng Quang bay nhanh xuyên qua các con phố trong thành phố, bụi hoa thân cây đầu tường, bên cạnh là một hàng dài xe cộ vào giờ cao điểm buổi tối, cô uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy qua nóc xe, như một con én lướt trên mặt nước nước chảy mây trôi.

Vòng qua các tòa nhà cao tầng, cô đến một khu phố cũ nát thấp bé.

Khi vòng ra ngoài khu dân cư cũ, cô rẽ vào một chiếc kệ không có camera giám sát, vài phút sau, một cô gái không cao lắm, dáng vẻ nhanh nhẹn bước ra.

Cô quen đường bước vào một cửa hàng có một dãy biển hiệu cũ kỹ ngoài khu dân cư, đây là cửa hàng thú cưng, cửa hàng rất nhỏ, mấy chiếc l*иg ít ỏi trong tiệm đều trống rỗng, chỉ có hai con chuột đồng lăn bánh thật mạnh, phát ra tiếng kêu ầm ầm.

Quầy thu ngân không có ai, dưới ánh đèn sáng phía sau có thể thấy người chủ đang tắm cho một chú chó.

“Ông chủ, thức ăn cho mèo.”

Chủ tiệm mập mạp nghiêng đầu hô: “Cô đến rồi sao, đây, tự mình lấy đi, vẫn ở cái kệ phía dưới, quét mã là được.”

Nhạc Đồng Quang lấy chiếc điện thoại nút màn hình lớn trong ngực ra, đau đớn quét một trăm nhân dân tệ, sau đó khiêng cái túi bảy cân thức ăn cho mèo bước ra ngoài.

Công việc bán thời gian của cô chỉ kiếm được năm mươi nhân dân tệ mỗi ngày, còn chả đủ để mua thức ăn cho mèo, mà lượng thức ăn cho mèo như này cứ cách ngày cô lại phải mua một lần.

Thật là, trong nhà nhiều mèo con quá, cô sắp nuôi không nổi nữa rồi.

Chóp mũi ngửi thấy mùi thức ăn cho mèo trên vai, Nhạc Đồng Quang không khỏi rêи ɾỉ hai tiếng, cổ họng và dạ dày đồng thời gầm gừ, cô cũng đói rồi.

Trời đã tối, cô đi bộ xuyên qua từng dãy nhà cho đến cuối. Trong khu phố cũ có rất nhiều ngôi nhà đang chờ phá dỡ, hầu hết người dân đã chuyển đi, rất nhiều ngôi nhà đều bỏ trống. Nhạc Đồng Quang thuê một căn nhà với giá rẻ, một tháng chỉ cần ba trăm tệ.

Đây là cách bố trí của một căn hộ nhỏ có ba phòng ngủ, trong phòng khách có một chiếc ghế sofa cũ chưa được dọn đi, bên cạnh có một chiếc kệ trải đầy lông thú. Mở cửa liếc nhanh một cái là có thể thấy trong phòng đầy mèo, trên tay vịn sofa, trên kệ, trên quần áo ở các góc đều có đủ loại mèo lớn mèo nhỏ. Có vài bé đang ngủ, một số lại đang chơi đùa chạy nhảy.

Xung quanh có rất nhiều mèo chơi đùa nhưng tất cả đều ăn ý không kêu ầm ĩ, trừ khi đến gần cửa sổ thì gần như không thể nhận ra nơi này nuôi mèo.

Khi nghe thấy tiếng cửa mở, lũ mèo như bị ấn nút nào đó dừng lại, nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế sofa và kệ, nhẹ giọng kêu meo meo về phía Nhạc Đồng Quang, tiến lại gần rúc vào cô, cái mũi cọ cọ cẳng chân, đầu cọ ở trên người, cái đuôi quấn quýt quanh người cô.

“Đại ca, chị đã về rồi.”

“Chị ơi em đói.”

“Hôm nay chị về muộn quá à.”

Nhạc Đồng Quang đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng, bầy mèo đều im lặng, cô bưng thức ăn cho mèo vào bếp, lấy bát ra rồi đổ thức ăn cho mèo vào từng bát một.

Bọn mèo đều đói bụng nhưng đều ngoan ngoãn ngồi xổm sang một bên nhìn cô chuẩn bị, thỉnh thoảng liếʍ liếʍ móng vuốt khóe miệng.

Nếu quan sát kỹ những chú mèo này sẽ thấy hầu hết chúng đều có một số vấn đề, như không thiếu chân trước chân sau thì cũng thiếu đuôi, tai, một số còn bị thiếu mắt, có con bị thiếu nửa cái mũi, thậm chí là nửa đầu.

“Được rồi, ăn đi.”

Nhạc Đồng Quang lùi lại một chút, lũ mèo chờ đợi đã lâu lập tức nhào tới, tiếng gừ gừ hài lòng cùng tiếng nhai nhai vang vọng khắp nhà bếp.

Không phải tất cả lũ mèo đều lao vào giành lấy thức ăn, có hai con mèo hoa đang ngồi yên, bình tĩnh quan sát. Nhạc Đồng Quang ngửi thấy mùi máu trên người bọn chúng.